Cù Diệc không biết cuối cùng làm sao mình trở về biệt trang, y bị thao đến hôn mê bất tỉnh không biết cái gì, tỉnh lại thì thấy nằm ở trên giường lớn chạm trổ hoa văn.
Bên người không có bất kỳ ai, là ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Nhớ tới từng trận kịch liệt khoái cảm kia bây giờ y cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi, càng làm cho y mất mặt chính là: thân mình là một tên nam tử, lại bị một nam tử khác mãnh liệt thao ngất đi… Đây cũng quá… Quá…
Y chưa nghĩ ra nguyên cớ gì, Quý Cẩn Du đã đẩy mở cửa đi vào.
“Tỉnh rồi?” Quý Cẩn Du đạt được sảng khoái, tâm tình rất tốt, nói chuyện với y ngữ khí cũng vô cùng ôn nhu.
Cù Diệc mới vừa tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, mới gật gật đầu.
Mỹ nhân mới tỉnh ngủ, là một bức tranh động nhân. Mái tóc thật dài xõa xuống có chút ngổn ngang, lại mang một vẻ đẹp gợi cảm, vạt áo màu trắng hơi mở rộng lộ ra lồng ngực trắng như bạch ngọc, mặt trên còn lưu lại dấu vết hoan ái ám muội, cực kỳ mê người.
Khuôn mặt tuấn tú của Cù Diệc hiện ra vẻ hoang mang, đôi mắt ướt nhẹp như là động vật nhỏ bị lạc lối không tìm được đường về nhà, thực là vô cùng khả ái.
“Về sau chúng ta sẽ ở nơi này.” Quý Cẩn Du nhìn y vẫn ngơ ngác không khỏi bật cười, cuối cùng không nhịn được lấy tay nặn nặn khuôn mặt trắng mịn của y.
Cù Diệc bị hắn sờ vào mặt mình, có chút thanh tỉnh, tránh khỏi móng vuốt sói của hắn.
“Tại sao? Ngươi vẫn luôn ở nơi này sao?” Cù Diệc rất nghi hoặc, đã sớm muốn hỏi: “Ngươi tại sao không ở Quý gia?” Ngươi không phải rất được sủng ái sao? Câu cuối cùng, y suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra.
Sắc mặt Quý Cẩn Du lạnh một chút như là nhớ ra chuyện không vui, ngữ khí cũng trở nên không tốt: “Ta cơ bản là ở nơi này, ta là người bệnh lao sắp chết mà, không ở nơi này nghỉ ngơi thì ở đâu?” Sau khi nói xong hắn gợi lên một nụ cười mỉa mai, không biết là đang cười nhạo ai.
Cù Diệc không hiểu gì cả, bệnh lao? Bộ dáng của hắn như thế này chỗ nào giống như người bệnh lao? Y đã tự mình lĩnh hội qua “Lợi hại” của hắn, hiện tại bộ vị nào đó bị sử dụng tới quá độ vẫn còn đau đây, lẽ nào chỉ là một ảo giác sao?
“Được, ngươi chỉ cần biết chúng ta ở nơi này, không có chuyện gì sẽ không trở về thành, đã đến thời gian dùng bữa chúng ta đi thôi.” Quý Cẩn Du nói xong đi ra ngoài cửa.
Cù Diệc không biết tính sao trong lòng cảm thấy oan ức mà không nói ra được, y là người ngoài sao? Cái gì cũng không nói cho y? Trong chuyện này có nhiều vấn đề không thể nói sao? Y cố nhịn một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được, lúc Quý Cẩn Du bước ra khỏi cửa, mở miệng hỏi: “Này… Không không không… Cẩn Du, ngươi có thể nói cho ta tỉ mỉ một chút hay không!” Sau này y phải ở nơi này phải sống cuộc sống gia đình với hắn mà? Hai mắt tối thui làm sao mà qua nổi?
Nguyên bản tiếng nói của y trong trẻo bởi vì rống quá to mà trở nên hơi khàn khàn, mới vừa tỉnh ngủ, hơi mơ màng không giống như hỏi người, cũng như là làm nũng, mang theo ý trách móc, Quý Cẩn Du lập tức bị thanh âm của y câu dẫn mình.