Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 4 - Chương 204: Kẻ phụ lòng Liễu Mộng Nghiên




Trong gió lạnh như cắt trong thành Trường An, không khí vui vẻ của tết Nguyên Tiêu hoàn toàn tan biến, một kỳ thi xuân mỗi năm sắp mở màn. Kỳ thi mùa xuân năm nay và năm trước khác nhau, quan chủ khảo thay đổi từ Lý Lâm Phủ thành Lễ Bộ thị lang Thôi Hoán.

Bữa tiệc tết Nguyên Tiêu, bởi vì Thôi Hoán tính sai, địa vị trong lòng Lý Long Cơ giảm xuống thẳng tắp, mà lòng tin tưởng của Lý Long Cơ đối với Tiêu Duệ lại dâng lên, tác dụng của Thôi Hoán có vẻ không quan trọng gì. Rõ ràng cảm nhận được hoàng đế lạnh nhạt, mấy ngày nay Thôi Hoán cực kỳ buồn bực. Nhưng khi hắn còn đang buồn bực, lại nhân được thánh chỉ, nói khoa khảo năm nay do hắn chủ trì.

Điều này làm cho Thôi Hoán đột nhiên nảy sinh vài phần hy vọng: có lẽ, mình còn không toàn toàn thất sủng.

Văn võ cả triều cũng xem không hiểu Lý Long Cơ “bát quái thái cực quyền”, Tiêu Duệ cũng âm thầm tính toán trong lòng: hoàng đế Đại Đường này có ý mượn tay Thôi Hoán, dẫn một ít đệ tử xuất thân thế gia đại tộc vào triều trong khoa cử năm nay, tăng cường lực lượng của thế gia đại tộc, hay là có ý đồ khác…

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có manh mối, đơn giản không nghĩ nữa. Mặc kệ lão cáo già này muốn chơi trò bịp bợm gì, chính mình khống chế chủ tâm và “nguyên tắc”, thích rơi thế nào thì rơi đi. Dù sao, đại sự triều chính này tạm thời cách mình quá xa, mình không rảnh rỗi nắm thứ này.

Mấy ngày nay, ngoại trừ “đôn đốc” Lý Kỳ đọc sách ở Thịnh Vương phủ ra, ngoại trừ mỗi ngày kiên trì nghe Tôn Công Nhượng báo cáo hoạt động về sản nghiệp khổng lồ của Tiêu gia ra, Tiêu Duệ dồn toàn bộ tinh lực tại “sự nghiệp từ thiện” gần đây của mình.

Hắn mở một khu học đường nhập học miễn phí ở Trường An ---- thư viện Tửu Đồ, mời một số sĩ tử nhà nghèo làm giáo thụ, tất cả đứa nhỏ nhà nghèo đều có thể vào học miễn phí. Ngoại trừ thư viện Tửu Đồ, còn mở một viện dưỡng lão Tửu Đồ và một viện cứu tế Tửu Đồ, phàm là người già cùng khổ không có con để dựa, đều có thể vào ở miễn phí, do viện dưỡng lão phụ trách chiếu cố cung cấp cơm áo nuôi dưỡng. Mà viện cứu tế Tửu Đồ thì chủ yếu cung cấp cho người cùng khổ một chút vật bảo đảm sinh tồn.

Cơ cấu phúc lợi và quan niệm hoạt động của ba viện này vượt thời đại này hơn một nghìn năm, xây trên cánh đồng bát ngát ngoài sườn bắc thành Trường An, một phong phạm kiến trúc xa hoa của Đại Đường, ba tòa viện thật lớn xây bằng gạch ngói xanh cực kỳ đơn giản xây dựng cạnh nhau, ôm lại với nhau. Miếng đất này vốn là đất phong của Lý Nghi, tuy rằng tước vị công chúa của Lý Nghi bị xóa, nhưng đất phong của nàng vẫn được Lý Long Cơ cố tình để lại một khối này.

Kỳ thật, suy nghĩ này đã có từ trước khi Tiêu Duệ thành hôn với Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn hai nàng. Sau khi thành hôn, sau khi đạt được sự đồng ý của Lý Nghi, lập tức bước vào xây dựng, do Ngọc Chân phái người xử lý. Trải qua hơn nửa năm xây dựng, dưới tài lực khổng lồ cuồn cuộn không ngừng rót vào của Tiêu Duệ, mấy trăm gian phòng đột ngột từ dưới đất mọc lên trên cánh đồng bát ngát này, trở thành một đám kiến trúc thần bí khiến người Trường An kinh ngạc không ngừng.

Không lâu trước, một tin tức kinh người truyền khắp trong ngoài thành Trường An. Thư viện Tửu Đồ, viện dưỡng lão Tửu Đồ, viện cứu tế Tửu Đồ chính thức khai trương, tuyển trẻ em đi học miễn phí và những người già kham khổ lẻ loi vào ở dưỡng lão, còn có thể phát gạo lương đúng kỳ cho dân chúng cùng khổ.

Trời ạ! Người Trường An quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, thậm chí có loại chuyện tốt trời sập này sao? Mà đây lại là bạo tay đến cỡ nào? Không chỉ nói phí tổn hoạt động lâu dài thật lớn, chỉ cần “tiền lương” thuê công nhân tạo thành ba cơ sở phúc lợi này đã là một con số thiên văn.

Trong nhất thời, người xin nhập học, vào ở và tìm cứu tế ùn ùn kéo tới, gần như kín chỗ, trở thành chuyện mới mẻ nhất trong thành Trường An. Mà ngay cả rất nhiều những sĩ tử nhà nghèo đến Trường An đi thi, cũng mặt dày chạy tới viện xin cứu tế.

Tuy rằng Tiêu Duệ luôn trọng nghĩa khinh tài, nhưng đánh nhỏ làm nhỏ so với hành vi “cứu tế” này, chưa bạo tay lớn tới mức rung động lòng người như vậy. Trong vòng hai ngày này, danh vọng của Tiêu Duệ tăng lên đỉnh điểm trong thời gian ngắn nhất, trở thành đại thiện nhân được dân chúng thành Trường An khen không dứt miệng.

Tiêu Duệ tuyệt đối không bởi vì hư danh gì, lúc còn ở kiếp trước, hắn đã là một người tình nguyện sốt sắng vì lợi ích chung, nhưng bởi vì tài lực và năng lực có hạn, rất nhiều chuyện muốn làm không thể làm được; nhưng hiện giờ không giống, xuyên qua đến thịnh Đường, thần xui quỷ khiến đạt được của cải cực lớn, hắn lại có năng lực làm chuyện hắn muốn làm.

Kỳ thật hắn cảm thấy được, bằng vào lực lượng hiện có của mình, làm chút chuyện tốt cho dân chúng Đại Đường, còn tốt hơn xa so với cải biến tiến trình lịch sử, càng phù hợp với chuẩn tắc cuộc sống của hắn.

Cũng có không ít quý tộc Đại Đường oán thầm Tiêu Duệ cố ý mua chuộc danh tiếng, chỉ có điều thủ đoạn mua chuộc danh tiếng của hắn quá mạnh mẽ, quá dũng cảm, không phải người nào cũng có thể học. Đối với những trách móc này, Tiêu Duệ căn bản không để trong lòng. Trong lòng hắn, một kế hoạch không tưởng về xã hội Đại Đường chân chính thuộc về kẻ xuyên qua như hắn đang dần hình thành, hắn đang rảo bước từng chút tiến tới mục tiêu to lớn này.

Đương nhiên, đây cũng không phải toàn bộ cuộc sống của hắn, mà giống một điểm tô vẽ cho phong phú thêm.

Sau đó hắn lại phát hiện, ba thê tử của mình nhiệt tình đối với việc này hơn cả người bình thường, đơn giản liền giao cả ba cơ cấu phúc lợi cho ba thê tử xử lý. Ngọc Hoàn cẩn thận phụ trách viện dưỡng lão, Lý Nghi trầm tĩnh bụng đầy tài học liền chủ trì thư viện, Lý Đằng Không tâm tình sáng sủa hướng ngoại, viện cứu tế liền giao cho nàng.

Tuy rằng không có gì cần ba cô gái tự làm, nhưng ba cơ cấu phúc lợi đang vận chuyển giai đoạn đầu, sự vụ phức tạp, ba cô gái dứt khoát ra ở ngoài thành, tự mình dẫn người lo liệu sự việc của viện, vội vàng loạn chuyển, đến nỗi làm cho Tiêu Duệ liên tiếp vài ngày cũng không nhìn thấy bóng người.

Tiêu Duệ đứng ở cửa viện cứu tế, nhìn bầu trời trong sáng, không khỏi cười nhẹ một tiếng, quay đầu liếc qua Lệnh Hồ Xung Vũ:

- Xung Vũ, chúng ta trở về đi.

Đúng lúc này:

- Thiếu gia!

Tú Nhi chạy từ trong viện ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lộ vẻ hưng phấn nhàn nhạt. Từ lúc cô bé này đi theo Dương Ngọc Hoàn ra ngoài thành làm việc ở cơ cấu phúc lợi, thật giống như thay đổi thành một người khác. Mà phía sau nàng, một tiểu nha đầu quần áo mộc mạc đầu tóc rối bù ủ rũ đi ra.

Tiểu nha đầu kia đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt chưa đầy lệ nóng, nắm lấy cánh tay Tú Nhi, nức nở nói:

- Tỷ tỷ, van cầu ngài, giúp đỡ tiểu thư nhà ta đi, không có tiền xem bệnh nữa, nàng sẽ chết…

Tú Nhi nhíu mày, tiểu nha đầu phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc ồ lên buồn bã.

Tú Nhi thở dài một tiếng, cúi người đỡ tiểu nha đầu lên, dịu dàng nói:

- Muội tử, ta cũng không có cách nào. Phu nhân nhà ta nói, trong viện cứu tế này có quy tắc, người vi phạm pháp lệnh cùng với các kỹ nữ không có tư cách nhận cứu tế, muội vẫn nên quay về đi.

Nha đầu kia vừa nghe, tuyệt vọng cúi đầu xuống, khóc không thành tiếng.

Quy củ theo lời Tú Nhi, chính là quy củ do Lý Đằng Không lập. Cụ thể Tiêu Duệ cũng không có hỏi, dù sao Lý Đằng Không cùng với mấy người quản sự định ra quy củ, một trong số đó,

Chính là một số “lưu dân: và “tiện nhân” vi phạm pháp lệnh linh tinh đều không được nhận tiền. Đây cũng không có gì sai, việc từ thiện cũng cần có quy phạm chế độ, tuy rằng Tiêu gia nhiều tiền thở mạnh, nhưng cũng không phải xưởng đúc tiền, không nên lãng phí tiền thì dù chỉ là một văn cũng không thể lãng phí.

Lý Đằng Không tính tình ngay thẳng, cuộc đời này nàng ghét nhất chính là lưu manh phố phường và kỹ nữ, cho nên đối với hai loại người ngày, viện cứu tế tồn tại “xét duyệt” nghiêm khắc.

Nha đầu khóc một hồi, thất vọng lảo đảo rời đi, nháy mắt tới trước mặt Tiêu Duệ, khuôn mặt giống như đã từng quen biết khiến Tiêu Duệ giật mình, hô nhanh:

- Bảo Khánh?

Nha đầu ngẩn ra, ngẩn đầu liếc Tiêu Duệ, trong mắt không khỏi lộ vẻ mừng rỡ như điên, lập tức quỳ rạp xuống trước người Tiêu Duệ, la lên:

- Là Tiêu công tử, Tiêu công tử, cầu ngài cứu tiểu thư nhà ta đi…

Đối với Tiêu Duệ, tiểu nha đầu Bảo Khánh ngày xưa vốn hay dè bỉu hắn cũng nghĩ không thông vì cái gì hắn lại thăng chức rất nhanh như hôm nay, nhưng với Bảo Khánh giờ phút này mà nói, Tiêu Duệ cho dù như nào cũng coi như là một người quen cũ, một người có nhu cầu cấp bách cần một cây rơm cứu mạng---- tốt xấu lúc trước hắn cũng mỗi ngày làm phiền Liễu Mộng Nghiên, hôm nay cũng không thể thấy chết mà không cứu đi?

Mất rất nhiều khí lực, cuối cùng Tiêu Duệ cũng hiểu rõ tình hình. Hóa ra, Liễu Mộng Nghiên dựa vào tiền tích góp nhiều năm tự chuộc thân cho mình, nàng là một loại vũ nữ dùng kỹ nghệ âm nhạc, tự nhiên có thể tự do quay lại. Vì tìm kiếm tình lang trong lòng thủy chung không bỏ được, nàng mang theo Bảo Khánh tới Trường An…

Nghe Bảo Khánh đứt quảng giảng thuật không trật tự, Tiêu Duệ thở dài một tiếng, hay cho một nữ tử thanh lâu si mê không đổi. Lúc trước, hắn nương nhờ chiếc ngọc trụy trước ngực Liễu Mộng Nghiên cũng vượt qua một đoạn thời gian, mãi cho đến khi Liễu Mộng Nghiên nhất thời tuyệt vọng ném ngọc trụy tình lang tặng kia xuống dưới lầu vỡ thành hai nửa.

Mặc dù đến bây giờ, Tiêu Duệ cũng cực kỳ hiếu kỳ, rốt cuộc là tên phụ lòng nào đã cô phụ hoa khôi mỹ nhân nũng nịu này, làm cho nàng lâu ngày buồn bực không vui thương tâm muốn chết, mà hiện giờ còn chạy tới Trường An.

- Bảo Khánh, ngươi đừng khóc, Mộng Nghiên cô nương có ân với ta, ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng ta muốn hỏi, Mộng Nghiên cô nương tìm được ý chung nhân chưa?

Tiêu Duệ không kìm nổi vẫn hỏi một câu.

Bảo Khánh chẳng quan tâm suy nghĩ Liễu Mộng Nghiên khi nào thì có ân với Tiêu Duệ, nàng chợt nhớ tới tên phụ lòng vô tình vô nghĩa đuổi chủ tớ nàng ra khỏi phủ kia, không khỏi căm hận dậm chân:

- Tìm thì tìm được rồi, nhưng hắn là một súc sinh vô tình vô nghĩa… Đáng thương tiểu thư nhà ta, si mê nhiều năm hóa thành bọt nước, hiện giờ hấp hối không biết còn có thể qua được hay không…

Bảo Khánh nói xong lại khóc ồ lên.

- Người kia là ai?

Tiêu Duệ thấy Liễu Mộng Nghiên quả nhiên là gặp phải kẻ bạc tình, không khỏi có chút thổn thức.

- Công tử nhất định biết hắn, nhà hắn có quyền có thế, hắn gọi Thôi Hoán.

Bảo Khánh nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mà nói.

- Thôi Hoán? Chẳng lẽ là Thôi Hoán Thôi gia, đương kim Lễ Bộ thị lang Thôi Hoán?

Tiêu Duệ đột nhiên chấn động:

- Không ngờ lại là hắn?

Trên khuôn mặt hơi có chút dơ bẩn của Bảo Khánh phát ra phẫn nộ không thể che hết, nói căm hận:

- Chính là hắn!

Bảo Khánh đến từ đất bắc, còn rất nhỏ đã bị phụ thân vô lại bán vào thanh lâu làm nha hoàn, may mắn chính là, nàng gặp được Liễu Mộng nghiên tâm địa thiện lương. Hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, thấy Liễu Mộng Nghiên bị kẻ phụ lòng đùa bỡn tới tận đây, hiện giờ lưu lạc Trường An gặp phải tuyệt cảnh, trong nội tâm nàng căm phẫn Thôi Hoán đã xâm nhập tới tận xương tủy.

Xóm làng chơi Đường triều, cũng giống như các xóm làng chơi các triều đại đại khác, dường như cuối cùng không thể thiếu mấy nữ tử tính cách rõ ràng. Các nàng thực sự không phải thông qua phương thức bán đứng thể xác để đổi lấy vật chất hồi báo, các nàng đại khái phải xưng hô là “nghệ kỹ, thông suốt cầm kỹ thư họa, hiểu nhiều trường phái văn học, mặc dù cương quyết lại quái gở, vừa thanh cao lại không quyến rũ dung tục.

Liễu Mộng Nghiên đại khái đúng là một nữ tử khác loại như vậy. Trong các kỹ nữ khác loại, kỳ thật cũng có thi vị và tài nghệ. Mà chính bởi vì có tài, các nàng mới có thể vì tình cảnh cuộc sống mà cảm thấy bất công và phẫn uất, dùng hết khả năng muốn thoát khỏi thanh lâu cuồn cuộn hồng trần. Mà phải làm đến điểm này, kết cục bình thường là gặp được một như ý lang quân đồng ý lấy các nàng.

Nhưng đa số các nàng, đều gặp phải kết cục thê thảm. Giống như Hoắc Tiểu Ngọc (1) vừa chết đã báo thù tình lang, tính tình loạn bậy mà chết, chuyện xưa ai oán cũng chỉ có thể lưu lại cho hậu nhân biết. Liễu Mộng Nghiên hiện giờ, không thể nghi ngờ chính là một loại này.

1. Hoắc Tiểu Ngọc trong bộ truyện Liêu Trai Chí Dị, một người con gái, vì người yêu thất hứa với mình, nên chết đi và hiện về làm ma dọa vợ người yêu ấy.

http://thuvien.maivoo.com/Trung-Hoa-...i-Di-II-d51967

Mẫu thân Liễu Mộng Nghiên vốn là ca vũ kỹ ở một nhà giàu có tại Lạc Dương, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần được gia chủ lấy làm thị thiếp. Ngay lúc mang thai, nhà giàu có đột nhiên xúc phạm hoàng gia bị tru diệt, gia nhân tán đi như chim thú. Liễu mẫu mang theo Liễu Mộng Nghiên lưu lạc dân gian, trải qua cuộc sống nghèo khổ. Khi Liễu Mộng Nghiên mười hai tuổi, đã có bộ dạng xinh đẹp động lòng người giống mẫu thân nàng năm đó, thông suốt thơ văn, am hiểu ca múa. Vì duy trì cuộc sống, Liễu Mộng Nghiên đành phải công việc ca vũ kỹ, bán nghệ không bán thân này. Nàng tài năng dung mạo đều tốt, rất có danh tiếng ở Lạc Dương.

Mà Tiêu Duệ từng là tay ăn chơi, cũng là một trong số “fans” ngưỡng mộ Liễu Mộng Nghiên.

Liễu Mộng Nghiên là một nữ tử trải qua tang thương, nam tử tầm thường căn bản không ở trong mắt nàng, càng không nói đến tay ăn chơi Tiêu Duệ ở Lạc Dương ngày đó. Bán tài nghệ đơn giản công cụ nàng dựa vào để sinh tồn, điều này định trước tính cách quái gở và hậm hực của nàng. Nhưng sau khi nàng gặp Thôi Hoán lại vừa gặp đã yêu với hắn.

Lúc đó Thôi Hoán còn trẻ đăng khoa ra ngoài Lạc Dương làm quan, có phần tài danh, xuất thân thế gia đại tộc, dung mạo lại cực kỳ tuấn mỹ, tự nhiên rất dễ trở thành tình nhân trong mộng của nữ tử thanh lâu. Giống như Trịnh Ưởng tại Trường An, sau khi Thôi Hoán nhìn thấy Liễu Mộng Nghiên, cũng giật nảy mình, sau khi nói chuyện mấy câu đều cảm thấy tâm đầu ý hợp, đàm luật thi văn, càng thêm khó bỏ khó phân. Cho nên bọn họ lấy nến đỏ làm mối, lấy rượu ngon làm hẹn, nâng lời thề “sông cạn đá mòn không thay lòng”.

Nhưng Thôi Hoán là con cháu quý tộc, sau khi tình cảm nóng bỏng nhất thời, hắn lập tức liền tỉnh hồn lại, Liễu Mộng Nghiên tuyệt đối không có khả năng gả vào Thôi gia, cho dù là làm thiếp thất. So với vận mệnh tiền đồ và vinh hoa phú quý của mình, Thôi công tử không chút do dự bỏ quên tình yêu vừa nảy sinh không lâu, sau khi rời khỏi thanh lâu liền không còn tin tức.

Liễu Mộng Nghiên đáng thương một lòng say mê, mỗi ngày chờ đợi Thôi lang của nàng đến dùng kiệu hoa mang nàng ra khỏi nơi bướm hoa này. Nhưng mà, chuyện sau này chứng minh thực tế, nàng lâm vào một hư ảo trong mơ tự tay nàng tết.