Tô Thê Thê cùng Lục Phương Đình đến Hầu phủ, trước đến bái kiến đích mẫu Vương thị, để diễn cảnh mẹ hiền con hiếu.
Vương thị nhân lúc Lục Phương Đình đi nói chuyện với An Bình Hầu, kéo Tô Thê Thê vào phòng nói vài lời thân thiết, Tô Thê Thê bị bà kéo tay cảm giác không ổn, quả nhiên vừa vào phòng, Vương thị liền trở mặt.
"Ngươi mau quỳ xuống cho ta!" Vương thị lạnh giọng nói.
"Mẫu thân, Thê Thê phạm tội gì sao?" Tô Thê Thê cắn răng hỏi, nàng thật muốn cho Vương thị này một bạt tai, điên rồi a.
"Ngươi phạm tội gì à? ngươi còn không biết sao? nữ tắc lẽ nào vô ích rồi sao? không thích thì không quỳ? hôm nay ta phải dạy ngươi cái gì gọi là nữ tắc, tôn ti?" Vương thị nhìn Tô Thê Thê theo kiểu từ trên xuống, lạnh lùng nói.
Tô Nhược Phượng kể lại mọi chuyện với Vương thị, tam hoàng tử bị đá trúng cây giống nên không khỏe, Tô Nhược Phượng kéo Tô Thê Thê bỏ chạy bị nha hoàn nhìn thấy, tam hoàng tử giận chó đánh mèo Tô Nhược Phượng, khiến Tô Nhược Phượng mất mặt, mấy tháng qua không đến phòng Tô Nhược Phượng ngủ, Tô Nhược Phượng đem mọi chuyện đổ lên đầu Tô Thê Thê, mỗi lần và Hầu phủ đều than khổ oán tránh Tô Thê Thê với Vương thị.
"Mẫu thân, ta là tứ phẩm, ngài là ngũ phẩm phu nhân, nếu ta quỳ trước ngươi sợ là không hợp lễ." Tô Thê Thê nhìn Vương thị nói.
Vốn Vương thị cũng kêu Lý ma ma truyền lời kêu Tô Thê Thê về Hẩu phủ.
Nhưng Tô Thê Thê làm như không biết, hiện tại Vương thị như vậy, Tô Thê Thê cũng đoán được một ít, nhất định là Tô Nhược Phượng cáo trạng, trùng hợp kỳ lạ cái khỉ.
"Không hợp lễ? tiểu tiện tỳ nhà ngươi, ngươi không biết là ai cho ngươi làm thế tử phi sao? nếu ta nói việc ngươi câu dẫn tam hoàng tử với thế tử, ta xem thể tử còn không viết giấy hưu ngươi không a?" Vương thị trợn mắt nói, bà đang tức giận, không ngờ Tô Thê Thê gặp cảnh khốn cùng còn nói như vậy.
"Đâu ra cái đạo lý hất nước bẩn lên nữ nhi nhà mình vậy? mẫu thân, nếu ngươi thật sự làm như vậy, ta cũng không sợ ngươi, cây ngay không sợ chết đứng." Tô Thê Thê nói, hiện tại không vì nể mặt Tần thị, Tô Thê Thê cũng không muốn nói chuyện với bà đích mẫu này.
"Ngươi...!được lắm, cánh cứng rồi đúng không? ta là mẫu thân của ngươi, ngươi quỳ trước ta là điều dĩ nhiên! Ta có tát ngươi một cái cũng là dạy dỗ nữ nhi, không ai dám nói! ngươi có quỳ hay không? không quỳ đúng không? Trương ma ma bắt nó quỳ xuống cho ta!" Vương thị nhìn Tô Thê Thê lộ biểu tình hung ác.
"Thế tử phi, thế tử gia tìm người, ngài ấy lại trở bệnh, thuốc còn ở chỗ người a." Tô Thê Thê nhìn bộ dạng Vương thị hung hãn, nhìn ma ma bên cạnh bà, bộ dạng như nhau nhìn mà thấy sợ, định bỏ chạy thì bên ngòa truyền tới âm thanh của nha hoàn.
"Ta ra liền đây, mẫu thân, ta cáo lui!" Tô Thê Thê vội hành lễ, chậm rãi đi ra ngoài, sau này không nên đến gần đích mẫu, thật đáng sợ, nói không chừng lần này truyền lời kêu mình về cũng do Vương thị bày ra a.
"Tỷ tỷ, ngươi kêu ta thật đúng lúc, ta xém chút bị khi dễ rồi." Tô Thê Thê vừa ra ngoài nhìn thấy Lục Phương Đình ôm cánh tay nàng, nhỏ giọng nói.
"Ta đoán nhạc mẫu kêu ngươi cũng không có chuyện gì tốt.
Thê Thê, đúng là ủy khuất ngươi rồi." Lục Phương Đình trầm mắt nói.
Không phải nàng đoán, mà nàng nghe thấy, là người luyện võ, tai thính mắt tinh, so với người thường có thể nghe xe hơn, lời Vương thị nói, nàng đều nghe thấy, đau lòng Tô Thê Thê mà tức giận Vương thị.
"Có tỷ tỷ thương ta, ta cũng không sợ ủy khuất.
Ta muốn đi gặp di nương, ta mang ngươi theo gặp a." Tô Thê Thê bĩu môi không để ý nói.
"Ta là nam tử, không thể vào viện của di nương.
Ngươi đi đi, ta để Lan Tú theo ngươi, nàng biết công phu, ai dám đụng đến ngươi, nàng sẽ đánh người đó." Lục Phương Đình nói.
Tô Thê Thê phải đi gặp Tần thị, không thể đưa Lục Phương Đình vào viện của Tần thị, đành phải mang theo Lan Tú đến.
Trên đường tới Tô Thê Thê gặp bà con xa của Vương thị, Vương biểu muội, nàng nhìn Tô Thê Thê một chút muốn nói lại thôi, Tô Thê Thê thấy nàng cũng không hỏi gì, liền đến viện của Tần thị.
Lâu ngày không gặp, Tần thị có da có thịt hơn hẳn, thấy Tô Thê Thê liền vui vẻ.
"Tiểu Thất, di nương có chuyện muốn nói với ngươi." Tần thị nói vài câu, sau đó mặt đỏ lên.
"Chuyện gì?" Tô Thê Thê hỏi.
"Ta, ta hình như....!có thai hai tháng rồi...." Tần thị vò khăn tay nói.
"Ngươi không nói với phụ thân sao?" Tô Thê Thê nghe Tần thị nói thì hỏi vậy, Nghe Tần thị nói có thai, nàng cũng không có cảm giác gì, chỉ thấy lo lắng cho Tần thị, đích mẫu kia lợi hại như vậy, không biết sẽ làm chuyện gì hãm hại Tần thị.
An Bình Hầu đã có hai đứa con trai, một đứa là con đích mẫu, một đứa là con là con Lục di nương, cũng là người sinh bát tiểu thư, mấy người còn lại không có ai có con trai, toàn bộ đều là nữ.
Trong nhà Lục di nương có tiền, trong phủ có nhiều người chăm sóc, hơn nữa tính cách mạnh mẽ khéo léo, Tần thị cũng không so nổi.
"Vẫn chưa, ta sợ là để người khác biết, sẽ nguy hiểm tới đứa nhỏ, cho nên muốn thương lượng với ngươi một chút." Tần thị nói, Tần thị biết rõ tình trạng của mình, biết Vương thị đáng sợ, nhờ cậy vào nam nhân kia, ai mà biết sẽ như thế nào, hiện tại thân cận cũng chỉ có Tô Thê Thê, nhờ cậy và thương lượng với nàng là tốt nhất.
"Di nương, không đi xem đại phu để xác nhận chuyện này sao? hay là vậy đi, di nương theo ta đến vương phủ ở vài ngày, đến khi đó ta mời đại phu lặng lẽ đến xem cho ngươi." Tô Thê Thê suy nghĩ một chút nói.
"Ta là thiếp, không thể tùy tiện ra khỏi phủ.
Không biết phụ thân ngươi có đồng ý hay không? ngươi hỏi trước giúp ta một chút." Tần thị nói.
"Chờ ăn trưa xong, ta đi với thế tử một tiếng xem sao, có thể đưa ngươi qua ở được không?" Tô Thê Thê nói với Tần thị, Tô Thê Thê đang ở chỗ Tần thị, còn Lục Phương Đình thì ở ngoài viện nghỉ ngơi.
"Được, tiểu Thất nhà ta thực sự trưởng thành rồi a, trong lòng ta cảm giác yên ổn nhiều hơn.
Trước kia lúc nào cũng lo lắng, ngươi ở vương phủ sẽ như thế nào? nghe nói thể tử đã khỏe hơn, sao ngươi vẫn còn là xử nữ? ngươi nên lo cho chính mình, nếu có thể sinh hài tử, vậy thì đúng là Bồ Tát phù hộ rồi." Tần thị cầm khăn vỗ ngực một cái nói.
"Di nương, thế tử đối với ta rất tớt, không có nha hoàn bên cạnh, chỉ có một mình ta, chờ nàng khỏe lại, tự nhiên sẽ viên phòng.
Di nương cứ thả lỏng đi." Tô Thê Thê trấn an bà, trong lòng lo lắng, sao có thể a, sao có thể nhìn ra được là xử nữ chứ? nàng sao lại không biết a?
"Hiền tế tính tình không tệ, nếu không có bệnh thì càng tốt.
Tiếc là, haizz, không nói nữa, lâu rồi ngươi chưa về, ta có vài chuyện trong nhà phải nói với ngươi." Tần thị nói với Tô Thê Thê.
Hai người trò chuyện cũng nhanh đến giờ ăn trưa, Tô Thê Thê đi gặp Lục Phương Đình.
"Tỷ tỷ, di nương nói với ta có thể nàng mang thai, ta muốn đưa nàng đến vương phủ ở vài ngày, mời đại phu đến xem cho nàng.
Ngươi thấy thế nào?" Tô Thê Thê tìm cơ hội nói với Lục Phương Đình.
"Cái này sợ là có chút rắc rối, ngươi quên là ngươi dùng thân phận đích nữ đến vương phủ sao? tên đích mẫu trong gia phả cũng là Vương thị, ngươi đi đón di nương vậy thì dùng lý do gì đây?" Lục Phương Đình nói.
"Làm sao mới được đây? di nương bà không được thông minh, ta sợ bà lại xảy ra chuyện, không phải ta nghĩ nhiều, sợ là đích mẫu sẽ hại bà.
Vừa rồi ta đắc tội với bà ta, bà ấy tức như vậy chắc chắn di nương ta cũng sẽ gặp nguy hiểm." Tô Thê Thê nhỏ giọng nói.
"Lần này có Hình ma ma theo đến, trước kia từng chữa bệnh, có phải hay không cứ để nàng bắt mạch là biết." Lục Phương Đình nói.
"Vậy thì tốt quá." Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói thì vui vẻ, Lục Phương Đình kêu nha hoàn đi gọi Hình ma ma.
"Thê Thê, nếu thực sự mang thai, ngươi để Hình ma ma ở lại chăm sóc di nương đi, dù sao bên cạnh di nương không có nha hoàn đáng tin, Hình ma ma cũng tin được, làm người đừng quá câu nệ, đều là người vương phủ, ngươi không cần lo lắng." Lục Phương Đình lại nói.
"Tỷ tỷ, vậy ngươi thì sao?" Tô Thê Thê hỏi.
"Người ta không tốt, người bênh cạnh biết y thuật không ít, Thanh Chỉ cũng biết." Lục Phương Đình xoa đầu Tô Thê Thê nói.
"Đa tạ tỷ tỷ." Tô Thê Thê nắm tay Lục Phương Đình, tình cảm tạ ơn.
Nàng vốn nghĩ mình đủ mạnh để bảo vệ Lục Phương Đình, không ngờ hiện tại Lục Phương Đình vẫn phải hao tâm bảo vệ cho nàng.
Rất nhanh thì Hình ma ma đến, nàng nhìn qua còn rất trẻ, chừng 30, tướng mạo bình thường.
Tô Thê Thê thấy Hình ma ma đến thì mang nàng vào nội viện Tần thị xem mạch, sau khi bắt mạch xong thì đúng là có thai, đã hơn 3 tháng.
"Di nương, hôm nay ta phải đi nói với phụ thân là ngươi khó chịu trong người, để hắn mời đại phu đến xem cho ngươi, chờ xem xong có kết quả, ta để Hình ma ma ở lại chăm sóc cho ngươi cũng có lý do, Hình ma ma là người của thế tử, sẽ bảo vệ tốt cho ngươi và hài tử." Tô Thê Thê nói với Tần thị.
Tần thị nghe hợp lý liền ừ, biết nàng mang thai vẫn vui vẻ.
Lúc nàng sinh Tô Thê Thê chỉ mới 15 tuổi, hiện tại vừa tròn 30, lại được sủng ái mang thai, đây là chuyện nàng cũng không dám nghĩ đến.
Tô Thê Thê trấn an Tần thị, kéo nha hoàn đi bẩm An Bình Hầu, nói Tần thị té xỉu, kêu hắn mời đại phu qua.
Trong tiền viện, Lục Phương Đình đang nói chuyện với An Bình Hầu, đúng lúc trưởng tử con Vương thị đến thỉnh an.
"Nghe nói Hộ Bộ đại ca có nhiều người không biết, phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư và mẫu phi ta lúc chưa xuất giá cũng là bằng hữu thân thiết, Kỳ Tử cũng là bằng hữu của ta, khi nào rảnh có thể uống rượu làm thơ." Lục Phương Đình nhàn nhạt nói một câu.
"A, thì ra muội phu cùng Thượng Thư đại nhân có liên hệ sâu xa như vậy." Lục đại thiếu ban đầu đối với Lục Phương Đình rất lạnh nhạt, nhưng khi nghe nàng nói vậy thì mắt sáng lên, hắn đang muốn được thăng chức trong Hộ Bộ, nhưng lại không có đường, không ngờ Lục Phương Đình lại có sự quen biết này.
"Đúng vậy, khi còn nhỏ ta hay về kinh thành đến nhà Thượng Thư đại nhân chơi." Lục Phương Đình chậm rãi nói.
Lục Phương Đình không định giúp Lục đại thiếu, chỉ là sợ Tần thị mẹ đẻ của Tô Thê Thê ở An Bình Hầu gặp khó khăn, nàng tung chút mồi nhử, có chút quan hệ này, nếu Vương thị muốn gây khó dễ cho Tần thị thì cũng phải nhìn đến tiền đồ của con trai mình.
Tần thị sinh hài tử thì cũng nhỏ hơn con bà ấy tận 20 tuổi, cho dù là con trai thì cũng không có sức cạnh tranh, nàng muốn làm gì cũng phải cân nhắc.
Đại phu xem bệnh cho Tần thị đến bẩm báo với An Bình Hầu, chúc mừng An Bình Hầu, hắn liền vui vẻ ban thưởng cho đại phu.
Tô Thê Thê để Hình ma ma ở lại chăm sóc cho Tần thị, cũng không có ai ngăn cản.
Hai người ở lại cho đến trưa thì lên xe ngựa về vương phủ.
"Tỷ tỷ, có thấy siết khó chịu hay thoải mái?" Tô Thê Thê lên xe ngựa hỏi Lục Phương Đình, hôm nay đến Lục Phương Đình đến Hầu phủ, hỏi chính là áo ngực a, ngày xuân mặc đồ không dày, vì không muốn đệ lộ lên siết khá chặt.
"Có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn được, chờ về nhà rồi cởi, không sao đâu." Lục Phương Đình nhìn bộ dạng Tô Thê Thê như thể nàng mới là người bị siết, cảm thấy buồn cười.
"Tỷ tỷ, đến hè thì phải làm sao?" Tô Thê Thê câu mày hỏi, mùa hè không thể mặc áo khoác, dáng người của Lục Phương Đình nếu ra ngoài sẽ bị để ý tới, nàng muốn cùng Lục Phương Đình ra ngoài, nhưng không muốn Lục Phương Đình chịu khổ, nghĩ lại thì không đành.
"Hè năm ngoái, ta đến Kinh Giao nghỉ ngơi, đó là thôn trang vương phủ mua, đến khi đó chúng ta cùng đi." Lục Phương Đình nói.
"Được." Tô Thê Thê đáp.
Hai người nói vài câu, xe ngựa đang đi thì dừng lại, Tô Thê Thê rèn cửa lên nhìn, bên ngoài có ba bốn người đang chặn xe ngựa, đều là thanh niên cường tráng, giống như cướp.
"Sao vậy? lần trước bị đánh chưa đủ sao?" âm thanh Phúc bá thô thô nói.
"Chúng tiểu nhân không dám, đây là đến thỉnh an thế tử và thế tử phi.
Mấy ngày trước ngẫu nhiên có được một ít sò huyết, nghe nói có thể bồi bổ thân thể, dưỡng phổi dưỡng nhân, đặc biệt mang đến biếu thế tử và thế tử phi, mong là vui lòng nhận cho." bên ngoài bọn họ ôm quyền đứng nói.
"Đám tiểu tử phá phách như các ngươi thì có thứ tốt gì? cút qua một bên đi." Phúc bá lắc roi nói.
"Đây là tâm ý của chúng ta, dành cho thế tử và thế tử phi!" người kia kiên trì nói.
"Nhận đi, đa tạ." Lục Phương Đình bên trong nói, Phúc bá cũng không có ngăn cản, người kia cầm túi vải đen bao cái hộp ngọc đưa cho Phúc bá, Phúc bá cầm đưa vào trong.
"Người phố phường lại có mắt nhìn, biết nghĩa khí cảm ơn." Lục Phương Đình nói nhỏ một câu.
"Đó là do Lục gia đáng tôn kính, có thể khiến bọn họ dùng bái kính nể, Lục gia thực sự rất lợi hại, nói Lục gia nghèo túng ta mới không tin!" Tô Thê Thê nói, không hiểu vì sao được đám lưu manh côn đồ đột nhiên tôn kính, nàng có chút cảm động.
Lục Phương Đình không nói gì, xoa đầu Tô Thê Thê, Tô Thê Thê thuận thế liền nhào vào ngực ôm nàng.
"Tỷ tỷ, hôm nay di nương có nói với ta, bà vừa liếc mắt đã nhìn ra ta là xử nữ.
Vậy phải làm sao đây?" Tô Thê Thê ngẩng mặt nhỏ giọng nói bên tai Lục Phương Đình..