Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 4 - Chương 196: An Lộc Sơn hiến vũ




Lý Long Cơ am hiểu âm luật, thích ca múa, nhất là Hồ toàn vũ đến từ Tây Vực. Nghe nói Hò toàn vũ này, người học múa phải nhảy múa trên quả cầu tròn, nhảy múa trong tiếng trống nhạc nhanh chóng, giống như bông tuyết nhẹ nhàng dao động trên không trung, giống như khóm cỏ bay bay theo gió, xoay trái xoay phải không biết mệt mỏi, liên tục quay ngàn vòng.

Để Lý Long Cơ vui vẻ, Võ Huệ Phi đương nhiên cũng học Hồ toàn vũ phổ biến một thời này, nhiều năm tập luyện nhảy múa nên còn lưu loát thành thạo hơnso với Hồ nữ , vũ y mềm mại, như nhiều đám mây bay, dung mạo diễm lệ, như mẫu đơn nở rộ, quay đầu lại cười yêu kiều xinh đẹp…

Lý Long Cơ xem Hồ toàn vũ của Võ Huệ Phi quen, cũng không cảm thấy kinh diễm, cho dù là Lý Nghi và Lý Kỳ cùng với Lý Mạo, cũng tập mãi thành thói quen. Nhưng Tiêu Duệ cũng là xem lần đầu, trong tiếng trống nhạc dồn dập, thấy thân thể đầy đặn của Võ Huệ Phi múa xoay tròn như bay trên tấm thảm lông cừu nhỏ hẹp, tiếng bội sức vàng bạc bên hông rung động đinh đương, làm hắn hoa cả mắt trợn mắt há mồm.

Thấy thần thái Tiêu Duệ như thế, Lý Nghi không kìm nổi nhỏ giọng cười nói:

- Tử Trường, kỹ thuật Hồ toàn vũ của mẫu phi rất cao, so với một số Hồ nữ kia chỉ có hơn chứ không kém, ngày hôm nay xem như chàng mở rộng tầm mắt.

Tiêu Duệ ngạc nhiên thán phục một tiếng:

- Thật đẹp.

Ngày hôm nay là gia yến Võ Huệ Phi bố trí, chỉ có vài đứa con nàng và Lý Long Cơ tham gia yến hội. Cũng ở trường hợp này, lúc này Võ Huệ Phi mới đổi lại vũ y, tự mình ra trận nhảy một khúc Hồ toàn này.

Lý Long Cơ nhìn xem, hứng khởi, lại thấy Tiêu Duệ kinh diễm vô cùng, trong lòng càng thêm đắc ý vênh váo, không khỏi đi qua đoạt lấy dùi trống trong tay nhạc công, quên hết tất cả đánh trống cho Võ Huệ Phi, dùng sức thật mạnh lại đánh tan cả trống.

Tiếng trống tạm dừng, Võ Huệ Phi đầy mồ hôi ngừng lại, cười nói:

- Hoàng thượng, nô tỳ múa chưa xong.





Tiệc rượu ca múa cung đình, tự nhiên càng thêm xa hoa phiền phứcso với yến hội bình thường của dân gian. Tiêu Duệ ngồi cùng một chỗ với Lý Nghi, vừa uống rượu vừa xem giáo phường cung đình tổ chức diễn ca múa tươi đẹp, vừa nói nhẹ nhàng. Mà bên cạnh họ chính là Lý Kỳ. Lý Kỳ không cảm thấy hứng thú với ca múa này, nhưng vì biểu hiện của mình trước mặt phụ hoàng, hắn vẫn nhẫn nại mỉm cười xem, ngẫu nhiên còn gật gật đầu.

Lý Mạo cô đơn ngồi một bên khác, bên cạnh hắn là Thái Hoa công chúa sắc mặt lạnh lùng. Từ sau khi Tiêu Duệ trở thành tiên sinh Lý Kỳ, Lý Mạo cố tình xa lánh Lý Nghi và Lý Kỳ, một vết rách và ngăn cánh vô hình đã sinh ra, muốn bù đắp sợ là bù không được nữa.

Một hồi sau khi nghe múa xong, Lý Mạo đột nhiên đứng dậy khom người nói:

- Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần cả gan đề cử một người biết múa với phụ hoàng, hắn biết Hồ toàn vũ…

Lý Long Cơ a một tiếng:

- Truyền tới xem.

Nhưng khi người biết múa dáng người mập mạp mặc vũ y buồn cười kia tiến vào, Thái Hoa công chúa không khỏi kinh hô một tiếng:

- An Lộc Sơn?

Mà Lý Kỳ và Lý Nghi cũng kinh ngạc há miệng, chỉ có Tiêu Duệ âm thầm cắn chặt răng trong lòng. Trong lịch sử An Lộc Sơn này am hiểu Hồ toàn vũ, mà cũng bởi vì Hồ toàn vũ làm hắn lấy được sự sủng hạnh của Lý Long Cơ. Nhờ múa mà phát tài, An Lộc Sơn coi như người thứ nhất trong thiên cổ.

An Lộc Sơn khi nào lại cấu kết với Lý Mạo? Chẳng lẽ số mệnh lịch sử lại muốn trở về điểm khởi đầu sao? Tâm niệm Tiêu Duệ chuyển nhanh như điện, suy nghĩ như nước thủy triều.

Khóe miệng Lý Long Cơ lộ ra một nụ cười cổ quái, khoát tay áo:

- An Lộc Sơn? Ngươi là Bình Lô tướng quân An Lộc Sơn? Ngươi còn biết Hồ toàn vũ?

An Lộc Sơn phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất:

- Hồi bẩm bệ hạ, thần đúng là An Lộc Sơn. Hồ toàn vũ này, thần có biết một phần, nguyện ý nhảy múa vì hoàng thượng và quý phi nương nương.

Lý Long Cơ cười lên ha ha, trên mặt Võ Huệ Phi cũng một mảnh ngạc nhiên. Tuy rằng Lý Long Cơ xem Hồ toàn vũ nhiều năm, trong cung nuôi nhốt vô số Hồ nữ học múa, nhưng thần tử dưới tay hắn có người có thể biết Hồ toàn vũ, vẫn là lần đầu hắn nghe nói, nhất là An Lộc Sơn này, toàn thân mập mạp, thân hình như vậy mà còn có thể nhảy Hồ toàn vũ?

Chẳng qua, khi tiếng trống nhạc thanh thoát trong trẻo vang lên, khi hai mũi chân An Lộc Sơn chuyên nghiệp giao nhau, tay trái chống nạnh, tay phải giơ lên cao, bày ra động tác người học múa, vô luận là Lý Long Cơ hay là Võ Huệ Phi đều hiểu được, An Lộc Sơn này am hiểu Hồ toàn vũ đại khái cũng không phải giả dối. Cho dù là Tiêu Duệ loại người ngoài nghề múa này, cũng có thể thấy được, An Lộc Sơn quả thật là mất một thời gian dài với Hồ toàn vũ.

Cũng không biết An Lộc Sơn mập mạp như lợn, làm sao thực hiện được loại động tác khó khăn này, trong mắt Tiêu Duệ, động tác đó không thua gì diễn xiếc.





Quỹ tích lịch sử quả nhiên có dấu hiệu “chảy trở về” nào đó. Trước khí tới tết Nguyên Tiêu, An Lộc Sơn được Lý Long Cơ bổ nhiệm làm Tiết độ phó sứ Phạm Dương, miễn đi chức vụ Tiết độ phó sứ Kiếm Nam Đạo của hắn lần trước. Mà Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng bị miễn đi chức vụ Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo, lập tức quay về kinh thay thế Trương Cửu Linh.

Cùng lúc đó, Lý Long Cơ còn bổ nhiệm Thứ sử Kim Châu Trịnh Long làm Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo.

Kể từ đó, bộ khung quyền lực triều đình Đại Đường xem mặt ngoài thì tạo thành cục diện chân vạc: Lý Lâm Phủ một hệ, Chương Cừu Kiêm Quỳnh một hệ,

Thế gia đại tộc lấy Thôi Hoán làm đại biểu một hệ. Nhưng trên thực tế, Lý Lâm Phủ hay Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng được, đều có thể đưa về một hệ, bởi vì có một người tồn tại ---- Tiêu Duệ.

Mà nguyên nhân như vây, tình thế tranh đấu của các hoàng tử Đại Đường càng trở nên phức tạp: Thịnh Vương hậu sinh khả úy, mơ hồ có xu thế áp qua Khánh Vương và Thọ Vương; nhưng Khánh Vương hoạt động thâm căn cố đế nhiều năm, nói vậy cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy; mà Lý Mạo tuy rằng nhìn như không có thực lực tham dự cạnh tranh, nhưng cũng sẽ không buông tha, kết quả khó liệu.

Có lẽ bởi nguyên nhân như vậy, làm cho người thiết kế trò chơi quyền lực này, hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ lúc này mới không so đo tổn thất mà bắt đầu nâng đỡ thế gia đại tộc hàng loạt, hy vọng thế gia một hệ đã bị Lý Lâm Phủ chèn ép lâu dài có thể quật khởi lại, một lần nữa triển khai hạn chế quyền lực của Lý Lâm Phủ, đồng thời cũng đặt cơ sỏ “khởi tử hồi sinh” nào đó cho Lý Mạo.

Loại trò chơi quyền lực gần như điên cuồng của Lý Long Cơ làm cho Tiêu Duệ cảm thấy căm hận và phẫn uất dị thường. Bởi vì điều này chỉ thỏa mãn dục vọng quyền lực của một mình hoàng đế, nhưng bất kể đối với dân chúng và thiên hạ Đại Đường, cũng đều không phải là một chuyện tốt.

Hắn chơi với lửa, nếu chơi không tốt sẽ bị lửa thiêu trụi. Tiêu Duệ yên lặng oán thầm Lý Long Cơ trong lòng.

Cách lễ Nguyên Tiêu năm Khai Nguyên thứ hai mươi bốn còn có hai ngày. Đối với dân chúng Trường An mà nói, tết Nguyên Tiêu năm này và năm ngoái không có gì khác nhau, vẫn là xem hoa đăng, nhảy ca vũ, ăn tiệc rượu; nhưng đối với triều đình Đại Đường mà nói, tết Nguyên Tiêu năm nay là có ý nghĩa khác, triều đình Đại Đường phải tổ chức long trọng Nguyên Nguyên tứ di yến trong ngày tết Nguyên Tiêu thứ hai, chiêu đãi sứ giả thậm chí là vương giả man di bốn phương đến Trường An triều bái Thiên Khả Hãn, thí dụ như cái gì các nước Tây Vực, Tân La, Nam Chiếu vân vân,...

Trong mấy ngày này, hơn mười cửa thành Trường An mở rộng, các quan viên hồng lư tự thường xuyên ra vào trong ngoài thành, dẫn nhiều đội sứ thần dị tộc tiến vào dịch quán Trường An.

Đồng thời, trong cung còn truyền ra một tin tức: nói là trên bữa tiệc Nguyên Tiêu tứ di yến, Lý Long Cơ sẽ làm một hoàng tử thay thế mình, ban thưởng yến sứ thần man di. Điều này có nghĩa như nào? Đối với đám thần dân Đại Đường rất mẫn cảm với chính trị mà nói, điều này có nghĩa là chọn thái tử, còn có nghĩa thay thế Đại Đường Thiên Khả Hãn nhận lấy vinh quang tối cao của các Khả Hãn man di.

Tin tức này không biết thật hay giả, cũng không biết sao lại truyền tới. Tiêu Duệ thậm chí còn cảm thấy, đây là Lý Long Cơ âm thầm làm quỷ gây rối. Có lẽ, chính vì “nghiệm chứng” lời đồn đãi này, Lý Long Cơ chợt hạ chiếu, làm cho các hoàng tử, các công chúa “dâng lễ vật” trợ hứng trên lễ hội đêm tết Nguyên Tiêu.

Có lẽ, đây bất quá là hứng khởi nhất thời của Lý Long Cơ.

Nhưng mặc dù là loại “cơ hội” hư vô mờ mịt như rơm rạ, cũng khơi gợi lên máu nóng của các hoàng tử công chúa. Đương nhiên, với đa số hoàng tử công chúa mà nói, đây chẳng qua là làm hoàng đế vui vẻ mưu cầu con đường vinh hoa phú quý của mình lớn hơn nữa; nhưng đối với Khánh Vương Lý Tông, Thọ Vương Lý Mạo, cùng với thiếu niên Lý Kỳ tâm tư ngày càng nặng mà nói, lại là một loại cơ hội trèo lên trên. Bọn họ không thể cũng không muốn buông tha.

Thấy Lý Kỳ quấn lấy mình một ngày trong phủ, mà ngay cả Lý Nghi cũng “thuyết phục” hắn nghiêng về một bên, Tiêu Duệ không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: các ngươi là con trai con gái, sao lại không hiểu phụ hoàng các ngươi bằng ta là người ngoài chứ? Nếu Lý Long Cơ khinh địch mà thả quyền lập thái tử, cục diện ba vương đoạt ngôi hiện tại hình thành như thế nào?

- Tử Trường, chàng vẫn nên giúp đỡ Kỳ đệ đi, làm cho hắn đưa ra tặng vật, không phải trên mặt chúng ta cũng có vinh dự hay sao?

Lý Nghi nhẹ nhàng nói.

Lý Kỳ ở một bên chờ mong mà nhìn Tiêu Duệ, thấy điệu bộ của hắn không sao cả, không khỏi cười khổ nói:

- Tỷ phu huynh không giúp đệ, huynh còn giúp ai?

- Thịnh Vương, kỳ thật ta không tán thành đệ làm náo động trên bữa tiệc tết Nguyên Tiêu này, phải hiểu rằng điều này cũng không tốt với đệ. Không bằng nhường hai người Thọ Vương và Khánh Vương tranh đấu đi, chúng ta hãy ở một bên xem náo nhiệt thì tốt hơn.

Tiêu Duệ nghĩ một chút vẫn khuyên nhủ.

Lý Kỳ thất vọng đặt mông ngồi xuống:

- Phụ hoàng vốn đã không thích đệ, còn như vậy, đệ…

Lý Nghi ngồi một bên thở dài yếu ớt. Anh trai em trai của mình đều rơi vào bên trong lốc xoáy tranh đoạt quyền lực, tương lai bất luận ai thua ai thắng đều là một kết cục làm người ta xấu hổ. Nàng mới đoán mơ hồ, đạo diễn hết thảy, chính là phụ hoàng của bọn họ, hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ.

- Thịnh Vương, đệ quá câu chấp…

Tiêu Duệ cười nhàn nhạt:

- Một khi đã như vậy, đệ thích làm náo động, chúng ta đây không ngại mà làm thật lớn ---- chẳng qua, đệ cần phải nghĩ kỹ, cứ như vậy, đệ sẽ trở thành cái gai trong mắt Khánh Vương và Thọ Vương, cho nên lúc này…

Nói tới đây, Tiêu Duệ cũng không nói tiếp nữa. Thần sắc Lý Kỳ biến đổi, cúi đầu trầm ngâm hơn nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu dứt khoát nói:

- Đệ không sợ!

- Đệ không sợ!

Ba chữ ngắn ngủi này nói hết những vướng mắc trong tâm lý thiếu niên Lý Kỳ mấy ngày này. Mà cũng chính ba chữ này, chính thức mở màn ba vương đoạt ngôi.

Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười nhẹ nhàng này làm cho Lý Nghi xem có chút “sởn gai ốc”, nàng nhẹ nhàng kéo vạt áo Tiêu Duệ, cúi đầu nói:

- Tử Trường -----

Tiêu Duệ vỗ vỗ bả vai nàng, im lặng đi ra khỏi thư phòng.