Long Ngự Thiên thì thầm: “Trẫm muốn ngươi, trẫm yêu ngươi, trẫm cả đời này cũng không muốn buông ngươi ra.” Phủ lên cơ thể Lí Tĩnh Lam, từ mái tóc trên đầu, một tấc một tấc hôn qua trán y, mặt mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đã sưng đỏ kia, dây dưa phiến hồng trong miệng.
Thật lâu sau mới buông tha y, khẽ cắn lên chiếc cằm thon gọn của y, theo cổ trượt xuống, “Ngươi đem tâm trẫm khuấy đảo thành một nùi hoảng loạn, rồi giờ đây vì sao lại muốn kết hôn cùng nữ tử khác? Chẳng lẽ ngươi không hề yêu trẫm sao?”
Mùa đông giá rét, Lí Tĩnh Lam cứ như vậy quần áo rách bươm bị Long Ngự Thiên áp đảo trên bàn, cơ thể vốn bị lạnh đã phát run nhưng cách lớp vải y phục lộng lẫy vẫn cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng trên người Long Ngự Thiên, toàn thân Lí Tĩnh Lam mềm nhũn, nghe Long Ngự Thiên như đang chất vấn lại như đang tự nói với mình, đáy lòng Lí Tĩnh Lam tràn ra một cơn chua xót.
Y cho tới bây giờ chưa từng phủ nhận qua tình cảm của mình đối với nam tử trên người đó, từ ngay sau hôm Thúy Hoàn thị tẩm, y đã hiểu rõ y dành cho Long Ngự Thiên là tình yêu, y đã từng nỗ lực chạy trốn, cũng đã từng định gạt bỏ đi, nhưng chung quy không cách nào làm được, cho nên y đành chấp nhận thứ tình cảm này của mình, chẳng qua là…
“Hoàng… Hoàng thượng, cưới vợ sinh con là đạo lý của trời đất, là… nhân sinh bình thường, Hoàng thượng lúc này chẳng phải nên đến chỗ các phi tử khác sao? Không… không nên ở đây làm chuyện như vậy…” Lí Tĩnh Lam cố nén dục vọng bị Long Ngự Thiên khơi gợi trong cơ thể y, nói đứt quãng, hy vọng có thể ở một khắc cuối cùng gọi được lý trí Long Ngự Thiên trở về.
Long Ngự Thiên từ trong ngực y ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng mê đi của y, không khỏi nhíu chặt mày, “Cưới vợ sinh con? Đạo lý của trời đất? Bình thường?”
“Ô!” Lí Tĩnh Lam cắn chặt môi dưới phát ra một tiếng kêu rên.
Long Ngự Thiên cắn lên bờ vai tuyết trắng đó, tuyệt không lưu tình, cho đến khi trong lúc gần gũi nếm thấy một chút vị máu tươi mới từ từ nhả ra, “Là ngươi làm cho trẫm trở nên không bình thường, là ngươi làm cho trẫm trở nên mất hứng thú với hậu cung giai lệ, là ngươi làm cho trẫm trở nên dù có bị người trong thiên hạ phỉ nhổ cũng muốn đạt được ngươi, là ngươi, đều là ngươi! Tất cả đều là lỗi của ngươi! Ngươi giờ đây sao lại có thể bình tĩnh mà giảng cho trẫm thế nào là bình thường?”
“Hoàng thượng…” Lí Tĩnh Lam không thể đáp lại, biết rõ bọn họ như bây giờ là không đúng, rõ ràng có rất nhiều lý lẽ để bác lời Hoàng Thượng, nhưng giờ phút này một câu cũng nói không nên lời, sâu thẳm trong đáy lòng tựa hồ có một âm thanh đang kêu gào, thực ra y cũng muốn có hắn.
“Tất cả đều là lỗi của ngươi, là ngươi không nên vào cung, là ngươi không nên để cho trẫm nhìn thấy ngươi, là ngươi không nên làm cho trẫm quyến luyến ngươi…” Long Ngự Thiên lại lần nữa cúi đầu hôn lên ngực y, thỏa mãn cảm nhận cơn run rẩy của người dưới thân.
“Hoàng thượng… thật ra nếu… nếu đã tự mình nói ra như thế, nếu thật sự không sợ nhạo báng của người trong thiên hạ, vì sao… vì sao còn muốn xem Tĩnh Lam như… nữ tử mà dưỡng trong hậu cung này?”
“Trẫm là Hoàng đế, trẫm không còn cách nào khác, trẫm có nghĩ thế nào cũng chỉ còn cách này, Tĩnh yêu trẫm không phải sao? Vậy cứ dùng hình dáng này mà ở bên cạnh trẫm cả đời không được sao?”
Lí Tĩnh Lam còn chưa kịp hồi đáp, đã đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể truyền đến một trận đau đớn, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra, lan khắp toàn thân, đau như muốn xé rách cơ thể y khiến cho y điên cuồng vùng vẫy cả người, giãy giụa, gào thét, khóc lóc, muốn thoát đi. Ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là: Đây không phải là yêu, đây là làm nhục, bất luận y có yêu Long Ngự Thiên bao nhiêu, y cũng không thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình, cả đời bầu bạn với hắn ở trong cung, bởi vì thứ tình yêu bố thí này, thật rẻ rúng.
Đau đớn không ngừng tràn lan, so với lần trượng hình đó y bị cấm vệ quân loạn côn còn đau hơn, so với lần đó y bị Thúy Hoàn cắt đứt gân cốt còn khiến cho y không chịu nổi, cho nên Lí Tĩnh Lam dần dần không còn cứng cỏi chống đỡ nữa, tuân theo ý chí bản thân, từ từ tan rã ý thức mình.
“Liên quân, ức quân, niệm quân, vong quân. Như hữu lai thế, ngô nguyện vi chức nữ, quân khả vi lang? Kế kim sinh duyến, tục kim thế tình, quân ý hà(*)? Trẫm không muốn, trẫm không cần kiếp sau, trẫm chỉ cần kiếp này…”
[Phiên dịch: (Liên thông luyến), đã từng yêu người say đắm, giờ đây chỉ có thể nhớ nhung trong mộng, nỗi khổ nhớ người tựa như hoàng liên, cho nên quyết định quên người. Nếu nói có kiếp sau, ta nguyện làm một nữ tử bình thường, người có nguyện làm lang quân ta? Mượn duyên phận kiếp này, tiếp tục tình cảm kiếp này, người nguyện ý không?]
Sau khi rơi vào tăm tối, Lí Tĩnh Lam nghe được Long Ngự Thiên khẽ cắn tai y niệm lại lá thư này, đó là lá thư y ở trong thiên lao đã nhờ Cổ Nguyệt chuyển lại cho Long Ngự Thiên. Không cần kiếp sau, chỉ cần trọn kiếp này ư? Một khi đã như vậy, chi bằng không muốn gì cả thì hay…
Phúc Thọ ở ngoài phòng nghe bên trong dần dần không còn động tĩnh, không khỏi ai thán một tiếng, chẳng rõ Hoàng thượng là mê muội cái gì tâm trí, nửa năm rồi, thật sự tìm ra được Lí Tĩnh Lam, thậm chí còn cưỡng bức người ta, mặc dù hắn đối với Lí Tĩnh Lam không có hảo cảm gì, nhưng việc đã đến nước này, người Hoàng thượng quan tâm cũng chính là người Phúc Thọ hắn quan tâm, nếu Lí Tĩnh Lam chịu khổ, Hoàng thượng mất hứng, Phúc Thọ hắn cũng đừng mong sống khá giả. Bất đắc dĩ lắc đầu, Phúc Thọ lui người đến thái y viện.
Ý thức Long Ngự Thiên dần dần thu hồi, có hơi hoảng sợ, có chút không tin nổi mà nhìn người hôn mê dưới thân, trong lòng hận không thể bóp chết chính mình, bản thân mình đã làm gì a? Rõ ràng là muốn yêu thương y, như thế nào sau đó lại trở thành thế này?
Lí Tĩnh Lam nửa thân trên lõa lồ trong không khí, đầy dấu hôn và dấu răng xanh, tím, thậm chí còn mang theo tơ máu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch thống khổ vặn vẹo, khóe mắt khép chặt còn hai dòng lệ rành rành, cánh hoa môi vốn đỏ thắm cũng bị cắn gặm đến đỏ tẩy kinh khủng, thậm chí là huyết nhục mơ hồ, Long Ngự Thiên đưa tay mơn trớn vết thương mình lưu lại trên người y, áy náy càng sâu. Long Ngự Thiên vội vàng rời khỏi cơ thể y, nghe y thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu chặt mi, tâm như bị đao chém xuống, từ trong bắp đùi Lí Tĩnh Lam chảy ra một đường máu đỏ thẫm bỏng cả đôi mắt Long Ngự Thiên.
Thật sự cho mình một cái tát, Long Ngự Thiên lau khô lệ trên khóe mắt y, nhẹ nhàng ôm y đặt trên chiếc giường mềm mại, thật cẩn thận đắp chăn bông cho y, bước nhanh ra thính đường, “Phúc Thọ! Phúc Thọ!” Tiếng hô cố gắng đè nén mang theo âm rung nhè nhẹ.
Đưa tay kéo phăng đại môn ra, sau khi đã đứng lại ở cửa, Long Ngự Thiên mới phát hiện toàn thân mình không kềm được cứ không ngừng run rẩy, “Phúc Thọ, mau chuẩn bị nước nóng, đến thái y viện lấy chút thuốc trị thương!” Siết chặt lấy áo Phúc Thọ, Long Ngự Thiên thúc giục, đó là nỗi sợ ở nơi sâu nhất trong cơ thể truyền đến, làm nhòe đôi mắt Long Ngự Thiên, khiến cho hắn không thấy được nơi cửa sớm đã đặt một chiếc thùng gỗ, bên trong dập dềnh một thùng nước nóng.
Phúc Thọ phất tay ra hiệu cho bốn tiểu thái giám đưa nước vào trong phòng, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Long Ngự Thiên, “Nô tài đã sớm chuẩn bị tốt hểt rồi, Hoàng Thượng không cần hoang mang.”
Long Ngự Thiên không bác lại lời hắn, đợi cho sau khi bốn tiểu thái giám rời khỏi phòng rồi, cấp tốc đóng cửa phòng lại, liền nhanh chóng ôm Lí Tĩnh Lam vào trong thùng gỗ.
Cơ thể lạnh giá đột nhiên được nước ấm vây bọc, Lí Tĩnh Lam từ từ khẽ mở mắt, chỉ thấy rõ một bóng người đang cởi y phục trước mặt mình, “Đừng” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì đã lại rơi vào trong bóng đêm.
Long Ngự Thiên một tay đỡ Lí Tĩnh Lam bị trượt đi, một tay rất nhanh cởi hết y phục trên người, sau đó bước vào trong nước tẩy rửa cơ thể y, hai tay ve vuốt qua mỗi tấc trên người y, áy náy và tự trách trong lòng liền sâu hơn một phần, nhất nhất hôn lên vết thương trên thân y, hai mắt tràn đầy đau thương và luyến ái, không xen lẫn một tia dục tình.
Đột nhiên, một đạo vết sẹo trên cổ tay Lí Tĩnh Lam thu hút sự chú ý của Long Ngự Thiên. Này như thế nào mà có? Long Ngự Thiên một tay đặt lên mạch đập của y, một tay truyền nội lực cho y, sau đó sửng sốt dừng tay. Tĩnh vốn văn thao võ lược, bản lĩnh không dưới Cổ Nguyệt, như thế nào lúc này trong người lại không có nửa điểm nội lực? Lần nữa tâm đau xót hôn lên vết sẹo kia, Long Ngự Thiên thầm thề trong lòng: Tĩnh, trẫm nhất định sẽ tìm được kẻ đã tổn thương ngươi, bắt hắn phải vì thế mà trả giá đau đớn thê thảm!
===
(*) Yêu người, nhớ người, niệm người, quên người. Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm chức nữ, người có là lang quân? Tiếp duyên kiếp này, nhận tình đời này, ý người ra sao?