Tác giả: 奶嘴魔鬼鱼
Dịch: QT
Biên tập: Gfeden/Xuân Miên)
Màn đêm bắt đầu buông xuống, nơi nơi trong hoàng cung đều được thắp đèn, khác với vẻ lạnh lẽo trước kia, hoàng cung hôm nay đặc biệt náo nhiệt, cửa trước thỉnh thoảng lại có một cỗ kiệu tiến vào, các đại thần cùng gia quyến dưới sự hướng dẫn của cung nữ tiến về phía ngự hoa viên, hôm nay là thọ thần(1) của Thái hậu, trong ngự hoa viên đang mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, người người vui mừng.
Long Ngự Thiên ngồi trong ngự thư phòng, tay nâng một quyển sách, nhưng rất rõ ràng, tâm tư hắn chẳng hề đặt trên đó, bởi hai mắt nhìn chăm chăm xuyên qua quyển sách, không biết đang nghĩ gì.
“Hoàng thượng, đã đến lúc rồi, người nên thay y phục đi.”
“Ừm?” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã tuyền một màu đen, “Thay y phục đi!” Long Ngự Thiên đứng dậy đi đến Ngọa Long điện, bất chợt lại dừng cước bộ, quay đầu hướng Phục Thọ phân phó nói: “Ngươi đem long bào của trẫm đến đây, trẫm muốn thay y phục trong này.”
“Tuân mệnh” Thay phục y trong ngự thư phòng? Hoàng thượng chẳng lẽ trở nên lười biếng rồi, ngay cả vài bước đường cũng không muốn đi? Mặc dù trong lòng có nghi vấn, Phúc Thọ vẫn vâng lời quay về lấy y phục.
Sau khi thay y phục, Long Ngự Thiên đến Phương Minh điện đón Thái hậu, ra ngự hoa viên hiện giờ. Ngự hoa viên vốn huyên náo thoắt cái đã lặng đi, mọi người quỳ xuống hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Các khanh bình thân, hôm nay là thọ thần của bổn cung, không cần câu nệ những lễ tiết này, mọi người vào chỗ đi!” Thái hậu phất tay, tiên phong ngồi xuống ghế chủ tọa, Hoàng đế và Khiêm Vương phân ra ngồi hai bên trái phải, bên phải Hoàng đế lần lượt là Quỳnh Ngọc Công chúa, Thục phi, Tố phi và mấy vị công chúa, còn bên cạnh Khiêm Vương thì một chỗ cũng chưa có nữ nhân nào tính ngồi qua.
Sau khi Thái hậu vào chỗ rồi, mọi người cũng nhao nhao đứng lên, bàn đặt gần Thái hậu là của sứ giả các quốc gia, sau đó trái phải chính là võ quan do Tần Thừa tướng dẫn đầu.
Thái hậu nâng chén rượu lên, mọi người cùng nâng uống chén rượu thứ nhất, mở màn yến hội được bắt đầu như vậy, âm nhạc vang lên, nhóm vũ nữ lắc lắc dáng người mềm mại đáng yêu xuất hiện trước mắt mọi người, trong ngự hoa viên cảnh tượng ca múa thanh bình, nhưng mà, có mấy người chân mày không dãn, tâm sự nặng nề hoàn toàn không cảm nhận được hết khung cảnh náo nhiệt này.
Long Ngự Thiên quan sát văn võ bá quan bên dưới, không thấy thân ảnh hắn muốn nhìn thấy kia, mặc dù đã tự mình hạ chỉ muốn y ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi không cần đến dự thọ yến, nhưng không thấy được bóng dáng đó, trong lòng vẫn không nén nổi có chút cô đơn.
Khiêm Vương hoàn toàn không đếm xỉa đến những nữ tử liên tục xum xoe quanh người hắn, khóe mắt ném đến thân ảnh màu đen nọ ở dưới đài nói muốn một mình uống giải sầu, đáng ghét! Khi đến Kí Thành không phải đã đáp ứng bổn vương đổi lại màu trắng rồi sao?
“Cổ đại nhân, chúng ta muốn mời rượu Thái hậu, Cổ đại nhân có cùng đi không?”
Cổ Nguyệt một mình uống rượu giải sầu từ giữa chén rượu ngẩng đầu lên, nguyên lai là Nhâm Tướng quân ngồi cùng bàn và mấy vị phó soái, nhìn chiếc bàn đặt phía trước, nếu có thể, Cổ Nguyệt thật sự rất muốn không phải đến gần chỗ đó, Cổ Nguyệt đành nâng chén rượu, cùng mấy vị đại nhân tiến lên mời rượu.
“Cổ Nguyệt.” Thái hậu đặt chén rượu xuống, gọi Cổ Nguyệt chuẩn bị rời đi.
“Có thần.”
“Nếu bổn cung nhớ không lầm, ngươi hình như cùng tuổi với Hoàng thượng?”
Cổ Nguyệt hơi sững người, không biết Thái hậu hỏi có ý gì, nhưng vẫn rất cung kính đáp: “Thưa phải.”
Mà Khiêm Vương ở bên cạnh Thái hậu, sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống, tay cầm chén rượu chặt thêm vài phần, suy nghĩ trong lòng rất không hay.
“Ngươi lớn lên trong cung từ nhỏ, mặc dù không phải là hoàng tử, nhưng bổn cung sớm đã không đối đãi với ngươi như người ngoài, ngươi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, có ý trung nhân chưa?” Thái hậu một bộ dáng điệu mẹ hiền, khiến cho Cổ Nguyệt càng không hiểu tại sao Thái hậu từ trước đến nay chưa hề chú ý đến hắn lại bất thình lình hỏi như vậy.
Cổ Nguyệt cúi đầu, cả người bị hai con mắt của Khiêm Vương ngắm chặt mà không ngừng run rẩy, Hoàng thượng cũng ở một bên chờ câu trả lời của hắn, “Hồi Thái hậu, có…” Vốn định đáp là chưa, nhưng không hiểu sao, ra tới miệng lại thành có.
“A? Ha ha, là thiên kim nhà ai a?” Thái hậu cười tươi như hoa, đưa mắt đảo qua mấy vị công chúa đang thất vọng.
Khiêm Vương cũng cười, nhưng cười cực kỳ lạnh lẽo, hay lắm, hắn dám đáp có! Vậy để bổn vương nghe xem nữ tử trong lòng ngươi là ai đi!
“Trẫm như thế nào lại chưa từng nghe ngươi nhắc qua?” Long Ngự Thiên tạm gác suy nghĩ về tỷ đệ kia, rất hứng thú hỏi han.
Đầu Cổ nguyệt cúi xuống thấp hơn, đối diện với ánh mắt nhiệt tình đó khiến hắn muốn chạy trốn, mà tâm những nữ tử bên cạnh hắn lại bị hắn làm cho ẩn ẩn đau, “Cổ Nguyệt hiện tại chưa nghĩ tới chuyện thành gia thất, cho nên vẫn chưa muốn nói.”
“Như vậy sao được? Cô nương ta chờ không được đâu! Hay là Cổ Nguyệt yêu thích nhân gia, rồi lại ngại mở miệng?” Thái hậu trêu đùa, nhìn nhìn lại mấy vị công chúa hỏi: “Hay là mấy vị công chúa đang ngồi kia?”
“Thái hậu nói oan Cổ Nguyệt rồi, Cổ Nguyệt sao có thể xứng với mấy vị công chúa.”
“Thật không? Nhưng bổn cung thấy mấy vị công chúa trong lòng đều rất ngưỡng mộ ngươi.” Nói đến dung mạo của Cổ Nguyệt thì quả thực rất dễ khiến cho nữ tử ái mộ hắn, hơn nữa tính tình điềm tĩnh, cũng khó trách mấy vị công chúa lại vừa ý hắn.
“Mẫu hậu…” Mấy vị công chúa thẹn thùng gọi một tiếng, ánh mắt lại không kềm nổi liếc về phía Cổ Nguyệt, hy vọng có thể từ trong miệng hắn nghe được tên mình.
Cổ Nguyệt bối rối, xem ra hắn hôm nay thế nào cũng không thể không khai ra một nữ tử, mà tên nữ tử này… Ngọc Hoàn sao? Rồi lại không thể, nàng chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, e rằng sau này mấy vị công chúa sẽ cho nàng nếm đủ tận cùng đau khổ, mình với Lan phi cũng không đủ sức che chở nàng mãi, “Hồi Thái hậu,” ánh mắt trăn trở lướt qua mấy vị công chúa, cuối cùng dừng lại trên người an phận nhất, “Là trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa cùng tuổi với hắn, với Khiêm Vương đều là do Thái hậu sinh ra, trước kia từng đính hôn với Trạng Nguyên đầu khóa, nhưng chưa kịp thành thân, Trạng Nguyên kia lại gặp phải cường đạo mà chết trên đường hồi hương, trưởng công chúa coi trọng lễ tiết liền lập lời thề không hạ giá, vì vị hôn phu mà thủ tiết, nếu chọn nàng, có lẽ sẽ bị cự tuyệt! Mấy vị công chúa cũng không dám gây sự với nàng, mà Khiêm Vương có âm hiểm hơn nữa, cũng sẽ không xuống tay với muội muội ruột của mình.
“Dục Nhi, con nói sao?” Thái hậu cũng hết sức mừng rỡ, chung quy có người làm người mẹ nào lại không thương con gái mình? Thấy nàng vì một kẻ đã chết chưa kịp thành thân mà ở góa, lẽ nào không cảm thấy xót thương?
Trưởng công chúa đứng dậy hành lễ với Thái hậu, “Toàn bộ mọi thứ tùy mẫu hậu định đoạt.”
Thật là ngoài ý muốn của mọi người, Khiêm Vương vốn thở phào nhẹ nhõm nháy mắt đã đưa cái nhìn chăm chú lên người trưởng công chúa, mà trưởng công chúa cũng tặng lại hắn một ánh mắt mờ mịt khó đoán.
“Ý tứ của Hoàng nhi ra sao?” Thái hậu hỏi Long Ngự Thiên đang sửng sốt ở bên cạnh.
Long Ngự Thiên nhìn thoáng qua Cổ Nguyệt, trong lòng kinh ngạc, hắn không cho rằng Cổ Nguyệt và trưởng công chúa từng có lúc gặp nhau, “Nguyệt, ngươi thật sự yêu trưởng công chúa sao? Trẫm cũng không muốn giao muội muội của mình cho ngươi để chịu lạnh nhạt.”
Cổ nguyệt hiện tại đã lâm vào thế cưỡi trên lưng cọp, vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, không ngờ trưởng công chúa lại đồng ý, Cổ Nguyệt trong lòng cười khổ, “Phải.”
“Ha ha, hôm nay thực đúng là chuyện hỉ liên tục a!” Thái hậu thoải mái cười to, phất tay khiến các chúng thần yên tĩnh lại, “Hôm nay là thọ thần của bổn cung, khiến cho bổn cung thâm cảm vui vẻ, nhân cơ hội có tất cả mọi người, bổn cung muốn tuyên bố vài chuyện hỉ, để mọi người chung vui cùng bổn cung.”
Thái hậu dắt tay Thục phi và nữ tử nọ bên cạnh Khiêm Vương, để các nàng đứng bên cạnh mình, “Vị này hẳn là mọi người đều biết? Thục phi nương nương, hiện đã có thai hai tháng, không lâu sẽ sinh hạ hoàng tử cho Thánh Long quốc chúng ta. Mà vị này chính là công chúa Hách Cẩm Hoàng triều, không lâu nữa sẽ gả cho Khiêm Vương, trở thành con dâu của bổn cung, chứng tỏ Thánh Long quốc và Hách Cẩm Hoàng triều chung sống hòa bình, cùng xây dựng hòa bình.”
Mọi người đều quỳ gối, hô to: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Khiêm Vương.”
“Ngoài ra,” Thái hậu lại cầm tay trưởng công chúa và Cổ Nguyệt kéo đến bên cạnh, “Bổn cung vừa ban hôn cho trưởng công chúa và Cổ đại nhân, ngày thành hôn định là nửa tháng sau, cùng ngày thành hôn của Khiêm Vương.”
Cùng ngày thành hôn? Cổ Nguyệt phút chốc ngẩng đầu, vừa vặn bắp gặp ánh mắt lạnh như băng của Khiêm Vương, và vị nữ tử e thẹn sắp trở thành Vương phi của hắn, Cổ Nguyệt không chịu nổi cố gắng đứng thẳng lưng, trên mặt cũng nở một nụ cười, “Thần tạ quá hậu ái của Hoàng thượng và Thái hậu, ngày sau nhất định hảo hảo đối đãi trưởng công chúa.”
“Xoảng!” Chén rượu trong tay Khiêm Vương theo tiếng vỡ nát, “Mẫu hậu, nhi thần chợt cảm thấy không khỏe, xin rời tiệc trước, mong mẫu hậu thứ tội.” Bỏ lại câu nói này, Khiêm Vương cũng không để mắt đến biểu tình đầy sửng sốt của mọi người, quay lưng rời đi, mà trưởng công chúa nhìn bóng lưng hắn, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
Khiêm Vương rời đi chỉ là sự kiện nho nhỏ, rất nhanh, mọi người liền ngây ngất trong mỷ tửu giai hào, oanh thanh diễm vũ(2), chỉ là có người cùng bàn với Thái hậu này, trầm mặc nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ đó, cá nhân trong lòng vô vàn tâm tư.
Thọ yến cho đến tận khuya mới tàn tiệc, mà mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn vui mừng cũng không chú ý đến, người bên cạnh đó, cứ như vậy đã lén lút biến mất trong hoàng cung to lớn này…
Huyên náo tan rồi, hoàng cung lại khôi phục sự yên tĩnh khi xưa, Long Ngự Thiên sau khi tắm rửa sơ qua đã một mình đến Nghi Lan viện, không kinh động bất cứ ai, đến bên giường người đang ngon giấc đã hoàn toàn chiếm lấy tâm hắn, cởi áo, đắp chăn.
Lí Tĩnh Lam sớm đã ngủ say cảm thấy bên người có động, chậm rãi mở đôi mắt nặng nề, chưa kịp thấy rõ gì, eo lưng liền bị một cánh tay ôm chặt, cùng lúc, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, cùng thanh âm quen thuộc kia: “Tĩnh, vì trẫm sinh một hoàng tử đi!”
===
(1) Thọ thần: sinh nhật, nhưng với Thái hậu thì không thể dùng từ ‘sinh nhật’ được
(2) Mĩ tửu giai hào, oanh thanh diễm vũ: rượu ngon, cao lương mỹ vị, tiếng hát thánh thót, điệu múa diễm lệ