*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau. Maryanne thay đổi phương hướng. Bây giờ bọn họ đang xuất phát đến bến cảng phồn hoa nhất, St. Paul.
Với tư cách là thành trấn phát triển nhất vùng duyên hải, chợ St.Paul càng có nguồn tài nguyên phong phú hơn cả. Đủ loại hải sản tươi sống, hoa quả, rượu ngon. Hàng hóa nước ngoài như hương liệu, đồ trang sức đặc sắc theo từng vùng.
Các cô nàng đủ loại màu da đeo khăn che mặt, để lộ đôi mắt còn rực rỡ hơn so với đá quý, quần áo lộng lẫy ôm sát vòng eo thon gọn, bày ra đường cong mềm mại. Ngón tay thon dài cầm hoa tươi mới hái, trên cánh tay khoác theo cái giỏ đầy ắp hoa quả. (chúng thuyền viên: (ˉ『ˉ))
Quán rượu lớn nhất và… Ừm… khu đèn đỏ lớn nhất. Mỗi ngày khách tựa nước chảy.
Vừa đến St.Paul, thuyền viên bị an bài mua đồ ăn, được cho phép rời thuyền thì họ đều như ngựa hoang tuột dây cương chạy về phía trung tâm thiên đường.
“Đã lâu rồi không được đi chơi! Uống rượu uống rượu! (^V^)” Manson soải chân liền muốn theo thuyền viên đang chạy về phía quán rượu. Lại bị Roger ở phía sau bắt lại. “Trên thuyền có cả đống rượu, bây giờ chúng ta phải đi xem vũ khí.”
“Chỉ uống một ly?” Manson muốn thỉnh cầu mặc cả.
“Không được.” Roger một tiếng cự tuyệt. “Cũng vì có một thuyền trưởng thích buông thả như anh, cho nên mới có một đống thuyền viên thuộc dạng thích buông thả.” Roger kéo áo Manson từ từ lôi anh rời khỏi quán rượu.
Manson: “Q_Q, (>_<), o>_<o”
Roger: “Được rồi, đừng có bán manh, chờ tộc Hồi đến sẽ đi uống với anh.”
“~(≧▽≦)/~ thuyền phó tốt nhất!”
“…” Roger bất đắc dĩ thở dài.
Thuyền trưởng và thuyền phó đều rời khỏi thuyền, đương nhiên Chung Ly cũng sẽ không nằm bẹp trên thuyền, Chung Ly định hẹn An đi vào chợ xem thử có đồ gì thú vị hay không. Kết quả vẻ mặt An tràn đầy hào hứng nói: “Nghe nói con gái St.Paul đều rất đúng giờ.”
“Cho dù trễ chút cũng không hỏi han cậu đâu, mặt con nít.” Chung Ly không chút hứng thú đối với khu đèn đỏ.
“Lần này tôi chắc chắn sẽ thành công!” An nắm tay thành quyền nói với Chung Ly lời thề son sắt.
“Rồi rồi rồi, thành công, thành công.” Chung Ly gật đầu một cái nói.
“Nè! Ian!” An chợt thấy Ian đi ra từ buồng nhỏ trên tàu, vội vàng hô: “Cùng đi tìm thú vui thôi! Arthur không muốn đi với tôi!”
Đó là bởi vì tôi không muốn lại thấy cậu bị coi là thằng nhóc xấu xa mà ném ra ngoài ←_←
“Tìm thú vui…” gương mặt Ian đột nhiên đỏ bừng. “Không, không được, tôi không quen đi chỗ như vậy.”
“Thật không dễ đến St.Paul một lần!” An kéo Ian qua, không hề giải thích lôi anh xuống thuyền. “Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang anh đi chơi cho đã.”
“(. /////.) À, ờ, rồi.”
Thật không yên tâm nha…
Làm sao bây giờ? Chung Ly quay quanh bốn phía, quên mất, hình như không tìm được người chung tổ.
“Đừng tìm nữa, ta ở đây.” Tóc bạc mềm mại để xõa, hình như Siren chưa tỉnh ngủ, đưa tay xoa xoa mái tóc mình. Đôi mắt xanh thẳm mang theo vài phần lười biếng uể oải.
“Ai nói tôi tìm anh.” Tôi nhất quyết không chịu chung tổ với hải sản. o( ̄ヘ ̄o)
“Ta đã tới St.Paul vài lần, chỗ này có quán ăn gia đình không tệ, món chiêu bài là cá nướng, bánh chanh mùi vị hạng nhất.”
(Bánh chanh: đã từng chú thích ở chương trước. Nhưng Túy vẫn để vài hình nhìn là thèm đây:3
Nhìn ngon quá ( ̄﹃ ̄).)
“Anh đãi?”
“Đương nhiên, tặng kèm phiên dịch ngôn ngữ miễn phí. Máy dịch ngôn ngữ miễn phí. Cơ hội chỉ có một lần. Phải biết tận dụng thời cơ.” Siren tự mình đi xuống thuyền.
~(≧▽≦)/~ “Đi! Đương nhiên đi!” Chung Ly sôi nổi đi theo Siren.
———————————–
“Tu thân ái, lâu rồi không gặp.” Người đàn ông trước mặt chòm râu trắng như tuyết, hai gò má đỏ bừng, giơ chén rượu đầy trong tay.
“Baader, ngươi lại lén uống rượu?” dường như Siren và Baader cực kỳ quen thuộc. “Không sợ Emily phát hiện?”
“Emily…” ánh mắt Baader hơi ảm đạm, “Emily đã mất rất lâu rồi. Tu, chúng tôi đều đã già rồi, chỉ có cậu vẫn không chút thay đổi.”
“Xin lỗi. Ta không nghĩ tới Emily…” Siren xin lỗi nói.
“Không sao, mau vào đi.” Baader phất phất tay.
Đây là một quán ăn gia đình buôn bán có hơi vắng vẻ. Tới gần buổi trưa, người trong quán vẫn không đông lắm.
“Vị trí cũ.” Baader dẫn họ lên lầu hai, ở đây nhìn qua cửa sổ có thể trông thấy biển rộng. Baader thuần thục lấy cuốn sổ ghi chú ra hỏi: “Chọn món gì.”
“Bánh chanh, Cider (Cider: rượu táo), cá nướng.”
“Cậu vẫn nhớ rõ bảng hiệu cửa tiệm nơi này, chờ, sẽ đưa đến ngay.” Baader viết qua loa vài nét trên sổ ghi chú rồi đi xuống lầu.
Lầu hai chỉ còn lại hai người Siren và Chung Ly. Bầu không khí hơi ngượng ngùng.
“Sao anh quen biết Baader?” Chung Ly hi vọng nói bừa vài câu để xoa dịu bầu không khí.
“Emily đã cứu ta. Khi ấy ta còn nhỏ, đuôi cá bị xước, bị thương, bị ép lên bờ biển.” giọng của Siren hờ hững, cứ như kể một câu chuyện không mấy quan trọng.
“Emily là ai?”
“Vợ của Baader, Cider nàng ủ ra là tuyệt nhất.”
Chung Ly còn muốn hỏi nhiều chút, nhưng Baader đã bưng món ăn lên.
Cider màu mật ong mang theo bọt khí, bánh chanh màu vàng nhạt được cắt ra bày ngay ngắn trên đ ĩa, loại cá không biết tên nằm trong đ ĩa, tỏa ra mùi thơm mê người.
Tư duy của Chung Ly đã bại hoàn toàn bởi món ăn trên đó. Siren nhấp Cider, mỉm cười nhìn Chung Ly ăn đến quên cả trời đất.
Baader để món rau trộn tặng kèm xuống, giơ cái khay lên che miệng, dùng giọng nói rất nhẹ hỏi: “Cậu bé kia là người cậu thích sao?”
“Không.” Siren lắc đầu, “Y là người yêu của ta.”
Vẻ mặt Baader trông như ‘tôi hiểu rồi’, xoay người rời khỏi.
Siren quay đầu lại, phát hiện Chung Ly ngẩng đầu nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
“Người yêu cái em gái anh…”
“Ngươi không thích?” Siren nghĩ một chút, “Thế thì bạn đời, trượng phu… Chắc là người phương Đông các ngươi thích gọi cái gì… Tướng công?”
“Không! Đó là thuật ngữ riêng của trò mạt chược. Không có bất kỳ hàm ý gì đặc biệt.” Chung Ly nghiêm túc nói càn. “Ăn ăn.” Chung Ly cầm một miếng bánh chanh nhét vào miệng Siren.
Siren không nói gì thêm, nhưng trong đôi mắt màu xanh nhạt chứa ý cười.
Dùng xong bữa cơm, Chung Ly và Siren xuống lầu.
“Các cậu phải đi?” Baader tiễn Chung Ly và Siren ra cửa.
“Còn có chuyện phải làm, bánh chanh ăn ngon lắm.” Chung Ly nói lời cám ơn với Baader.
“Lần sau đến, sẽ uống rượu với anh.”
“Được, một lời đã định!” Baader cười sang sảng, đáp ứng.
Chung Ly và Siren xoay người muốn đi, đột nhiên Baader len lén kéo Chung Ly lại. “Một chút quà tặng nhỏ.”
Trong tay Chung Ly có thêm một mảnh giấy.
“Vợ của tôi rất thích vẽ đôi chút.” Baader cười cười thần bí nói với Chung Ly.
Chung Ly ngầm hiểu, gật đầu.