Đại Dương Xanh Thẫm

Chương 15: Chương 15





Tôi bước vào nhà, tâm trạng nặng nề như đeo đá.

Cuộc đời chúng tôi như một cái vòng luẩn quẩn.

Đi mãi, đi mãi cuối cùng cùng gặp nhau tại điểm xuất phát.

Nhưng tôi tin chắc một điều, tất cả những gì đã xả ra là để nối kết tôi và Sa.

Những người cha, người mẹ độc ác, tàn nhẫn ích kỷ ấy đã phải trả giá cho những gì mình gây ra.

Còn chúng tôi, chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
Chúng tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của họ, không thể trượt dài trong cái vòng quay nghiệt ngã ấy được.

Chúng tôi sẽ tìm mọi cách để vùng vẫy, để thoát khỏi nó.

Nếu không, một ngày nào đó, cả tôi, cả Sa đều sẽ bị đè bẹp trong cái bánh xe tàn khốc ấy.
“Em có nhớ anh đã từng nói, được gặp anh là số mệnh của em hay không? Đến bây giờ anh vẫn tin như thế.”
Sa nằm gối đầu trên tay tôi, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy tôi thật chặt:
“Phải, ngày đó em không chết, có lẽ là vì số mệnh muốn em gặp anh.”
Tôi mỉm cười hôn lên trán Sa.

Rồi cậu nói:
“Cái ngày mà anh thấy em chơi đàn, anh nhớ không?”
“Ừm...”
“Hôm đó là ngày giỗ của mẹ em… Cho đến bây giờ, em vẫn nghĩ mình là kẻ đã giết bà ấy.

Vì thế, mỗi lần tới ngày đó, em đều chơi bản nhạc mà bà ấy yêu thích.


Làm như thế có lẽ bên kia thế giới bà ấy sẽ thông cảm và tha thứ cho em… Nhiều lúc em tự hỏi, người đàn ông đó rốt cục có ma lực nào làm cho mẹ si mê đến điên dại như vậy…”
Tôi ngập ngừng trong giây lát rồi nói:
“Là đôi mắt.”
“Đôi mắt?”
“Đôi mắt xanh thẫm, chất chứa một trời buồn thương.

Nhìn vào đôi mắt xanh đó, người ta sẽ có cảm tưởng như mình bị nhấn chìm trong một đại dương đầy nước.

Đôi mắt đẹp đến nao lòng…”
“Sao anh biết?”
Tôi cười khúc khích:
“Em vẫn không nhận ra là mình được thừa hưởng đôi mắt của cha sao.

Chính đôi mắt của em đã cuốn hút anh.

Vào cái ngày lộng gió đó, lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy một thứ đẹp đẽ đến vậy, như một báu vật toả sáng lung linh trên thế gian đầy bẩn thỉu.

Một vẻ đẹp mà khi nhìn thấy, anh đã nghĩ một khi được chứng kiến, dù có chết cũng mãn nguyện…”
Sa suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Thật kỳ lạ… dù cho những người làm cha, làm mẹ có hắt hủi, ghẻ lạnh, tàn độc đối với mình, thì việc mình thừa hưởng những gì của họ đều không thể chối cãi.

Mỗi khi nghĩ đến việc mình mang dòng máu của hai người đó, em lại muốn tự huỷ hoại mình.

Em muốn những gì thuộc về họ sẽ biến mất, tan thành hư vô.”
Tôi hôn lên tóc cậu:
“Khi còn trong bụng mẹ, em là một phần cơ thể của bà.

Khi em chui ra khỏi cái bào thai đầy nước ấy, em là em.

Em không là của ai, cũng chẳng thuộc về ai cả.”
Khi tôi dứt lời, Sa càng ôm tôi thật chặt.

Khẽ nói:
“Không, em là của anh.

Mãi mãi…”
Cậu áp sát mặt vào ngực tôi như chú chim non lạc đàn đã tìm được đường quay về với tổ ấm.
Tôi cũng ôm lấy cậu, hôn lên bờ môi phớt đỏ.

Kể từ bây giờ, cậu chính là của tôi, một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi…
Sáng hôm sau, tôi vươn mình thức dậy, nhìn đồng hồ, ngạc nhiên khi thấy chỉ mới có năm giờ sáng.

Chắc là Sa đã đi chợ rồi.

Tôi lại cuộn mình trong chăn, đắm chìm trong hạnh phúc khi tưởng tượng ra bữa ăn sáng tràn đầy tình cảm mà Sa sắp chuẩn bị cho tôi.
Khi tôi đang tưởng tượng đến bữa ăn ấm áp cùng với cậu thì điện thoại reo inh ỏi.


Chẳng biết ai lại gọi điện giờ này, tôi uể oải ngồi dậy nghe điện thọai:
“Alô… Ai đó?”
“Đến lúc phải lựa chọn rồi.

Thằng nhóc đó đang đi chợ mua thức ăn phải không? Mày mà không tới thì sẽ không gặp được nó nữa đâu.”
Tôi điếng người khi nghe thấy giọng ông ta trong điện thoại:
“Ông nói gì? Đùa à? Alô? Alô?”
Đầu dây bên kia là tiếng “tít” dài.

Ông ta đã tắt máy.

Chuyện gì đang xảy ra? Ông ấy muốn làm gì cậu? Tôi nghe lùng bùng nơi lỗ tai, tức tốc chạy ra chỗ Sa.
“Làm ơn… đừng để Sa xảy ra chuyện gì… làm ơn…”
Tôi chạy như bay, nhanh như cái ngày đầu tiên tôi ngăn Sa nhảy xuống lòng biển sâu lạnh giá ấy.

Thời gian dài như vô tận.

Càng chạy tôi càng thấy con đường như giãn ra, xa hun hút.
Dừng lại trên một con đường lớn, tôi thở hồng hộc vì kiệt sức.

Chỉ cần băng qua đường là đến được với Sa.

Nghĩ thế, tôi lại đứng thẳng người lên và bước tiếp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Sa đang đứng trước mặt, bên kia đường, vẫy tay mỉm cười, nét mặt cậu sáng bừng trong ánh nắng mai.
“Đã đến lúc lựa chọn rồi, nó hay violin?”
Khi Sa đặt bước chân đầu tiên lên lòng đường, giọng nói nham hiểm cay độc của ba tôi lại vang lên.

Tôi sững sốt nhìn chiếc xe ôtô đang chạy với tốc độ chóng mặt về phía cậu.
“Chọn, hãy chọn đi!” - Lại giọng nói ấy vang lên chiếm hết tâm trí tôi.

Tôi thật không ngờ cái người tôi gọi là “Ba” lại có thể độc ác, tàn nhẫn đến vậy.

Vì sự ích kỷ của mình, ông ấy dám đánh cược mạng sống của cả con trai ruột.
Sa hay violin? Nếu tôi lao vào cứu Sa, tôi sẽ bị thương, thậm chí chết đi.


Tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội quý báu được trình diễn trong cuộc thi sắp tới.

Tôi đã chống lại người cha độc ác ấy là vì violin, chỉ vì được chơi violin.
Nhưng… nhưng nếu không có Sa… Nếu không có cậu thì… Tôi không dám nghĩ tới cuộc sống khi thiếu vắng cậu sẽ như thế nào.

Liệu tôi có như mẹ Sa, hay ba mình mà phát rồ hay không?
Chiếc xe càng lúc lao càng nhanh, không cho tôi thời gian để suy nghĩ thêm, tôi tình nguyện vì Sa mà từ bỏ mạng sống này.

Cậu nhất định phải sống thật tốt, sống luôn cả phần của tôi…
“SA! ĐỪNG QUA ĐƯỜNG!!”
Trong tích tắt tôi phóng như điên về phía Sa, ôm chặt lấy cậu và lăn dài dưới lòng đường.

Ngay khoảnh khắc rơi xuống mặt đường, tôi chỉ thấy một màu xanh trong vắt của bầu trời ập vào mắt.

Không còn âm thanh nào khác, tất cả đều nhạt nhoà.
Nước? Nước rơi xuống mặt tôi nóng hổi.

Là mưa sao? Bầu trời xanh biếc như thế mà lại đổ mưa? Hay là nước mắt của ai đó, vì tôi mà rơi xuống.

Tôi không muốn thấy cậu phải khóc.

Không cần vì tôi mà thương tâm đến vậy.

Đôi tay tôi nặng nề nhấc lên, nhưng mãi vẫn không chạm được vào bầu trời đó…
Trước khi ngất đi, tôi chỉ thấy đầu mình đau buốt, rồi có ai đó gọi tên tôi… Tất cả dần chìm vào bóng đêm câm lặng....