Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 6 - Chương 327: Trở về đế đô Trường An (một)‎‎




‎‎‎Gió tây bắc mãnh liệt nổi lên vù vù. Tiêu Duệ đi ra khỏi phòng, ngay cửa thư phòng, đột nhiên ‎thấy một bóng dáng giống như đã từng quen biết, chợt lóe rồi biến mất ở góc cổng vòm.



Tiêu Duệ vừa động trong lòng, vội vàng đuổi theo, thấy bóng dáng kia giống như vừa mới đi ra từ ‎phòng ngủ Lý Nghi, chợt lập tức đi vào trong một tiểu viện u tĩnh.



Tiêu Duệ đứng ở trong viện, mặc cho gió lạnh đến xương thổi qua ngực. Hắn nắm chặt áo choàng, ‎chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng gõ cửa gian phòng kia.



Thùng thùng thùng!



Tiếng gõ cửa khô khốc có vẻ buồn tẻ và đơn điệu trong tiếng gió gào thét, nhưng người trong phòng lại ‎khẩn trương trong lòng.



Đẩy cửa ra, khuôn mặt xinh đẹp không gì bằng so với mấy cô gái Lý Nghi còn thắng một bậc của Lý U ‎Lan xuất hiện trước mắt Tiêu Duệ. Nàng kính cẩn cúi người thi lễ:

‎- Nô tì gặp qua Quận Vương.



Tuy rằng nàng khom người xuống thi lễ, nhưng Tiêu Duệ phát hiện một chút sợ hãi và một chút nồng ‎nhiệt chợt lóe rồi biến mất từ trong ánh mắt của nàng.



Tiêu Duệ gật đầu, đi thẳng vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lý U Lan, ngũ quan gần như hoàn mỹ chậm rãi nổi lên một tầng ‎đỏ ửng dưới cái nhìn nhìn chăm chú của Tiêu Duệ, nàng mất tự nhiên mà lui về phía sau một bước:

‎- Quận Vương…



Tiêu Duệ không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thân thế đáng thương trước mắt này. Từ ‎sau khi An Lộc Sơn chết, nàng liền lấy thân phận thị nữ ở lại Tiêu gia, sống chung rất tốt với mấy nữ chủ ‎nhân Tiêu gia. Nhưng, nàng thật sự là cô gái Hề sao?



Câu hỏi này hiện lên trong lòng Tiêu Duệ đã lâu, nhưng gần đây hắn bận việc quân, cũng không hỏi nàng.



Nàng là một cô gái văn nhược yếu ớt, không ngờ bình yên vô sự dưới tay tặc binh thủ hạ của An Lộc ‎Sơn. Nếu nàng là một cô gái tầm thường thì thôi, nhưng nàng là một cô gái diễm lệ quốc sắc thiên ‎hương. Cô gái như vậy, Tiêu Duệ thấy còn sinh ra vài phần hứng thú, huống chi là An Lộc Sơn cùng với ‎sĩ tốt như sài lang dưới tay hắn.



Nàng bị An Lộc Sơn hiến vào Tiêu gia, lại lên án An Lộc Sơn ngoài dự đoán của mọi người… còn có ‎mặt nạ cổ quái nàng diện kiến hoàng thượng ngày đó.



Trong lòng Tiêu Duệ phập phồng, một bóng người mơ hồ hiện lên trong đầu hắn.



Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, hắn tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay nhỏ bé ‎trắng mịn lạnh lẽo của Lý U Lan.



Sắc mặt Lý U Lan chợt đỏ lên, đầu vai run lên:

‎- Quận Vương…



‎- Nàng tới Tiêu gia đã lâu rồi … nàng cố ý muốn ở lại Tiêu gia, như vậy, ta hãy thu nàng vào phòng đi.

Tiêu Duệ thản nhiên cười nói, tiến lên một bước kéo thân thể mềm mại không xương của Lý U Lan vào ‎trong lòng.



Lý U Lan cũng không có phản ứng giống như trong tưởng tượng của Tiêu Duệ. Nàng thản nhiên tùy ý ‎Tiêu Duệ ôm lấy đầu vai của nàng, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài thoáng mấp máy, giống như gió ‎thổi qua.



‎- Quận Vương muốn thân thể nô tỉ… Nô tì đã sớm là người của Quận Vương…

Lý U Lan thì thào tự nói trong lòng, hơi thở như lan. Tiêu Duệ hơi xấu hổ nhẹ nhàng đầy nàng ra, thở dài ‎nói:

‎- Nàng rốt cuộc là ai? Nàng trà trộn vào Tiêu gia ta có ý gì?



Thân thể Lý U Lan vô ý chấn động, nhẹ nhàng nâng hai má vô cùng mịn màng mềm mại vạn phần nói:

‎- Lời Quận Vương nói nô tì không hiểu, nô tì là cô gái Hề, là cẩu tặc An Lộc Sơn kia giết hại cả nhà…



Quả nhiên là một báu vật a! Mỗi nụ cười, mỗi ánh mặt hoặc dịu dàng hoặc u oán, mỗi cái ngẩng đầu ‎hoặc động tác dương tay phát ra lực lượng vô cùng quyến rũ và nhiếp lòng người. Tiêu Duệ thở phào ‎một cái, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt mị hắc chúng sinh kia mà quay người đi, giọng ‎nói trầm xuống:

‎- Ta không hy vọng ngươi tiếp tục diễn trò trước mặt ta, nếu ngươi không nói thật đừng trách ta trở mặt ‎vô tình.



Lý U Lan sau lưng thở dài yếu ớt.



‎- Quận Vương, nô tì là Lý U Lan, không biết hôm nay Quận Vương làm sao vậy?



Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng, nhưng tránh khỏi dung nhan thiên ‎kiều bá mị của nàng:

‎- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, đến tột cùng ngươi là ai…



Lý U Lan run lên trong lòng, thần sắc trở nên trắng bệch, nàng ảm đạm cúi đầu xuống. Cái vẻ xót thương ‎này, đủ để khiến một người đàn ông đau lòng.



‎- Nói đi, ngươi có quan hệ gì cũng lão già Dương Lăng kia? Cô gái Hề Lý U Lan thật sự ở chỗ nào?

Tiêu Duệ thản nhiên nói.



Lý U Lan đột nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, lắp bắp nói:

‎- Quận Vương, ngài…



‎- Mặt nạ giống như ngươi, ta cũng có một tấm. Đúng là Dương Lặng tặng ta ở Thoán khu. Ta nghĩ, mặt ‎nạ như vậy, có lẽ chỉ có loại kỳ nhân như Dương lão tiên sinh mới có thể chế tác đo.

Tiêu Duệ chậm rãi đi tới, ngồi lên trên giường.



Lý U Lan nhẹ nhàng thở dài, ngay sau tiếng thở dài này, thần sắc cũng trở nên thong dong. Nàng duyên ‎dáng quỳ rạp xuống đất:

‎- Ta tên Dương Lan, Dương Lăng đúng là gia phụ… Về phần cô gái Hề Lý U Lan kia, nàng đã chết, chết ‎trong loạn quân của An Lộc Sơn… Quận Vương, ta cũng không phải có lòng lừa gạt, oan tình của cô gái ‎Hề kia cũng là thật… Ta phụng mệnh cha tiến vào Tiêu gia, kỳ thật không có ác ý đối với Quận Vương…



Tiêu Duệ im lặng không nói, tuy rằng không ngờ nàng là con gái Dương Lăng, điều này thật sự khiến hắn ‎giật mình kinh hãi.



‎- Gia phụ nô nguyện ý phụ tá Quận Vương thành nghiệp lớn bất hủ, Quận Vương…

Dương Lan nóng bỏng nói.



‎- Không cần nói nữa, lời nên nói ta đã nói với tiên sinh… Bình sinh ta ghét nhất người khác muốn đùa ‎giỡn ta trong lòng bàn tay.

Tiêu Duệ quả quyết cắt đứt lời nàng:

‎- Ngươi đã nói không có ác ý, như vậy… Dương Lan, nếu bổn vương muốn ngươi, ngươi sẽ như thế ‎nào?



Sắc mặt Dương Lan không thay đổi, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn kia của ‎Tiêu Duệ:

‎- Quận Vương tài mạo song toàn, danh khắp thiên hạ, có thể ủy thân cho Quận Vương, Dương Lan cam ‎tâm tình nguyện…



‎- Phải không?

Tiêu Duệ thản nhiên cười:

‎- Như vậy, đến đây đi… Chỉ có điều ta nhắc nhở ngươi, nếu trở thành nữ nhân của ta, ta hy vong ngươi ‎hoàn toàn buông tha những tâm tư gian xảo trong lòng ---- hy vọng ngươi không nên đi câu dẫn thái tử, ‎thái tử còn trẻ, chịu không được sự hấp dẫn của ngươi, biết không?



Tiêu Duệ hơi lỗ mãng mà ôm lấy Dương Lan, ánh mắt ít nhiều có chút hung ác.



Sắc mặt Dương Lan trở nên đỏ bừng, khẽ thở dài một tiếng:

‎- Tuy rằng gia phụ có ý để ta… làm cho thái tử phản bội Quận Vương, nhưng mấy ngày nay tới giờ, ta ‎không có… Bởi vì ta nhìn thấy, Quận Vương đã chuẩn bị cướp lấy giang sơn Lý Đường, một khi đã như ‎vậy mà nói, ta cần gì phải làm điều thừa?



Ánh mắt Tiêu Duệ ngưng lại, nhẹ nhàng đặt Dương Lan lên giường, sau khi im lặng thật lâu, xoay người ‎bước ra khỏi phòng. Đi được hai bước, lại bị cánh tay ngọc trắng mịn của Dương Lan kéo lấy vạt áo:

‎- Quận Vương, kỳ thật nô là một thân nữ nhân, nô nguyện ý phụng dưỡng Quận Vương, nô không có dã ‎tâm, thật sự… Xin Quận Vương rủ lòng thương yêu!



‎==============================



Trong Yên La Cốc.



Chỉ sợ Tiêu Duệ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cha vợ Lý lâm Phủ có vẻ bệnh tật của hắn đang ở trong ‎phòng ngủ, ngồi đối bàn cùng một lão già tướng mạo tươi sáng, nói cười liên tục. Lão già này, đúng là ‎Dương Lăng phụ thân của Dương Lan.



Lý Lâm Phủ buông chén trà, đột nhiên ngóng nhìn Dương Lăng, thản nhiên nói:

‎- Lão tiên sinh học vấn thông thiên, lại có một thân võ công xuất quỷ nhập thần, thật sự làm cho người ‎ta hâm mộ. Nếu lão phu có bản lĩnh giống như lão tiên sinh, thiên hạ cũng có thể lấy được, làm sao có ‎thể sống uổng hơn mười năm trong triều đình.



Dương Lăng mỉm cười:

‎- Lý Tướng là lương đống của triều đình, quanh người đều là quốc quân đại sự, loại người nhàn vân dã ‎hạc giống lão phu làm sao có thể trông thấy bóng lưng.



Lý Lâm Phủ bĩu môi, chậm rãi đứng dậy:

‎- Lão tiên sinh thật sự là nhàn vân dã hạc sao? Lão tiên sinh tìm tới Lý mỗ, đơn giản là vì muốn lão phu ‎cổ động Tiêu Duệ lật đổ giang sơn Lý Đường mà thôi… Về lý, lão phu sớm có tâm này… Chỉ có điều, ‎Lý mỗ không rõ chính là, lão tiên sinh là hậu duệ tiền triều, chỉ là thời gian trôi qua cảnh vật chuyển dời ---‎‎- ngay cả con rể kia của ta thành đại sự, thì có quan hệ gì với lão tiên sinh đâu? Lão tiên sinh khổ tâm ‎mưu tính, tội gì đưa áo cho người khác?



Thần sắc Dương Lăng hơi trầm xuống.



Hắn đứng dậy, xúc động nói:

‎- Thực không dối gạt, Lý tướng, bình sinh lão phu không có nguyện vọng gì khác, chỉ mong có thể nhìn ‎thấy giang sơn Lý Đường bị lật đổ, về phần ai lật, kỳ thật cũng không quan trọng. Lúc trước, lão phu ‎ngoài ý muốn gặp Tiêu Quận Vương, từ đó tới giờ, lão phu đã biết, Tiêu Quận Vương cũng không phải ‎hạng người cam làm người dưới…



‎- Hơn nữa, thiên hạ đại loạn tới tận đây, lão phu chẳng qua là thuận theo thời mà hành sự thôi ---- nếu Lý ‎Đường có thể chiếm lấy Đại Tùy ta, Tiêu gia sao lại không thể thay thế Lý Đường? Lão phu nghĩ, Tiêu ‎Quận Vương chính là tuấn ngạn trong con người, ngài làm hoàng đế, không phải tốt hơn con cháu vô ‎dụng của Lý Long Cơ nhiều lắm sao? Cho Tiêu gia, cho Lý gia, cho người khắp thiên hạ, đây là ba việc ‎toàn bộ đều tốt, cớ sao mà không làm?



Giọng nói Dương Lăng mãnh liệt lên:

‎- Lão phu không có ý khôi phục ngai vàng, cũng không có bản lãnh kia. Chỉ có điều muốn lúc còn sống, ‎nhìn thấy Lý Đường bị lật đổ, không hơn. Lý tướng, chỉ có điều xem từ tình huống trước mặt, thật ra lão ‎phu không nên tới tìm Lý tướng ----- không cần ngài hay ta làm chuyện mờ ám gì, chỉ nhìn một cách đơn ‎thuần cử động của Tiêu Quận Vương hiện nay, ngài cảm thấy Lý Long Cơ còn có thể ngồi trở lại ngai ‎vàng hoàng đế của hắn sao?



Mày Lý Lâm Phủ nhảy dựng, cao giọng cười phá lên:

‎- Lão tiên sinh quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc. Lý mỗ bội phục.



‎- Chỉ có điều, thật ra Lý mỗ cảm thấy, con rể ta là một người trọng tình, vì Hàm Nghi công chúa, vì thái ‎tử Lý Kỳ luôn luôn tôn kính tín nhiệm hắn, so với nói hắn muốn đoạt vị, không bằng nói hắn đang mưu ‎tính vì thái tử.

Lý Lâm Phủ trầm giọng nói, lại ngồi trở về.



Một tia trào phúng xẹt qua đuôi mày Dương Lăng:

‎- Lý tướng, chuyện tình ép thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, cũng không phải là một chuyện tốt đối với Tiêu ‎Quận vương, từ xưa đến nay lúc nào cũng có --- dụng tâm của Tiêu Quận Vương, chỉ sợ là ai cũng biết ‎cả rồi.



Lý Lâm Phủ lắc đầu, đột nhiên ho khan lên. Dương Lăng nâng chén trà qua:

‎- Lý tướng, hãy bảo trọng thân thể. Chỉ cần ngài dùng đúng hạn mấy vị dược này của lão phu, mặc dù ‎không thể hoàn toàn trừ đi bệnh căn, nhưng kéo dài tuổi thọ thì không có vấn đề quá lớn.



Lý Lâm Phủ thở dài:

‎- Như vậy đa tạ tiên sinh. Chỉ có điều Lý mỗ không thể không nhắc nhở tiên sinh, thật ra ngài không hiểu ‎con rể của ta --- có lẽ hắn có thể làm ra chuyện xin lỗi người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ không ‎làm ra chuyện xin lỗi người hắn yêu quý. Điểm này, lão phu rất tin tưởng. Cho nên, hết thảy đều có thể, ‎hết thảy đều có thay đổi… Nghe một câu khuyên của Lý mỗ, trước mắt lão tiên sinh chỉ nên xem biến đổi ‎này đi.‎