Sau khi rời khỏi nhà Tùng Quân, Sa trở lại Sài Gòn, tiếp tục lao đầu vào công việc.
Nhịp sống hối hả nơi đây khiến cậu không có thời gian để suy nghĩ về chuyện xưa nữa.
Ba tháng sau, cậu được mời tham gia trình diễn trong một đại nhạc hội do hội doanh nhân tổ chức.
Đại nhạc hội có sự góp mặt của rất nhiều nghệ sĩ gạo cội.
Nhưng không vì thế mà Sa kém nổi bật.
Chàng trai trẻ mang hai dòng máu, vẻ ngoài thanh tú, tuấn mỹ, cùng tài chơi violin điêu luyện, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cậu.
Tuy nhiên, có một sự việc diễn ra mà chính cậu cũng không ngờ tới.
Khi sắp kết thúc nhạc hội, MC ra sân khấu, giới thiệu một tiết mục đặc biệt:
“Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu một người, là doanh nhân thành đạt, nhưng anh ấy có một tình yêu mãnh liệt với violin…”
Nghe đến đây cậu bắt đầu cảm thấy lùng bùng lỗ tai, chắc không có sự trùng hợp như vậy chứ? Đã trốn hắn nhiều tháng trời, cứ nghĩ duyên phận giữa cả hai đã cắt đứt, lẽ nào vẫn thoát không được?
Đúng như điều cậu đang lo nghĩ, bước ra sân khấu chính là Tùng Quân.
Gương mặt tươi cười quen thuộc ấy khiến tim của cậu lần nữa lại đập lỡ nhịp.
Nhưng trong phút chốc cậu liền nén chặt con tim, đưa tay tát cho mình một cái để tỉnh ngộ.
Tự nhủ không nên tiếp tục dây dưa với người này, cậu xách đàn toan đi về trước.
Đúng lúc ấy, trên sân khấu vọng ra một giọng nói quen thuộc khiến cậu chợt dừng lại:
“Bản nhạc này, tôi xin phép tặng cho một người.
Người ấy cũng là một nghệ sĩ violin biểu diễn trong đại nhạc hội lần này.
Tôi đặc biệt tổ chức đại nhạc hội, để có cơ hội đứng chung một sân khấu với cậu ấy.
Mặc dù, cậu ấy đang tránh mặt tôi, nhưng tôi tin, âm nhạc sẽ một lần nữa sẽ dẫn lối cho chúng tôi tìm thấy nhau…”
Cả khán phòng bỗng trở nên nhao nhao trước sự phát biểu của Tùng Quân.
Sa như hoá đá tại chỗ khi bài “Song for a stormy night” vang lên.
Thì ra đại nhạc hội lần này có sự can thiệp của hắn.
Vậy mà cậu không biết gì cả.
Nhưng như thế thì đã sao? Cậu không muốn phải nghe lời đường mật ấy nữa.
Lần này, cậu quyết tâm ra về.
Thế mà trời không chiều lòng người, cậu chưa đi được bước nào, quản lý bỗng ở đâu xuất hiện, ngăn lại:
“Ê, chạy đi đâu? Đã hứa là sau buổi diễn sẽ cùng đi ăn.
Cậu không được trốn!”
“Vậy em ra quán trước.
Mọi người cứ thong thả!”
Nói rồi Sa ba chân bốn cẳng chuồn mất, chỉ sợ ở đây một giây phút nào đó nữa thì Tùng Quân sẽ xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu không dám chắc khi đối diện với hắn, cậu còn có thể cứng rắn như đã tự nhủ lòng không.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng.
Trong khi ngồi chờ mọi người, cậu bỗng nghe tiếng lao nhao bên ngoài.
Bước vào là đồng nghiệp, quản lý, và sự xuất hiện của vị khách không mời, Tùng Quân.
Sa vừa nhìn thấy hắn,mặt mày biến sắc, liền muốn nhấc chân đi về ngay lập tức.
Nhưng quản lý nhanh chóng chặn lại:
“Lại trốn? Hôm nay không được! Cậu ngồi yên đó cho tôi!”
Tùng Quân vẻ mặt vô tội bước đến ngồi xuống cạnh cậu.
Hiện tại trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, cậu đành ngoan ngoãn ngồi im.
Mọi người yên vị rồi, đồ ăn cũng bày biện lên.
Quản lý liên tục liến thoắn:
“Giới thiệu với mọi người đây là Chủ Tịch Trịnh Tùng Quân của tập đoàn Tâm Minh.
Trước đây có vài hiểu lầm nho nhỏ, tôi có điều không phải với anh, nhưng hiện nay coi như xí xoá hết.”
Nâng ly lên mời hết một lượt, quản lý lại nói tiếp:
“Bữa tiệc hôm nay là anh Tùng Quân mời, đích thân chọn lựa nhà hàng năm sao này để chiêu đãi chúng ta.
Vì một người đặc biệt…”
Quản lý vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sa, khiến cậu lúng túng giấu mặt dưới gầm bàn, gương mặt đỏ lựng.
“Sa à, nói gì đi chứ! Người ta đã đích thân tặng cậu một bản nhạc, tỏ tình ngay trên sân khấu, vậy mà không chút cảm động chuồn mất, cậu không có lời nào giải thích sao?”
“Phải rồi, phải rồi!” – Những người khác nhao nhao lên.
Sa liếc mắt nhìn người bên cạnh, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta, rồi nói:
“Tỏ tình là chuyện của anh ta! Không liên quan đến tôi!”
Tùng Quân nhếch mép cười:
“Vậy… em giải thích sao về việc chúng ta có cùng một kiểu nhẫn?”
Sa trố mắt ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn sáng loá trên tay Tùng Quân.
Cậu tưởng hắn vứt đi lâu rồi, vì cớ gì hôm nay lại đeo? Liếc xuống tay mình, cậu hận bản thân không dứt khoác tháo bỏ, dẫn đến tình cảnh như hôm nay.
Sa không thể biện minh, mọi người lại xôn xao.
Mấy chị em thì nhìn nhau cười khoái chí.
“Phải phạt, vì tội giấu chúng tôi!”
Đêm hôm ấy mọi người liên tục chuốc bia, Sa không thể từ chối, uống đến mặt mày đỏ như gấc.
Thấy cậu say đến ngồi không vững, Tùng Quân bèn ngăn lại:
“Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về.”
Nói rồi, hắn đứng dậy đỡ cậu bước ra về.
Sa thấy hắn chạm vào người mình, liền gạt tay hắn ra:
“Tôi tự về được.”
Dứt lời, cậu loạng choạng bước ra ngoài, Tùng Quân vội đuổi theo trước sự reo hò của những người còn lại.
“Sa! Chờ anh!”
Sa mặc kệ Tùng Quân, dùng hết sức đi nhanh nhất có thể để hắn không đuổi kịp.
Nhưng đôi chân phản chủ không chịu nghe lời, vừa đi được vài bước đã mất đà ngã xuống.
Đúng lúc Tùng Quân đuổi tới nơi, đỡ lấy cậu.
Sa quát lên:
“Buông ra!”
“Tại sao lại tránh anh? Mọi chuyện đã qua rồi, em không cho anh cơ hội làm lại từ đầu được sao?”
Sa quay mặt đi không nói gì, đẩy hắn ra.
Nhưng Tùng Quân nào có chịu thua, hắn bỗng dùng sức vác cậu lên vai mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò của những người xung quanh.
Không ngờ Tùng Quân lại giở trò này, Sa xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, ra sức vùng vẫy.
Nhưng cơn men làm cho cậu chẳng có chút sức lực nào, cứ thế Tùng Quân dễ dàng mang cậu đến biệt thự rộng lớn của hắn ở Sài Gòn.
Bị nụ hôn của Tùng Quân làm cho tỉnh dậy, Sa giật mình phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, trên người mặc một bộ đồ mới toanh.
“Em tỉnh rồi?” – Tùng Quân vừa vuốt mặt cậu vừa hỏi.
Sa bật người ngồi dậy, trong lòng nổi cơn tam bành:
“Anh đã làm gì tôi?” – Không lẽ lại như lần trước? Nghĩ đến đây mặt cậu lại đỏ bừng như lửa.
“Em nôn hết ra người, anh phải tắm rửa, thay đồ giúp em.”
“Anh….” – Sa thẹn quá hoá giận, lại nói – “Anh có phải lại bị tẩy não hay không? Từ bao giờ lại có sở thích động tay động chân khi người khác bất tỉnh vậy?”
Tùng Quân nhún vai, làm vẻ vô tội:
“Anh có làm gì em đâu? Em lại nhạy cảm quá rồi.”
“Chẳng phải anh cố tình sắp xếp buổi diễn hôm nay, cố tình chuốc say tôi sao? Anh đừng cố gắng vô ích nữa! Tôi nhất định không quay lại với anh đâu!”
Nói rồi cậu vùng dậy bước xuống giường, chạy ra ngoài.
Tùng Quân kiên nhẫn đuổi theo, nắm lấy tay cậu kéo lại:
“Em đừng dối lòng nữa được không? Nếu em muốn quên anh, thì tại sao vẫn còn đeo nhẫn?”
Sa chột dạ nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Đúng là có chút không nỡ.
Chần chừ một lát, cậu đành tháo nó ra:
“Vậy tôi trả lại anh!”
Tùng Quân cả người run lên, chẳng ngờ là cậu lại tuyệt tình như vậy:
“Em không cần nữa thì vứt nó đi!”
Sa cười lạnh, nhìn xung quanh, vừa hay biệt thự xa hoa có cả hồ bơi rộng lớn, cậu tiện tay ném luôn xuống hồ trước sự ngỡ ngàng của Tùng Quân.
Hắn những tưởng nói vậy để chọc tức cậu một lát, ai dè cậu lại vứt thật.
Tùng Quân không do dự lao về phía hồ bơi, nhảy xuống dưới.
Sa bất ngờ trước hành động của hắn, không kịp làm gì ngăn cản.
Nhìn chiếc nhẫn vẫn còn trong lòng bàn tay, cảm giác mình đùa hơi quá rồi.
Nhưng mặc kệ, cứ để hắn tắm mát một lúc.
Cậu đeo lại nhẫn vào tay, vội vã đi về.
Nhưng quái lạ, Tùng Quân lặn nãy giờ sao không thấy trồi lên? Chằng phải hắn đã biết bơi hay sao?
Lòng lo lắng không thôi, Sa tiến đến hồ bơi, vẫn không động tĩnh gì.
Mặt nước êm ả không gợn sóng.
Hốt hoảng, cậu liền nhảy xuống nước, lặn ngụp để tìm.
Quả nhiên Tùng Quân đang chìm dần xuống đáy hồ.
Sự việc mười năm trước tái diễn, Sa lôi được hắn lên bờ.
Tùng Quân có vẻ bị uống nước no say, bất tỉnh nhân sự.
Cậu vội vàng ấn ngực, hô hấp nhân tạo, nhưng không hề thấy hắn có phản ứng.
Sa lúc này thực sự lo sợ.
Không ngờ trò đùa của mình lại dẫn đến hậu quả như thế.
Nếu hắn thực sự chết thì cậu chắc chắn hận mình suốt đời:
“Tùng Quân! Anh mở mắt ra đi!”
“Tùng Quân! Em biết là anh đang đóng kịch! Anh mạng lớn như vậy, không thể chết được!”
Gọi mãi không thấy hắn tỉnh, cậu bắt đầu đưa tay tát lên mặt hắn, hệt như mười năm trước.
Nhưng Tùng Quân vẫn không tỉnh lại.
Sa lúc này càng hoảng sợ, tim như bị bóp nghẹt, nước mắt bắt đầu chảy ra, gục đầu xuống ngực hắn:
“Em không thể mất anh! Em đã mất mát quá nhiều rồi… Anh tỉnh lại đi! Không có anh, lần này em sẽ thực sự không sống nổi! Anh tỉnh lại, em sẽ quay về bên anh, dù anh có ghét em, quên mất em, em cũng sẽ bám chặt lấy anh.
Dù có mang bao nhiêu vết thương nữa, em cũng cam tâm tình nguyện…”
“Thật không?”
Giọng nói quen thuộc lại cất lên, Sa giật mình nín khóc, bật ngồi dậy.
Thấy Tùng Quân đã mở mắt ra từ lúc nào, vẻ mặt hết sức tỉnh táo, không hề giống người vừa bị đuối nước.
“A… anh…” – Sa lắp bắp.
Tùng Quân chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cậu:
“Những lời em nói lúc nãy là thật chứ?”
Sa đẩy hắn ra, hỏi:
“Nãy giờ anh giả vờ sao?”
Hắn cười:
“Em nghĩ anh có giả vờ không? Mà dù có hay không thì đâu còn quan trọng.
Anh đã nghe được những lời thực lòng của em.”
Sa xấu hổ quay đi:
“Tôi không nói gì hết.
Anh đừng có nằm mơ!”
“Tới giờ này em còn ngoan cố?”
Sa không nói gì.
Tùng Quân liền đứng lên, đi về phía hồ bơi.
Sa gọi giật lại, hỏi:
“Anh đi đâu?”
“Anh đi tìm người yêu của mình.”
Sa quát lên:
“Anh bị điên hả?”
Nhưng vẻ mặt của Tùng Quân vô cùng nghiêm túc, xen lẫn nỗi bất lực:
“Anh đang rất tỉnh táo.
Cậu ấy nói không có anh cậu ấy không sống nổi.
Anh không có cậu ấy, anh cũng không còn thiết sống.
Nếu chết đi mà được nghe những lời thật tâm của cậu ấy, vậy thì anh phải chết rồi.
Chết để sống mãi trong tim cậu ấy.”
Sa nghe những lời của hắn vừa giận vừa thương.
Tùng Quân của cậu thực sự đã quay trở lại rồi.
Cậu còn lo lắng gì nữa, còn sợ gì nữa.
Nghĩ đến đây, cậu liền chạy tới ôm lấy hắn:
“Anh muốn nghe em nói cho anh nghe.
Anh không được phép làm bậy.
Nhẫn vẫn còn trên tay em…”
Tùng Quân được cậu ôm, khoé môi giật lên một nụ cười, lòng hạnh phúc vô biên, nhưng vẫn thấy hơi giận, gõ lên trán cậu trách móc:
“Vậy rốt cục ai lừa ai?”
Sa cảm thấy áy náy, không dám hó hé lời nào.
Tùng Quân hôn cậu, rồi nói:
“Ai lừa ai cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần em chịu quay về với anh là đủ rồi”
Sa gật đầu, đáp lại hắn bằng nụ hôn nồng nhiệt không kém..