Ngoài dự kiến của Lí Tĩnh Lam, điều mà y gọi là phiền toái không hề tìm tới cửa, ngoại trừ Quỳnh Ngọc công chúa mấy ngày này cứ luôn không có chuyện gì cũng tới tìm y uống trà nói chuyện phiếm, Thái hậu cách ngày thì truyền y tới Phượng Minh điện giáo huấn ra, mọi thứ cũng đều yên ổn như thường lệ. Vốn định ứng phó với Thục phi nháo sự nhất thì lại có vẻ yên tĩnh dị thường, Lí Tĩnh Lam hiểu, này cũng không thế nói rằng chuyện cứ như vậy mà qua, Thục phi tính tình tranh cường háo thắng, lại đã từng cãi vã với Lí Tĩnh Lan, nàng ta không có khả năng nén giận như vậy mà quên đi.
Sự yên tĩnh trước cơn bão, tĩnh đến Lí Tĩnh Lam có phần sợ hãi, nhưng giờ phút này y lại không có thời gian ngẫm nghĩ đến việc đó, bởi vì vị vua ngồi đối diện đang nhàn nhã uống trà bỗng nhiên bật ra một câu: “Lan phi, trẫm đã cho nàng đủ thời gian, trẫm không muốn đợi nữa.”
Lí Tĩnh Lam trong bụng cả kinh, ít nhiều cũng hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, ngẩng đầu nhìn Thúy Hoàn đang hầu hạ bên cạnh, Thúy Hoàn cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt, nhưng có thể thấy nàng đỏ đến tận mang tai, đôi tay nhỏ bé không ngừng vặn xoắn y phục.
Long Ngự Thiên thấy y không đáp lời nên có chút mất hứng, nặng nề đặt chén trà xuống đứng lên, lấy khẩu khí của một quân vương mà lệnh nói: “Lan phi, trẫm muốn nàng đêm nay thị tẩm.”
“Tuân mệnh…”
Thật là cam chịu mà đáp a! Long Ngự Thiên phất tay bỏ đi. Từ xưa đến nay có vị vua nào dùng phương thức ra lệnh để phi tử của mình thị tẩm không? Lan phi này a! Hết lần này đến lần khác tựa hồ như chính là y đang mê hoặc hắn!
Mắt thấy Hoàng thượng rời khỏi Nghi Lan viện, Thúy Hoàn mới tựa người qua dìu y đứng dậy, “Thiếu gia…”
Lí Tĩnh Lam nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ và hổ thẹn, “Đêm nay, ủy khuất ngươi rồi.”
Thúy Hoàn lắc đầu, con mắt hơi ướt, “Năm đó nếu không phải thiếu gia và tiểu thư cứu giúp, Thúy Hoàn sớm đã mất thứ đáng giá nghìn vàng vào tay bọn người hạ tiện rồi, nếu lấy thân thể của Thúy Hoàn có thể đổi lấy hạnh phúc của tiểu thư, bảo trụ Lí thị một nhà, Thúy Hoàn… Cam tâm tình nguyện!” Nghĩ đến điểm đau lòng, nước mắt Thúy Hoàn không ngừng tí tách rơi xuống.
Lí Tĩnh Lam than nhẹ một tiếng, đưa nàng kéo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, để nàng ở trên vai mình khóc thỏa thể.
Mà hết thảy những điều này, đều rơi vào tai một cung nữ ở ngoài cửa.
.
“Cha…” Thục phi bắt đầu ngọ ngoạy, sốt ruột gọi Vệ thượng thư còn đang uống trà, “Bảy ngày rồi! Trọn bảy ngày rồi, Hoàng thượng còn chưa tới chỗ con! Giờ nên làm cái gì đi a!”
Vệ thượng thư nhướng mắt liếc con gái một cái, “Con không thể hảo hảo ngồi xuống được sao? Hoảng đến đầu của ta cũng choáng.”
“Nhưng mà…”
“Ngồi xuống!”
Thục phi dẩu môi, không phục không chịu ngồi xuống.
“Cha!” Ngoài cừa bất thình lình xuất hiện một thân ảnh màu bạc, bước nhanh vào trong phòng, vừa định mở miệng nói rồi lại im bặt, hướng về phía Thục phi ánh mắt mang hàm ý(1).
Thục phi hướng những cung nữ thái giám bên cạnh hất tay, phân phó nói: “Các ngươi lui ra hết đi, không có lệnh của ta, không được đến gần cửa trong mười bước.”
Vệ Tử Cần thò đầu ra ngoài cửa, xác định không có ai ở phía sau mới đóng cửa phòng, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho Vệ thượng thư, “Cha, mật thư của Khiêm vương gia.”
Vệ thượng thư hai mắt nhìn, mặt lộ vẻ gian trá, dùng sức nắm chặt, trang giấy rốt cuộc ở trong tay hắn nát vụn.
“Cha, Khiêm vương gia trong thư nói những gì?”
“Ha ha.” Vệ thượng thư đắc ý cười, chứng tỏ tâm tình của hắn đặc biệt tốt. “Đương nhiên là việc tốt, mấy ngày trước đây truyền đến tin, hoàng tử trước kia của Ngạc Uyển quốc về nước, bên cạnh còn mang theo một nữ nhân, nữ nhân này lại cùng Lan phi trong cung của chúng ta bộ dạng giống nhau.”
“Người trong cung kia có phải Lan phi…?”
Vệ thượng thư liếc mắt khinh thường, thầm mắng hắn không có đầu óc, “Đương nhiên người họ Lí ấy là Lí Tĩnh Lam.”
“Cái gì?” Thục phi mặc dù không rõ cha và anh trai đang tranh luận cái gì, nhưng nàng lại nghe hiểu được một chút, “Lan phi kia đúng là nam… Đừng nói là…”
Vệ Tử Cần chặn ngang cái miệng sắp kinh hô của nàng, “Hừ, nhỏ giọng chút, muốn mọi người nghe hết à?” Tiếp đó quay sang hỏi Vệ thượng thư: “Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Thục phi kéo tay anh trai xuống vội la lên: “Làm thế nào? Đương nhiên là đến trước mặt Hoàng thượng tố giác hắn a!”
“Không!” Vệ thượng thư nói: “Ý Khiêm vương gia là, chẳng những không tố giác hắc, còn muốn nghĩ cách khiến cho Hoàng thượng càng sủng ái hắn.”
“Như vậy sao được? Hậu vị của con thì làm sao đây?”
“Hậu vị? Hừ!” Vệ thượng thư cười nhạo, “Yên tâm, sớm muộn vẫn là của con. Nhưng ta cảnh cáo con, tốt nhất chớ tìm phiền phức với Lan phi đó, nếu tin tức này không cẩn thận truyền đến tai Hoàng thượng, cho dù con là con gái của ta, cũng đừng trách ta lúc đó trở mặt không nhận!”
Thục phi run rẩy rụt vai xuống, đối với phụ thân từ nhỏ đã yêu chiều của nàng bỗng nhiên cảm thấy thật xa lạ.
.
Trăng sáng mọc lên ở phương Đông, đêm nay là mười lăm, ánh trăng rất tròn lại đặc biệt lộ ra vẻ ngời sáng.
Lí Tĩnh Lam ngồi lặng ở ghế đá trong viện tử lí ngẩng đầu ngắm trăng, trên bàn đá trước mặt bày mấy đĩa thức ăn, hai chén rượu và một bầu rượu, đáy lòng gợn sóng bất an chờ đợi.
Cũng như thường ngày, Long Ngự Thiên không mang theo một tùy tùng nào bước vào Nghi Lan viện, liếc mắt liền trông thấy Lí Tĩnh Lam ngẩng đầu ngắm trăng rằm.
Tóc quấn thành một búi tùy ý bù xù ở sau người, theo gió nhẹ nhàng vờn bay, ánh trăng chiếu vào trên mặt y, sáng lên ngân quang lợt lạt, che mất đôi mắt trong suốt không tiêu cự như ngôi sao trên bầu trời ngày đó, khuôn mặt đầy vẻ hướng tới này, tựa hồ chỉ hơi không chú ý đến một chút thôi y sẽ theo gió nhẹ lướt về phía mặt trăng.
Long Ngự Thiên trong đầu căng thẳng, không khỏi ôm lấy y, gắt gao mà ôm, ghì chặt đến y có chút phát đau.
“Hoàng thượng?” Lí Tĩnh Lam hơi vùng vẫy.
Long Ngự Thiên lại ôm chặt y, “Không được… không được rời khỏi trẫm.”
Lí Tĩnh Lam ngẩn ra, tình cảm không tên tự dâng lên trong lòng, đan nhau tầng tầng lớp lớp quấn lấy hết thảy, không lời nào diễn tả được là loại tư vị gì…