Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 70: 70: Xuất Chinh Bình Định





Qúa trình hôn lễ của Tô Thê Thê và Lục Phương Đình rất là phức tạp, chờ đến khi vào động phòng, Tô Thê Thê đã mệt rã rời, ở trong phòng ăn chút bánh ngọt, sau đó dựa vào giường ngủ.
Khi Lục Phương Đình quay về đã thấy nến đỏ chập chờn, Tô Thê Thê đắp mền nằm một góc ngủ, khăn che đầu vì hô hấp mà phồng lên.
Lục Phương Đình kéo khăn lên, xem tân nương trang điểm, tiểu nương tử xinh đẹp hài lòng người, trong mắt đầy sủng nịch.
Lục Phương Đình hôn môi Tô Thê Thê, khiến người từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
"Tỷ tỷ...." Tô Thê Thê mở mắt thấy hàng mi của Lục Phương Đình, ánh mắt nâng lên, mềm mại kêu một tiếng.
"Thê Thê ngoan của ta." Lục Phương Đình tự tay bế người ôm vào ngực.
"Tỷ tỷ." Tô Thê Thê tựa vào cổ Lục Phương Đình, mơ màng nói.
"Đêm mới bắt đầu, sao đã mệt như vậy rồi?" Lục Phương Đình hỏi bên tai Tô Thê Thê.
"GIờ dân đã phải dậy sớm rồi, còn phải chịu đựng nguyên một ngày." Tô Thê Thê hờn trách Lục Phương Đình.
"Chỉ một lần này thôi, sau này hết rồi, ngoan.

Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn, nghi thức cuối cùng chưa xong nha." Lục Phương Đình dỗ dành Tô Thê Thê nhẹ nhàng nói.
Tô Thê Thê lên tinh thàn, Lục Phương Đình thả nàng xuống, kêu người vào coi sóc tân nương, bọn họ lần nữa kết tóc cho các nàng.
"Phu quân, tóc ngươi không đen như trước nữa, ngươi xem a trước kia ngươi còn đen hơn ta, hiện tại lại nhạt hơn ta." có hỉ nương ở đây.

Tô Thê Thê kêu phu quân, nàng nhin hai người làm xong đồng tâm kết rồi nhìn đồ một chút thấy nghi ngờ nên hỏi một câu.

Lần trước Tô Thê Thê giữ túi, nàng hay lấy ra xem, dĩ nhiên biết tóc Lục Phương Đình đen hơn mình, nhưng giờ nhìn lại, tóc Lục Phương Đình so với mình nhạt hơn.


Mỗi lần đến Lục Phương Đình luôn đội mũ che tóc, hôm nay chỉ cài trâm, nhìn kỹ lại, màu tóc đúng là không còn đen như trước.
"Chắc do mấy ngày qua ở ngoài bôn ba, mệt mỏi thôi, mấy ngày nữa sẽ hết mà.

Hiện tại chúng ta có hai cái túi rồi, ngươi một cái ta một cái." Lục Phương Đình nói một câu, xóa tan trọng điểm.
"Vậy ta sẽ nghĩ cách làm cho tóc đen hơn.

Được rồi, ngươi một cái ta một cái, không được phép vứt đi." Tô Thê Thê nghe vậy cười rộ lên, cầm hà bao cho tóc vào, rồi đưa Lục Phương Đình một cái, sau đó lấy cái cũ của mình, để trong tay xem kỹ như đồ quý.
"Được được được." Lục Phương Đình cầm hà bao Tô Thê Thê đưa cất vào.
"Thê Thê, còn nhớ lần đầu không? uống rượu hợp cẩn này chỉ vì hữu nghị mà cụng ly.

Có muốn ta và ta làm bạn tốt không?" lúc uống rượu hợp cẩn, lúc ướng rượu hợp cẩn, Lục Phương Đình đưa bầu rượu lên cười cười nhìn Tô Thê Thê.
"Cùng giới làm sao mà hữu nghik thuần khiết được....!khi đó ta không biết....." Tô Thê Thê đỏ mặt nói.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê cùng uống rượu hợp cẩn mang theo vị cay đắng, ôm Tô Thê Thê vào ngực, ánh mắt lộ ý cười nhìn Tô Thê Thê.
"Ngươi học ngụy biện chỗ nào vậy? hả?" Lục Phương Đình nói, giúp Tô Thê Thê tháo mũ phượng, khăn quàng vai, bế Tô Thê Thê đến rửa mặt.
"Tỷ tỷ, hôm nay không được, mệt lắm, mau tắm rồi đi ngủ." trong phòng tắm, Tô Thê Thê bắt được mánh khóe Lục Phương Đình cởi đồ cho nàng, cười cười nói.
"Ngươi nhắm mắt lại là được." Lục Phương Đình nói.
"Biết là ngươi sẽ nói vậy mà, nhưng hôm nay không được, hôm nay ta có nguyệt sự rồi....!ha ha ha....." Tô Thê Thê hừ một tiếng, trong mắt lộ vẻ giảo hoạt, nghe vậy, sắc mặt Lục Phương Đình liền thay đổi, cười ha ha, ôm cái bụng dựa vào ngực Lục Phương Đình.
"Tiểu lừa gạt, để ta xem có đúng không." Lục Phương Đình sờ vào kiểm tra thử.
"Thiệt mà, đừng xem nữa." Tô Thê Thê bị Lục Phương Đình biến thành một cục ôm vào ngực, vội che lại.

"Đừng chột dạ, để ta xem thử." Lục Phương Đình muốn xem, gãi gãi bên dưới của Tô Thê Thê, đó là nơi nàng cần được bảo vệ nhất.
"Tới thật rồi a." Lục Phương Đình, nhìn xuống đen mặt, đêm tân hôn, lại gặp phải chuyện này.
"Tắm rồi đi ngủ thôi, ngươi cũng mệt rồi." Tô Thê Thê cũng thấy xấu hổ, vội chuẩn bị đồ cho xong, nhìn Lục Phương Đình lại nhịn không được mà cười lên.
"Vậy sờ chỗ khác đi." Lục Phương Đình nói.
"..." Tô Thê Thê không nói gì, một ngày không có sắc chết quá a.
Lục Phương Đình giúp Tô Thê Thê tắm, bế người lên giường, Lục Phương Đình mới đi tắm, chờ nàng quay về, Tô Thê Thê đã ngủ rồi.
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê thực sự mệt, cũng không cầm thú nữa, nhìn Tô Thê Thê vuốt tóc nàng, ôm người đi ngủ.
Ngày thứ hai, Tô Thê Thê ngủ đủ giấc, thức dậy cả người sảng khoái.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê ăn sáng xong thì đi bái kiến trấn nam vương và vương phi, dập đầu với hai người.
Qua chuyện lần này, vương gia và vương phi có ấn tượng rất tốt với Tô Thê Thê, thấy nàng là cười thân thiết, phát ra từ trong lòng, khiến Tô Thê Thê hành lễ cũng quý trọng.
Tô Thê Thê kính trà xong, vương phi kéo Tô Thê Thê nói chuyện, Tô Thê Thê thấy được Thanh Ly ở sau lưng vương phi, nhìn nàng âm thầm bắt chuyện, Lục Phương Đình để ý đến, có chút đen mặt, có chút ghen tuông.
"Thê Thê ngươi biết vì sao trước kia ta không từ hôn không?" Lục Phương Đình mang Tô Thê Thê đến hoàng cung thỉnh an, lúc đi kéo Tô Thê Thê lại hỏi.
"Từ hôn? vì sao?" Tô Thê Thê hỏi.
"Chuyện ngươi nhảy hồ không muốn gả cho ta, ta có nghe nói.

Vậy sao dám ép cưới được? khi đó đến hầu phủ, nghe ngươi nói, không làm phu thê được thì làm bạn thân, cảm thấy thú vị, nên nghĩ cưới về cũng không tệ." Lục Phương Đình ủ rũ nói.
"Ngươi, là ngươi cải trang thành Thanh Ly, chính là ngươi sao?" Tô Thê Thê ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp.

Khi đó Thanh Ly trong mắt nàng như là nữ hiệp, ân nhân cứu mạng mình, nên đối với Thanh Ly rất hảo cảm.


Không ngờ, lại là Lục Phương Đình cải trang thành Thanh Ly, giờ gắn kết lại dữ kiện, thì đúng là có nhiều cái trùng hợp.
"Dĩ nhiên rồi, Thanh Ly ngươi nhìn thấy đều là ta.

Thanh Ly luôn đi cạnh mẫu phi, chưa từng gặp ngươi một lần, sau này không được đá mắt với người nữa." Lục Phương Đình, kéo Tô Thê Thê lại nói.
"Ngươi đúng là làm trò mà! đáng ghét, ta mặc kệ ngươi!" Tô Thê Thê nhăn mặt, ở trong lòng Lục Phương Đình lắc lư, tay lại nhéo nhéo mặt nàng.
"Làm trò? ngươi là tiểu yêu tinh!" Lục Phương Đình hôn Tô Thê Thê, tay cũng không nhàn rỗi, trong chốc lát hai người lại thở dốc.
"Chờ nguyệt sự của ngươi hết." Lục Phương Đình tựa trán Tô Thê Thê nói.
"Chờ a." Tô Thê Thê không chê chuyện này, nhẹ nhàng nói.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê cùng nhau đi bái kiến hai vị hoàng thái hậu, rồi bái kiến hoàng thượng.

Hiện tại không còn như trước, hai người họ có thể nói là người cao quý nhất trừ hoàng gia, cung nữ thái giám đều kính cẩn.
Đi gặp người thỉnh an, ngồi uống trà nói chuyện, rồi còn dự tiệc trong cung đặc biệt làm cho các nàng, hai người mới rời đi.
Sau thành hôn, hai người đương nhiên hận không thể dính cùng một chỗ, vì Tô Thê Thê đang có nguyệt sự, ngược lại hai người có thời gian nói chuyện nhiều hơn, mỗi ngày như có chuyện đều nói không hết, thuận miệng lại nói tâm tình, mỗi ngày trôi qua như thêm mật ngọt.
Hai ngày sau, Lục Phương Đình đếm thời gian chờ Tô Thê Thê xong nguyệt sự, trong đầu vẽ vời đủ loại tư thế muốn triển khai, đúng lúc lại có cấp báo từ 800 dặm.
Cấp báo nói, đại hoàng tử tạo phản ở đất phong, mang theo mấy vạn dân đi chống đối, dưới tay tân hoàng không có đại tướng, chỉ có Lục Phương Đình đáng tin, Lục Phương Đình lo việc nghĩa, cũng không thể đẩy người khác xuất chinh.
"Đại Sở còn nhiều việc chờ hoàn thành, lúc này loạn lạc, tâm xấu cần diệt, Thê Thê, ta phải đi rồi." Lục Phương Đình vội vã từ trong cung quay về, tìm thấy Tô Thê Thê nói với nàng.
"Ngươi nhất định phải cẩn thận." Tô Thê Thê cũng không có cách ngăn cản Lục Phương Đình, chỉ lo lắng cho nàng.
"Yên tâm, ngươi chờ ta, bình loạn xong sẽ quay về." Lục Phương Đình hôn Tô Thê Thê một cái, liền vội vàng xuất phát.
Lục Phương Đình đi suốt ngày đêm, ra khỏi thành, chạy đến nơi đóng quân của trấn nam đại quân ở kinh thành, sắp xếp mọi việc, xong thủ vệ kinh thành, mang theo một đội người ngựa xuất phát.
Tô Thê Thê không tham gia chiến sự, nhưng nghĩ đến cũng biết đáng sợ, nàng lo lắng cho Lục Phương Đình, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể cầu mong Lục Phương Đình không bị thương.
Ngày thứ hai, Chung Ly Diêu đến trấn nam vương phủ, tìm thấy Tô Thê Thê.

"Lục Phương Đình gọi đến, giờ còn có chuyện gì? vương phủ như cái thùng sắt á." Chung Ly Diêu thấy Tô Thê Thê, không vui nói.
"Cực khổ sư phụ rồi, ta cho đầu bếp nữ nấu đồ ăn cho sư phụ nha.

Ta tặng sư phụ mặt nạ dưỡng da mới nhất nha, người đắp lên sẽ rất mịm da....." Tô Thê Thê đấm lưng cho Chung Ly Diêu nói.

Để Chung Ly Diêu hài lòng, Tô Thê Thê biết Lục Phương Đình lo lắng cho mình.

Tô Thê Thê hiện tại so với người bình thường cũng yếu hơn một chút, mọi thứ khác đều tốt, viện các nàng trong vương phủ xung quanh có tường ấm, tựa như mùa xuân ấm áp vậy.

Vương gia và vương phi cũng không bắt Tô Thê Thê mỗi ngày đi thỉnh an, bình thường còn cho người mang đồ đến tặng Tô Thê Thê.
"Ngươi thật dẻo miệng, ta kêu ngươi học kê đơn, còn có học sắc thuốc học xong chưa? học không xong thì ta không tha cho ngươi." Chung Ly Diêu nghiêm mặt nói, trong mắt là tiếu ý, hiển nhiên hưởng thụ lời Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê ở trong vương phủ một thời gian, ấm áp thoải mái, thỉnh thoảng lại đến thăm Tần thị, rồi qua coi cửa hàng mình mới mở.
Mấy tên côn đồ Vương tam mặt rỗ, biết Tô Thê Thê trước kia bị hưu là do hiểu lầm, liền đến vương phủ chịu đòn nhận tôi, Tô Thê Thê cũng không làm khó bọn họ.

Bọn họ tự giác tạ lỗi với Tô Thê Thê, rồi còn mang vài thứ tốt đến vương phủ tặng, trên đường thấy Tô Thê Thê, thì tự giác hộ tống mở đường, khiến Tô Thê Thê có chút ngại, cũng nghĩ cách cho bọn họ tự kiếm tiền, để bọn họ kinh doanh quán rượu, nhờ Thiên Bảo Các cung cấp rượu có độ tinh khiết cao, coi như có nghề nghiệp đàng hoàng.
Tần hoàng Cung Hy Nguyên, biết Tô Thê Thê ở trấn nam vương phủ Lục gia thường lo lắng cho Lục Phương Đình, mỗi lần nhận thư báo, đều cho người truyền đến cho Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê biết Lục Phương Đình không sao, chiến sự thuận lợi, thế mạnh áp đảo quân tạo phản hoàn toàn bị thu phục, Lục Phương Đình là tướng quân, sẽ không ra trận đánh địch, khả năng gặp nguy hiểm cũng rất nhỏ, nhưng mà Tô Thê Thê vẫn lo lắng, mỗi tối đều khó ngủ, cảm giác trong khó chịu.

Chung Ly Diêu cho nàng dùng thuốc an thần mới miễn cưỡng tốt hơn.
Lục Phương Đình đi được hai tháng, thì có tin xấu báo về, Lục Phương Đình mất tích trong một lần hành quân, phó tướng mang người đi tìm khắp nơi không thấy.
Tin như sét đánh giữa trời quang, Tô Thê Thê nhận tin cũng rối bời..