Đại Giá Quý Phi

Chương 6: Sơ ngộ thái hậu






Thoắt cái cũng đã bảy tám ngày, khoảng thời gian này, tin tức tập thể Nghi Lan viện bị phạt một dạo đã trở thành đề tài bàn tán nóng bỏng nhất trong cung; nhưng hoàng cung to như vậy, mỗi ngày đều có thêm đề tài mới để nói, cũng bất quá đúng khoảng bảy tám ngày, chuyện từ từ bị người ta quên lãng, bao gồm luôn cả kẻ ngồi trên ngôi vua ở đại điện kia. Đương nhiên, cũng có người muốn quên nhưng không quên được, chẳng hạn như Cổ Nguyệt, Hoàng thượng mặc dù chưa hề trách cứ hắn, nhưng thích khách ở trong tay mình trốn thoát, chuyện này vẫn cứ khiến hắn canh cánh trong lòng.

Hôm nay, Lí Tĩnh Lam sau khi ăn xong bữa trưa, sờ sờ  cặp mông rốt cuộc cũng đã không còn đau nhức, hưng phấn thiếu chút nữa tại chỗ nhảy hai cái; bảy tám ngày này nằm trên giường sinh hoạt thực làm cho y buồn bực đến chết đi được. Soi gương sửa sang lại ăn vận một chút, không một chỗ hở nào, Lí Tĩnh Lam hưng phấn bước ra khỏi cung điện như cái ***g giam này.

Cuối chiều tháng tư, ánh mặt trời ấm áp, gió mát nhẹ nhàng mang theo hương hoa nhàn nhạt, dễ chịu khiến cho người nằm ở trước biển cánh hoa này miễn cưỡng mà có cảm giác muốn ngủ.

Đương nhiên, Lí Tĩnh Lam chỉ là muốn, vẫn chưa làm ra cái hành động đó, bởi vì dù sao đi nữa cũng là ngự hoa viên trong hoàng cung, chứ không phải trên bãi cỏ vùng ngoại thành mà y thường xuyên đi cùng Lan.

Nhớ lại trước kia nằm ở trên cỏ phơi nắng chung với Lan , cùng nhau chạy đuổi chơi đùa, cùng nhau ở trong rừng cây như con thoi qua lại không ngớt, cùng nhau hưởng thụ cảm giác đuổi theo cơn gió; Lan… không biết tỷ hiện tại đang ở nơi nào? Có tốt không? Ngân Diệp tiểu tử kia có bắt nạt tỷ?

Dần dần, dưới ánh mặt trời ấp ám của mùa xuân còn sót lại, giữa gió mát thổi hây hẩy, Lí Tĩnh Lam trước cả vườn biển hoa nở rộ, lẳng lặng mà ngẩn ngơ, lẳng lặng mà nghĩ về Lan, lẳng lặng nhớ lại những kỷ niệm đã qua; giống như một bức tranh phong cảnh nhân vật động tĩnh kết hợp  – ít nhất trong mắt Long Ngự Thiên là như vậy.

“Linh Nhi, người nọ là ai?” Nữ nhân cẩm phục ám hồng(1) hỏi cung nữ ở phía sau, trên gương mặt đẹp quyến rũ có vết khắc của năm tháng.

“Hồi Thái hậu, Linh Nhi không biết, Linh Nhi chưa từng thấy qua người nọ.”

“Thái hậu, đó là Lan phi tỷ tỷ.” Thục phi bên cạnh đáp.

Nàng hôm nay vẫn y phục tượng trưng cao quý tử sắc hoa y(2), đầu cài tử ngọc châu sai(3), cổ đeo dây chuyền trân châu hạt hạt đều đặn lớn nhỏ chắc nịch như nhau, trên cổ tay là vòng thúy ngọc và ngón tay mang nhẫn đều cùng là cực phẩm thế gian hiếm thấy.

Trái lại Lí Tĩnh Lam, một thân y phục lam nhạt, búi tóc đơn giản cài một bạch ngọc trâm, trên người không có một món trang sức nào, làm cho người ta khó có thể tin được hai người đều cùng là quý phi.

“Lan phi? Hoàng nhi, chính là Lan phi mấy ngày trước bị con trừng phạt?”

“Đúng vậy, thưa mẫu hậu.” Long Ngự Thiên hoàn hồn, kinh ngạc thấy chính mình lại nhất thời nhìn đến ngây cả người.

“Hừ! Đích thực là không một chút phép tắc, tiến cung hơn một tháng rồi lại không một lần hướng Bổn cung vấn an.” Thái hậu phất tay áo, hướng Lí Tĩnh Lam đi tới.

Thục phi mừng thầm, theo sát phía sau Thái hậu, nhẹ nhàng trấn an nói: “Thái hậu bớt giận, giữ gìn ngọc thể. Thần thiếp nghe nói Lan phi tỷ tỷ trước khi tiến cung từng cùng bọn hỗn tạp có qua lại, không hiểu quy củ cũng là điều khó tránh, sau này có thể từ từ dạy dỗ được mà.”

Thái hậu không nói, nhưng mà xem biểu tình trên gương mặt cũng hiểu được nàng đối với Lí Tĩnh Lam có nhiều phần chán ghét.

Trong mắt Long Ngự Thiên hiện lên một tia tinh quang, từ nhỏ hắn đã biết hậu cung nương nương lúc đó tranh đấu có bao nhiêu tàn khốc, tuyệt không thua kém chiến tranh giữa hai nước, Tiêu phi mẫu thân của hắn chính là chết trong những cuộc tranh đấu như vậy, mà mẫu thân của hắn không hề tham gia vào trận chiến ấy, tựa như Lí Tĩnh Lam lúc này, trong bất giấc đã bị người hãm hại.

Nghe được phía sau có tiếng vọng, Lí Tĩnh Lam quay đầu, nhìn thấy một nhóm người hướng y đi tới. Dẫn đầu là một nữ nhân chưa gặp qua bao giờ, nhưng xem tuổi tác và Long Ngự Thiên đi theo phía sau cùng vẻ mặt xem kịch vui của Thục phi, Lí Tĩnh Lam trong bụng cũng hiểu được vài phần.

“Thần thiếp kiến quá(4) Hoàng thượng, kiến quá Thái hậu.”

Thái hậu vòng quanh y một vòng. Không ai lên tiếng, Lí Tĩnh Lam không dám mạo muội đứng dậy, chỉ đành cúi đầu quỳ gối ở đó. Nhưng từ khí tức tỏa ra trên người Thái hậu, Lí Tĩnh Lam cũng biết Thái hậu chán ghét y.

“Ngươi chính là Lan phi mấy ngày trước khiến cho Hoàng thượng tức giận?”

Lí Tĩnh Lam không nói gì, bởi vì y cũng không biết ngày đó có phải hay không đã làm Long Ngự Thiên tức giận.

“Bổn cung đang hỏi ngươi!” Thái hậu không nhịn được nâng cao giọng một chút. Có thể thấy nổi giận không ít.

“Đúng vậy, thưa Thái hậu.”

“Ngươi trong mắt còn có Bổn cung?”

Lí Tĩnh Lam không rõ Thái hậu có ý tứ gì, nhưng nếu không nói lời nào lại khiến cho Thái hậu bất mãn, đành lấp lửng sao cũng được mà nói: “Thái hậu phụ tá tiên đến, mẫu nghi thiên hạ, quản lí hậu cung công lại càng không nhỏ, là tấm gương cho hết thảy phi tử chúng thần.”

Thái hậu đối với lời khen tặng của y cũng vẫn không hài lòng, bới lông tìm vết(5) hỏi: “Nghe ý tứ trong lời ngươi, tựa hồ là muốn ngồi lên vị trí hoàng hậu?”

“Thần thiếp tự biết tư chất còn thấp, không dám có ý nghĩ này.” Lí Tĩnh Lam không nhanh không chậm đáp, không một chút hoảng sợ.

“Hừ! Không dám? Bổn cung nhìn ngươi đúng là không có gì không dám sao?”

Thái hậu từng câu trong lời nói có giấu dao, một câu trả lời không tốt, rất có khả năng sẽ bị thương.

Lí Tĩnh Lam nghĩ thầm, y tiến cung hơn một tháng qua chưa bao giờ  gặp Thái hậu, vì cái gì Thái hậu đối với y chán ghét như vậy? Đúng rồi, chưa từng gặp mặt! Lí Tĩnh Lam trong nháy mắt hiểu được bản thân sai ở chỗ nào.

“Thần thiếp ngu dốt, không biết phép tắc, tiến cung lâu như vậy lại chưa bao giờ hướng Thái hậu vấn an, mong Thái hậu thứ tội.”

Những lời này khiến cơn giận của Thái hậu giảm bớt một chút, nàng này mặc dù tư sắc bình thường, không hiểu phép tắc, nhưng cũng có vài phần lanh lợi.

“Bổn cung cũng không phải ưa tính toán, nghe nói ngươi trước khi tiến cung thường cùng một đám hỗn tạp trong thành quấn lấy nhau, Bổn cung bất kể điều này, nhưng trong cung dù sao cũng không phải cái chợ, ngươi phải hiểu được bổn phận, chớ để cho phụ thân ngươi mất mặt. Ngươi đứng lên trước đi.”

“Tạ Thái hậu khai ân.” Lí Tĩnh Lam đứng dậy, không biết nên hướng đi đâu, đột nhiên cảm thấy người ta ba người một nhà đi ngắm hoa, còn mình tựa hồ là kẻ thừa. “Thái hậu vạn phúc, thần thiếp xin được cáo lui trước.”

Thục phi thấy Thái hậu cứ như vậy mà dễ dàng bỏ qua cho Lí Tĩnh Lam, trong lòng trăm điều không chịu, nàng sao lại có thể để “nàng” dễ dàng tránh được chứ?

“Lan phi tỷ tỷ, hiếm khi Thái hậu có tâm tình ra đây thưởng hoa, chi bằng chúng ta cùng theo Thái hậu đi.”

Thục phi cố ý làm cho Lí Tĩnh Lam lưu lại, là bởi vì nàng nghĩ tới một loại phương pháp khác hạ thấp y, khiến cho Thái hậu và Hoàng thượng biết, nàng Thục phi bất luận là tướng mạo hay tài năng, mọi thứ so với Lan phi đều cao hơn rất nhiều.

Tục ngữ nói: Hoa hồng cho dù có hồng, cũng phải có lá xanh làm nền! Như vậy Hoàng thượng mới có thể càng thêm sủng ái nàng, Thái hậu càng thêm yêu mến nàng, cũng làm cho khoảng cách giữa nàng và ngôi vị hoàng hậu gần thêm một bước; mà Lan phi, cũng như lời bọn họ nói ở ngoài đại điện vậy, cả đời đứng ở lãnh cung là được rồi.