Kể từ sau ngày hôm ấy, Sa chuyển hẳn sang nhà của Tùng Quân ở.
Có nằm mơ cậu cũng không thể tưởng tượng đến cảnh này.
Sau bao sóng gió, cuối cùng hắn đã thực sự quay trở lại.
Nhưng ở trong căn biệt thự rộng lớn này Sa lại cảm thấy không quen.
Cậu nhớ về những ngày tháng ở cùng hắn tại quê nhà, trong căn phòng trọ nhỏ bé nhưng ấm cúng, lưu giữ nhiều kỷ niệm của hai người.
Tùng Quân thấy người yêu mang tâm sự, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau:
“Sao, ở cùng anh rồi mà lại thấy không vui à?”
Sa nắm lấy hai tay của hắn, quay lại phía sau, vừa vặn hai gương mặt chạm vào nhau:
“Không có, chỉ là em nhớ chỗ ở khi xưa của chúng ta.”
Tùng Quân hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của cậu, cười nói:
“Nếu em thích, anh sẽ cho xây một căn nhà nhỏ cạnh biển.
Bất cứ khi nào nhớ nhà, em đều có thể cùng anh về đó, chiều chiều cùng nhau ngắm hoàng hôn, chịu không?”
Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt của Sa sáng bừng lên, đôi mắt xanh long lanh ngập tràn niềm hạnh phúc:
“Dĩ nhiên là chịu, một nơi chỉ dành riêng cho hai ta.”
“Phải, chỉ dành riêng cho hai ta.”
Tùng Quân hạnh phúc ôm lấy cậu.
Cả hai quấn quýt nhau không rời, bờ môi chạm lấy bờ môi, hơi thở hoà tan làm một.
Cái siết tay thật chặt như muốn bù lại khoảng thời gian mười năm xa cách.
Tuy vậy, nỗi bất an vẫn đè nặng trong ngực Sa.
Cậu hỏi:
“Liệu… có một ngày anh lại quên mất em, rồi lạnh lùng, hắt hủi em nữa không?”
Tùng Quân biết cậu lo sợ chuyện cũ lặp lại, mỉm cười trấn an:
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Kể từ bây giờ, trừ khi em không cần anh, anh tuyệt đối không buông tay nữa…”
“Chúng ta như thế này… Ba anh… Ông ấy có chịu để yên hay không?”
Tùng Quân trầm mặt một lúc, rồi xoa đầu cậu:
“Chuyện ba anh đã giải quyết ổn thoả.
Ông ấy không làm khó dễ chúng ta nữa đâu.”
Trong những ngày Sa hôn mê nằm viện, Tùng Quân như phát rồ.
Hắn ân hận khôn nguôi vì đã quên mất cậu, làm cậu tổn thương đến độ muốn chấm dứt cuộc sống này.
Hai người bọn họ, thời gian bên nhau ngắn ngủi vô cùng, gặp nhau ở độ xuân xanh, chưa hạnh phúc bao lâu thì lại chia cách.
Khoảng thời gian đó đáng ra hắn phải cùng cậu trải qua bao ngày tháng tươi đẹp, vậy mà những gì hắn mang lại cho cậu chỉ toàn niềm đau.
Tùng Quân điên cuồng quay trở về, gặp người cha đã lừa dối mình suốt bao năm qua.
Bước chân vào căn phòng vắng lặng, hắn chợt thấy cõi lòng lạnh lẽo.
Người đàn ông hắn gọi là ba ngồi trên xe lăn, mắt nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa sổ.
Trải qua mười năm, nét thời gian in hằn lên gương mặt của ông.
Mái tóc đen ngả sang màu hoa râm.
Sự hung ác không còn hiện hữu.
Hắn chỉ thấy ba mình đã già rồi.
Hắn đè nén cơn giận lẫn thất vọng, tiến đến nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh ông.
Ba Tùng Quân nhìn thấy hắn, ánh mắt chuyển từ buồn bã sang vui vẻ:
“Con về đó hả?”
Tùng Quân lẳng lặng gật đầu.
Hắn không biết phải làm thế nào để mở lời.
Hắn từng hận ông, người cha đã ngăn cản ước mơ của hắn, người cha đã khiến mẹ hắn bỏ đi, người cha đã chia cách hắn và Sa suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Nhưng mười năm nay, khi ký ức bị giấu đi, hắn thực sự yêu thương ông, như chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Giờ đây yêu hận lẫn lộn, đấu tranh giằn xé nơi nội tâm, khiến hắn như phát điên.
Tùng Quân cúi thấp đầu, khó nhọc cất tiếng hỏi:
“Ba… tại sao ba lại lừa dối con?”
Đôi mắt già nua nhìn hắn thắc mắc:
“Con hỏi vậy là sao?”
“Tại sao ba lại đối xử với con như vậy?Sa là cả mạng sống của con.
Tại sao ba lại muốn giết em ấy? Tại sao ba lại muốn con quên đi em ấy, thậm chí là ghét bỏ em ấy?”
Ba Tùng Quân nghe hắn hỏi vậy đã hiểu ra vấn đề.
Nụ cười tắt đi trên gương mặt đầy nếp nhăn, run giọng hỏi:
“Con đã nhớ ra tất cả rồi sao…”
Tùng Quân đau đớn gật đầu.
Ông nhìn hắn rồi nói:
“Nếu đã nhớ ra, thì con định làm gì? Tiếp tục mối quan hệ với cậu ta? Từ bỏ cơ nghiệp của gia đình? Từ bỏ luôn người cha già yếu này?”
Tùng Quân ngồi thẳng người lên.
Ánh mắt sắc lạnh chỉa thẳng vào ông, sẵn sàng giương vuốt nếu ông có ý định ngăn cản hai người họ.
Hiện giờ Sa vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, nếu cậu có mệnh hệ nào, thì tất cả đối với hắn chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa.
Ba Tùng Quân lắc đầu, thở dài một tiếng:
“Nếu đó là điều con muốn, thì hãy đi đi…”
Tùng Quân không tin vào tai mình.
Hắn vẫn nghĩ sẽ có một cuộc tranh cãi nảy lửa như mấy năm về trước, nhưng đổi lại là sự nhún nhường đến cam chịu của ông.
Tùng Quân khó hiểu nhìn ba mình, muốn xác nhận lại bản thân có nghe nhầm hay không.
Nhưng ông đã mau chóng giải đáp nghi ngờ của hắn:
“Ba đã có một tuổi trẻ xốc nổi, và đã gây ra nhiều sai lầm, làm tổn thương những người xung quanh ba.
Trước đây, chưa từng có một người yêu thương ba thực sự.
Con trai duy nhất của ba, chỉ khi mất đi trí nhớ thì mới đối xử tốt với ba.
Mười năm nay ba thực sự cảm động khi được con yêu thương như một người con đúng nghĩa.
Ba ân hận lắm.
Phải chi ngay từ đầu ba quan tâm con nhiều hơn, đừng quá nghiêm khắc thì sẽ không dẫn tới tình cảnh cha con phải đối đầu.”
Tùng Quân nghe ông nói vậy, có muốn trách móc cũng không thể.
Hắn nắm đôi bàn tay nhăn nheo vì tuổi già của ông:
“Có thật là ba không ngăn cản chuyện của tụi con nữa không? Con không muốn phải mất đi em ấy lần nào nữa.”
Ông mỉm cười gật đầu.
Kể từ ngày hôm đó, Tùng Quân đã trút bỏ rào cản lớn nhất để được đến bên Sa là ba của hắn.
Hắn quyết định quên hết những kỷ niệm không vui với ông, tha thứ tất cả lỗi lầm, chỉ nhìn về phía trước.
Nhưng không ngờ khi tỉnh lại, Sa nhất mực cự tuyệt rồi bỏ hắn mà đi.
Tùng Quân tìm đến căn hộ Sa đang ở tại Sài Gòn, nhưng cậu đã dọn đi nơi khác.
Điện thoại cũng bị chặn mất không gọi được.
Hắn bắt đầu lao đi tìm cậu, tìm cách liên lạc với quản lý của cậu.
Ban đầu vừa gặp Tùng Quân, quản lý nhớ lại chuyện ở Ý đã ức hiếp Sa ra sao, liền lao vào đấm hắn một cái, để bù cho lần trước đã kìm nén chưa kịp ra tay.
Tùng Quân nhận thấy hắn đáng ăn đòn, nên chẳng hề phản ứng, thậm chí còn muốn bị đấm thêm vài phát nữa.
Quản lý thấy tên Chủ Tịch này bỗng dưng như trở thành một người khác, cú đấm thứ hai giơ lên lưng chừng bèn khựng lại, rồi hạ xuống.
Hắn nhìn Tùng Quân với ánh mắt đầy thù địch, hỏi:
“Anh tìm Sa để làm gì? Lần trước khiến cậu ấy ra nông nỗi như vậy còn chưa hài lòng sao?”
Tùng Quân biết bản thân vô cùng quá đáng, cúi thấp đầu:
“Tôi xin lỗi.
Tôi là tên khốn.
Anh cứ việc đánh cho hả dạ.”
Thấy Tùng Quân lòng đầy thành khẩn, quản lý không còn hứng thú ra tay.
Hạ giọng hỏi:
“Anh muốn gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian.”
“Anh làm ơn hãy giúp tôi tổ chức một nhạc hội.
Tôi muốn tỏ tình với một người.”
“Muốn tổ chức nhạc hội thì tìm tôi làm gì? Anh tỏ tình với ai thì liên quan gì đến Sa?”
“Người tôi muốn tỏ tình là Sa.”
Tùng Quân vừa dứt lời, quản lý trợn trắng mắt nhìn hắn, hai nhãn cầu muốn rớt luôn ra ngoài.
Tùng Quân biết nói qua loa chắc chắn quản lý sẽ không tin, bèn kể hết chuyện giữa hắn và Sa cho quản lý nghe.
Hắn không ngờ, quản lý vừa nghe xong liền khóc bù lu bù loa như đứa trẻ:
“Sao lại có chuyện đau lòng như vậy chứ? Thằng bé chẳng bao giờ nói gì với tôi.
Tôi xem nó như em trai, vậy mà tôi không hiểu gì về nó.”
Tùng Quân xoa xoa lưng quản lý, an ủi:
“Sa là vậy, em ấy không thích người khác vì mình mà lo lắng.
Chuyện gì cũng chịu đựng một mình.
Không phải em ấy không xem trọng anh.”
“Tôi biết chứ.
Chính vì vậy nên tôi mới đau lòng.
Còn anh, tôi xin lỗi vì đã đánh anh.
Thì ra anh cũng có nỗi khổ.”
Tùng Quân lắc đầu, miệng cười nhưng trong lòng buồn rười rượi:
“Tôi đáng bị đánh mà.
Hiện giờ Sa đang tránh mặt tôi.
Phải chi cậu ấy đánh mắng một trận tôi càng thấy dễ chịu hơn.”
Quản lý quẹt nước mắt, nắm lấy vai Tùng Quân hỏi:
“Anh muốn tôi giúp gì, cứ việc nói.
Tôi nhất định sẽ giúp cho hai người quay lại với nhau.”
Thế là kế hoạch được vạch ra từ đó.
Sa từ từ rơi vào “bẫy” mà không hề hay biết..