Vô tình của Hoàng thượng, ra đi của Hoài Ngọc, khiến cho các tú nữ quỳ trên mặt đất không kềm được cảm thấy cuống người rét lạnh, mà Long Ngự Thiên lại không bỏ qua như vậy. Lần nữa liếc qua các tú nữ đang lạnh run, Long Ngự Thiên mở miệng nói: “Ở hoàng cung thì phải biết chừng mực, chớ để mình tò mò chuyện không nên tò mò, hôm nay ai đã đến Nghi Lan viện trẫm sẽ không truy hỏi từng người, kẻ thức thời sau khi quay về thì thu dọn đồ đạc tự mình đến lãnh cung đi, nếu để trẫm mai sau tra ra ai không chủ động đến lãnh cung, đừng trách trẫm về sau không niệm tình phu thê.”
Chúng tú nữ lại cảm thấy tuyệt vọng, dưới sự ra hiệu của Long Ngự Thiên, chúng tú nữ cơ hồ đều đã mềm nhũn chân, được các cung nữ tùy thân dìu đi, có người vui vẻ có người ưu, bị Long Ngự Thiên gây sức ép như thế, hậu cung chắc chắn sẽ có một thời gian an phận, những tú nữ ban chiều đã đến Nghi Lan viện ôm hận đau đớn, nhưng cũng chỉ có thể thu dọn chút vật phẩm tùy thân cất bước theo các tiểu thái giám dẫn đường đến lãnh cung.
Sau khi mọi người rời đi, Nghi Lan viện lại vào một nam tử, dừng bước trước Long Ngự Thiên, lắc đầu với Long Ngự Thiên.
Long Ngự Thiên chậm rãi xoay mặt hướng qua Thúy Hoàn cả người đang run rẩy bên cạnh, hỏi: “Lí Tĩnh Lam ở đâu?”
“Hoàng… Hoàng thượng… hỏi gì? Thần… Thần thiếp, thần thiếp không biết…”
Thúy Hoàn còn chưa nói hết, Long Ngự Thiên đã đá văng bếp than ở bên chân, lại xoay người hỏi lần nữa: “Lí Tĩnh Lam ở đâu?” Thanh âm so với trước đó càng thêm âm trầm, tựa như từ dưới đất vọng lên.
Thúy Hoàn co người rụt cổ, lắc đầu hai cái, hốt nhiên cả người mềm nhũn tê liệt ngồi trên ghế.
“Hoàng thượng, nàng ngất rồi.” Lí Nho Sinh một bên tiến lên xem thử.
Long Ngự Thiên nghiến hai hàm răng đến phát ra tiếng ken két, phẩy tay áo một cái phân phó cho những người khác: “Đưa nàng trở về Thúy Vi cư, không có ý chỉ của trẫm, không cho phép nàng rời khỏi Thúy Vi cư nửa bước! Lí Nho Sinh ngươi tiếp tục thăm dò tung tích của người Lí gia, Tư Đồ ngươi chỉ huy cấm vệ quân trong thành phát động lục soát nghiêm mật! Những kẻ khác theo trẫm bãi giá Lăng Thục viên, trước hừng đông sáng, trẫm muốn thấy bóng dáng của Lí Tĩnh Lam, nếu không thấy, các người đem đầu tới gặp trẫm!”
“Tuân mệnh!” Mọi người rùng mình một cái, lĩnh mệnh lui xuống.
Long Ngự Thiên như một trận gió lao đến Lăng Thục viên, lưu những tùy tùng liên can ở ngoài cửa, ra sức đá văng cửa chính thính đường của Lăng Thục viên, khiến cho Thục phi đang tháo trang sức không khỏi run tay, kéo đứt mấy sợi tóc đen, tiếp theo từ trong gương đồng nhìn thoáng qua sắc mặt của Hoàng thượng, sau đó đứng dậy mỉm cười hành lễ.
“Hoàng thượng hôm nay sao lại đến chỗ thần thiếp rồi? Mà sao không tìm người đến thông truyền một tiếng? Để cho thần thiếp có sự chuẩn bị.”
Long Ngự Thiên lạnh nhạt nhìn nàng mang một cái bụng to quỳ gối ở đó, cũng không bảo nàng đứng dậy, nghiến răng hỏi: “Lí Tĩnh Lam ở đâu?”
Cơ thể Thục phi vì sát khí trong giọng nói của hắn mà không khỏi run lên một cái, nhưng vẫn dùng khuôn mặt tươi cười khó hiểu hỏi: “Lí Tĩnh Lam? Lí Tĩnh Lam nào?”
“Nàng đâu cần phải giả vờ hồ đồ rõ ràng như vậy với trẫm đúng không?”
“Hoàng thượng lời này là nói ở đâu? Thần thiếp vốn rất minh bạch, hiện tại lại khiến cho Hoàng thượng nói là hồ đồ.”
Long Ngự Thiên biết nàng sẽ không dễ dàng nhả ra, cho nên vốn định tra lời từ chỗ Thúy Hoàn trước, dù sao Thúy Hoàn là người duy nhất gặp gỡ Lí Tĩnh Lam hôm nay, nhưng ai ngờ được, Thúy Hoàn lại bị hắn dọa đến ngất đi, vốn có rất nhiều cách cứu tỉnh một người, nhưng Long Ngự Thiên lại niệm tình cơ thể của Thúy Hoàn, không nặng tay với nàng, chỉ sai người đưa nàng quay về.
“Trẫm hỏi nàng một lần nữa! Lí Tĩnh Lam giờ này đang ở đâu?”
Thục phi quỳ chân có hơi tê dại, đang đứng lên, đột nhiên bị tiếng quát của Long Ngự Thiên làm cho hoảng sợ, không khỏi đưa khăn tay phủ lên ***g ngực đang đập điên cuồng, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như một bộ đang giả vờ.
“Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên? Lí Tĩnh Lam nửa năm trước đã bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi thành, còn vĩnh viễn không cho hắn hồi kinh, thế sao lúc này Hoàng thượng lại đến chỗ thần thiếp đòi người?”
Long Ngự Thiên tiến tới một bước, Thục phi không kềm được lùi về sao một bước, nhưng vẫn chưa ra được phạm vi an toàn, Long Ngự Thiên đã lập tức xuất thủ bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, phẫn nộ trừng sắc mặt nàng hơi có vẻ kinh hoảng, “Ngươi thật sự tưởng rằng ngươi đang mang thai long chủng của trẫm, trẫm sẽ không dám làm gì ngươi sao?”
Thục phi thấy sát ý trong mắt Long Ngự Thiên, đột nhiên từ hoảng sợ chuyển thành căm phẫn, còn thoảng chứa hận ý, “Hừ! Không ngờ vua của Thánh Long quốc thế nhưng lại vì một tên nam nhân mà tự tay sát hại thê tử nhân nữ của mình! Nói rõ cho ngươi biết! Là ta đã tống Lí Tĩnh Lam ra khỏi cung, nhưng lại phái sát thủ đến ám sát hắn, e rằng ngươi giờ đây có tìm được hắn hắn cũng đã biến thành một luồng oan hồn rồi!”
Sắc mặt Long Ngự Thiên chợt đại biến, cau mày, “Mau nói cho trẫm biết! Ngươi rốt cuộc đưa Tĩnh đến đâu?”
Thục phi đã bị Hoàng thượng siết đến suýt thở không nổi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Không biết là không biết, cho dù ngươi có giết ta ta cũng không nói! Ta muốn cho ngươi ngay cả hài cốt của hắn cũng không tìm thấy!”
Long Ngự Thiên tức giận trừng đôi mắt đỏ ngầu, lại gia tăng lực đạo trên tay vài phần, Thục phi kêu lên một tiếng đau đớn, thống khổ siết chặt lông mày, khuôn mặt đã biến thành tương sắc bị dồn nén đến càng thêm thống khổ, hai mắt trắng nhiều đen ít, thiếu chút nữa giãy người qua, tay vốn bấu chặt lấy Long Ngự Thiên giờ phút này lại nâng bụng, bên chân chảy xuống một dòng máu đỏ thẫm.
Phúc Thọ đứng ngoài cửa nghe trong phòng đột nhiên không còn tiếng động, không khỏi thò đầu vào phòng trong nhìn xem, một cái liếc mắt này không cẩn trọng, suýt nữa đã dọa chết cái mạng già của Phúc Thọ, hai chân mềm nhũn, té nhào đến bên cạnh Long Ngự Thiên.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng mau buông tay a! Không được, Thục phi nương nương sắp tắt thở rồi!” Tiếp đó lại hô ra ngoài cửa: “Mau tới vài người kéo Hoàng thượng ra! Đến thái y viện thỉnh thái y! Nương nương sắp không xong rồi!”
Sau một trẫn hỗn loạn, Long Ngự Thiên rốt cuộc giữa tiếng kinh hô và cầu xin của mọi người khôi phục lại lý trí, nhìn thoáng qua Thục phi đang bất tỉnh trong tay, chán nản buông nàng ra, để cho mọi người ba chân bốn cẳng nâng nàng tới trên giường.
Lão thái y lúc này mới mang theo hòm thuốc khẩn trương vào tới, xem cảnh rối loạn trước mắt cảm thấy sự tình có phần nan giải, vội vàng liền sai người đi thỉnh các vị thái y khác trong thái y viện, sau đó hành lễ với Long Ngự Thiên, xoay người vào phòng ngủ.
Lão thái y chỉ cần nhìn thoáng qua Thục phi đang mê man trên giường, lập tức đã nhận ra nàng thở nhiều hít ít, nói rõ hơn là phổi thiếu không khí dẫn đến động thai khí, sợ rằng long tử này phải sinh sớm một tháng rồi, nhưng tình hình của Thục phi hiện nay… Thoáng liếc qua Thánh thượng đang đi đi lại lại bên ngoài, lão thái y thầm nghĩ: Thục phi nương nương này rốt cuộc đã làm gì? Vậy mà lại có thể khiến cho Hoàng thượng đối xử với nàng như vậy?
Bên trong Lăng Thục viên như cái nồi bị nổ tung, cung nữ thái giám không ngừng ra ra vào vào, nấu nước lại nấu nước, sắc thuốc lại sắc thuốc, bôn ba đi thỉnh người lại thỉnh người, hỗn loạn một màn, Long Ngự Thiên trong cảnh hỗn loạn này chỉ thong thả đi tới đi lui, khuôn mặt nhăn nhúm và đôi môi vểnh lên khiến cho chúng cung nữ thái giám bước qua hắn không chịu nổi mà muốn đi đường vòng.
Mặt khác thái y viện các vị thái y hấp tấp chạy tới Lăng Thục viên, hành lễ một cái với vị Hoàng thượng nhìn như nôn nóng, khom người vào buồng trong, lão thái y sớm đã ở một bên chờ, thấy bọn họ tới liền phân cho bọn họ lần lượt bắt mạch Thục phi, sau đó bàn bạc một phen, đi ra cửa quỳ xuống bên chân Long Ngự Thiên.
“Hoàng thượng, Thục phi nương nương cơ thể suy nhược, hiện tại còn đang hôn mê, nhưng đứa bé đã rời cuống rốn, e rằng phải lập tức tiến hành đỡ đẻ.”
Long Ngự Thiên dừng cước bộ, một cước đưa tới đoán chừng sắp đến trên người thái y, “Vậy các ngươi còn quỳ ở đây làm gì? Không mau đỡ đẻ!”
Các thái y càng hạ thấp người xuống, gần như sắp dán lên mặt đất rồi, từ lão thái y cất tiếng: “Hoàng thượng, cơ thể Thục phi nương nương thật khiến cho người ta lo lắng, nếu cương quyết đỡ đẻ, sợ là chỉ có thế cứu sống một người, cựu thần cả gan hỏi một câu, Hoàng thượng là muốn bảo trụ lớn hay muốn bảo trụ nhỏ?”
Long Ngự Thiên nhất thời cũng do dự, hắn đương nhiên muốn Thục phi sống tiếp để có thể chất vấn tăm tích của Lí Tĩnh Lam, nhưng đứa bé dù sao cũng là con mình, rốt cuộc, Long Ngự Thiên phẩy tay áo một cái, “Nhỏ! Toàn lực bảo trụ tánh mạng của tiểu hoàng tử, nếu có chút bất trắc, trẫm bắt tất cả các người bồi táng!”
Các vị thái y sợ hãi dập đầu, cũng không dám chậm trễ nữa tức khắc vào phòng ngủ.
Long Ngự Thiên rời phòng thong thả bước trong sân, hy vọng gió lạnh sẽ có thể thổi tan xáo động trong lòng mình, ngẩng đầu lên lại trông thấy mây đen chẳng biết tự khi nào đã bị gió thổi bay, phía tây lộ ra một mảnh trăng non, siết chặt nắm tay đánh vào đại thụ khô héo bên cạnh, thân cây theo tiếng mà nứt.
Long Ngự Thiên gọi Phúc Thọ đến, từ trong ngực lấy ra một khối kim bài phân phó nói: “Ngươi đến phủ Nhậm tướng quân truyền khẩu dụ của trẫm, bảo y dẫn đầu toàn bộ thiết kỵ trong kinh thành, xuất phát từ cổng thành, phân tám hướng truy tra nơi của đám người Lí Tĩnh Lam và Lí Vệ Đình! Trước hừng đông sáng nhất định phải tìm thấy bất cứ một ai trong số họ, trẫm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”