Từ trên triều bước xuống, Lí Tĩnh Lam nâng một thân quan phục mới theo sau phụ thân bước ra cổng trước, đợi cho đến khi bên cạnh không còn ai, Lí Vệ Đình mới đưa tay vỗ nhẹ lên trán y, “Ta chỉ biết, nói với con tuy hơi dư thừa một chút, tắm rửa xong phải lau khô tóc mới được đi ngủ, nhưng con vẫn không vâng lời!”
“Giận! Sao lại không giận? Nhưng giận thì có thể làm gì được đây?” Lí Vệ Đình phủi thay khẽ than, “Nhanh nhanh trở về đi! Để thái y kê chút thuốc, hảo hảo nghỉ ngơi, dọc đường chú ý đừng để bị người khác phát hiện.”
Trong khi nói chuyện thì kiệu đã đến bên cạnh hai người, Lí Vệ Đình xoay người lên kiệu, khoát tay với y, ra hiệu y mau trở về.
Cho đến khi kiệu đã đi mất không nhìn thấy nữa, Lí Tĩnh Lam mới quay người trở về, cẩn thận né tránh cấm vệ quân đi tuần. Sau khi trở lại Nghi Lan viện, Lí Tĩnh Lam thay y phục, vẫn chưa truyền thái y, chỉ phân phó Ngọc Hoàn đến ngự dược phòng bốc chút thuốc, sau khi uống xong liền đặt đầu ngủ ngay.
“Hoàng thượng,” Phúc Công công từ ngoài cửa ngự thư phòng tiến vào, “Vừa rồi quản lý sự vụ ngự dược phòng báo lại, nói Lan phi nương nương mới từ ngự dược phòng bốc ít thuốc.”
“Tĩnh?” Long Ngự Thiên chợt ngừng bút son, rồi lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, đầu cũng không ngước lên “Ừm” một tiếng, chẳng qua là bốc ít thuốc mà thôi, hà cớ gì phải lưu tâm, ngự dược phòng này cũng thật là, chuyện cỏn con vậy cũng bẩm báo với hắn sao?
Thấy Hoàng thượng không lên tiếng, Phúc Thọ cũng thối lui ra một bên không hé miệng, Hoàng thượng này tại sao lại giận Lan phi nương nương chứ?
.
Chẳng biết ngủ đã bao lâu, Lí Tĩnh Lam bị một trận ngứa ngáy trên mặt đánh thức, mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy một lọn tóc đen đung đưa trên mặt y, quay đầu tránh đi lọn tóc kia, Lí Tĩnh Lan tức khắc mở to hai mắt, chậm rãi xoay đầu lại, không tin nổi mà trừng mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương đang hiện ra trước mặt, khuôn mặt giống hệt y!
“Lan!” Chớp mắt từ trên giường ngồi dậy, Lí Tĩnh Lam nâng khuôn mặt kia xem thật kỹ, “Thật là tỷ?”
Lí Tĩnh Lan cười, tay giật nhẹ hai gò má mình, “Không giả được đâu!”
“Lan, ha ha…” Lí Tĩnh Lam trong lòng vui sướng đến không biết nên nói gì, chỉ nhếch miệng cười ngây dại.
“Ngốc tử! Nhớ tỷ lắm sao!” Lí Tĩnh Lam xoa xoa đầu y, nhẹ nhàng ôm y một cái.
“Nhớ, nhớ lắm rất nhớ, nhớ tới tâm can đệ cũng đau luôn.”
“Ba hoa.”
Lí Tĩnh Lam thoát ra khỏi cơn vui sướng, lại khôi phục thần thái điềm tĩnh ngày xưa, “Tỷ vào bằng cách nào?”
Lí Tĩnh Lan từ trong ngực lấy ra một khối kim bài, “Cha cho ta, ta lấy thân phận đệ đệ của Lan phi nương nương mới vào được.”
Lí Tĩnh Lam đứng dậy bước xuống giường, kéo lê thân thể còn chút suy yếu đưa nàng ngồi vào cạnh bàn, “Mấy tháng này tỷ sống được không? Ngân Diệp có hay không ức hiếp tỷ?”
“Y đâu dám a!” Nhắc tới Ngân Diệp thì Lí Tĩnh Lan lại không hề giống như nữ tử về nhà chồng bình thường, không chút ngượng ngùng, sờ sờ bụng mình hơi đắc ý nói: “Nếu y dám ức hiếp ta, ta sẽ mang con chạy trốn, để hắn cả đời cũng tìm không ra!”
Lí Tĩnh Lam giờ phút này rất vui mừng, may mắn Lí Tĩnh Lan là tỷ tỷ của mình chứ không phải là người yêu, bằng không sẽ khổ chắc. Nhưng nghĩ đến người yêu, thân ảnh của người kia lại không khỏi hiện lên trong đầu, nếu có thể lựa chọn, y thà rằng người mình yêu giống như Lan bây giờ là một nữ tử khiến người ta nhức đầu thế này, chứ không phải là kẻ khiến cho tâm người ta đau đớn.
Nói chuyện phiếm rồi, Lí Tĩnh Lan mặt lại lộ vẻ xót xa, “Tĩnh, trước kia tại sao lại gạt ta bỏ nhà ra đi? Còn mình thì thay ta nhập cung?”
Lí Tĩnh Lam cười khẽ, vuốt ve đầu nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, “Bởi vì đệ không muốn nhìn Lan cả đời cũng không vui vẻ.”
“Đáng ghét!” Lí Tĩnh Lan dụi mắt, “Mọi người đều nói phụ nữ có thai thì dễ bị cảm xúc khuấy động nhất, Tĩnh còn nói mấy chuyện như vậy làm chi? Báo hại người ta muốn khóc!”
Lí Tĩnh Lam vẫn cười khẽ, tâm tình nặng nề suốt một thời gian dài giờ thoải mái không ít, tốt quá, Lan một điểm cũng không thay đổi, vẫn là Lan khoái hoạt thẳng thắn như trước kia, hơn nữa còn tìm được người thương, tức khắc sẽ làm một mẫu thân tốt. Hạnh phúc, chỉ cần Lan có thể hạnh phúc, cho dù có đem mình bức đến khốn cảnh nào cũng đáng.
“Tĩnh, chỗ này của đệ có nhiều y phục xinh đẹp quá a!” Xúc động qua rồi, Lí Tĩnh Lan lại giống như kinh ngạc trước vật quý mà ở trong tẩm cung của y tìm bảo vật, “Không ngờ Tĩnh đóng vai nữ nhân lại một chút cũng không thua phong độ của ta.”
Lí Tĩnh Lam lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười, Lan thật là vĩnh viễn cũng không hơn một hài tử, “Hình dáng hai người chúng ta giống nhau như đúc mà?”
“Nhưng Diệp Tử nói ta bộ dáng đẹp hơn đệ, là độc nhất vô nhị thiên hạ!”
Lí Tĩnh Lam có thể tưởng tượng ra Ngân Diệp khi nghe cái tên đó, trên khuôn mặt gần như đóng băng kia sẽ biểu lộ thành cái dạng gì, câu độc nhất vô nhị chỉ e rằng chính là Lan uy hiếp nói ra đi?
“Tĩnh, ta muốn mặc y phục của đệ! Đệ không biết, Diệp Tử thật keo kiệt a, không cho ta mặc y phục xinh đẹp như vậy.”
.
Long Ngự Thiên đối mặt với một bàn đầy cao lương mỹ vị, có phần ăn mà không biết vị, nhớ tới lời Phúc Thọ lúc sáng rằng y đã đến ngự dược phòng bốc thuốc.
“Hoàng thượng?” Quỳnh Ngọc Công chúa dò xét gọi một tiếng, Hoàng thượng tựa hồ hơi không tập trung.
Đúng là có chút lưu tâm, Long Ngự Thiên đặt chén đũa trong tay xuống, “Trẫm ăn no rồi, nàng một mình từ từ ăn đi!” Sau đó chớp mắt rời khỏi Quỳnh Ngọc trai, phân phó cho Phúc Thọ đứng đối diện cửa: “Truyền ngự y đến Nghi Lan viện.”
Sau khi Hoàng thượng rời khỏi Quỳnh Ngọc trai, Quỳnh Ngọc Công chúa cũng đặt chén đũa xuống, hay tay nâng má, như có điều suy nghĩ.
“Vậy cũng được sao? Để cho một nam nhân chiếm được muội vốn nổi tiếng là mỹ nhân bậc nhất Vân Lan quốc.”
Quỳnh Ngọc Công chúa ngẩng đầu nhìn lại, châm biếm: “Đường đường là Vương tử Vân Lan quốc từ khi nào lại biến thành quân đầu trộm đuôi cướp rồi?”
Người nọ phóng xuống, đúng là sử giả Vân Lan quốc đã thấy trên triều, “Muội còn biết ta là Vương tử Vân Lan quốc sao? Vậy mà lại dùng khẩu khí này nói với ta!”
“Hừ! Đừng có lấy cái ngữ khí đó mà nói với ta, hiện giờ đang ở Thánh Long quốc, ta là phi tử, mà huynh, chẳng qua chỉ là một sứ giả thôi!”
“Muội!” Vương tử tức giận, đưa tay chộp lên cổ nàng.
Quỳnh Ngọc Công chúa mũi chân điểm nhẹ, thân người chưa rời khỏi cái ghế liền phiêu về phía sau, thuận tay tháo hoa tai trên lỗ tai xuống bắn về phía Vương tử đang đuổi theo.
Lách người tránh thoát hoa tai kia, Vương tử có hơi chật vật lùi về sau hai bước, khi nhìn lại Quỳnh Ngọc Công chúa, nàng đã ngồi vào cạnh bàn, tựa như vừa rồi chưa hề di chuyển qua.
.
“Tĩnh, cái phao câu này không tồi, cho đệ ăn.”
“Này! Lan, đó là tôm hùm đệ thích ăn nhất, không được lấy!”
“Cái gì a! Người ta là thai phụ, đệ phải nhường cho người ta một chút chứ!” Lí Tĩnh Lan tuyệt đối không khách khí cùng y giành một con tôm hùm.
“Thai phụ phải ăn đồ nhạt một chút, rau xanh này toàn bộ cho tỷ!” Đẩy đũa của Lí Tĩnh Lan ra, chen vào giữa kẹp được con tôm hùm định bụng tống vào trong miệng.
“Thai phụ phải hấp thu nhiều chất dinh dưỡng, Tĩnh đang bị sốt, mới càng phải ăn đồ nhạt hơn!” Kềm được chiếc đũa của Lí Tĩnh Lam, Lí Tĩnh Lan tuyệt không tỏ ra yếu thế mà kẹp về phía mình.
Thúy Hoàn và Ngọc Hoàn đứng ở một bên đành lắc đầu, hai người này thật đúng là mười năm cũng như một ngày, bình thường thì là người tốt, chỉ cần lên bàn ăn liền giống như có thâm cừu đại hận, luôn vì thức ăn yêu thích của mình mà biến thành gà bay chó sủa, cho nên trên bàn cơm Lí phủ, thông thường món ăn nào cũng đều chia thành hai phần, những vẫn không ngừng lâm vào tình cảnh một người ăn hết trước lại đi cướp của người khác.
Tôm hùm giữa cuộc chiến gay go của hai người bị kéo qua kéo lại, mai mắt đối nhau, trong không khí hình như bắn ra tia lửa, không chịu thua kém khí thế của đối phương.
Bất thình lình, Lí Tĩnh Lam cười gian xảo, văng đũa Lí Tĩnh Lan ra ném tôm hùm lên không trung, phi thân kẹp lấy tôm hùm.
Lí Tĩnh Lan không võ công giậm chân, “Tĩnh, đệ chơi xấu!”
“Hắc hắc, cái này gọi là chiến tranh không ngại dối lừa!” Lí Tĩnh Lam đáp xuống cửa, giơ chiếc đũa đắc ý hướng về phía Lí Tĩnh Lan thị uy, chỉ thấy Lí Tĩnh Lan lẳng lặng dõi theo tôm hùm trong tay y, nhưng tựa hồ lại xuyên qua tôm hùm nhìn cái gì đó khác…