Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 96: Trường An thành ngoại




Thu phong xuy vị thủy,

Lạc diệp mãn Trường An

Gió thu thổi sông Vị

Lá rụng đầy Trường An

Thành Trường An nguy nga, tường thành phong cách cổ xưa mộc mạc mà đầy khí thế, một tòa cổ thành sừng sững nằm trên bờ phía nam sông Vị Thủy, khiến cho mỗi một người từ phương xa đổ về Trường An khi hình dáng đồ sộ của tòa cự thành xuất hiện trong tầm mắt, đều sẽ sinh ra một sự rung động thật lớn.

Gió thu lạnh lẽo thấu xương thổi trên cánh đồng hoang ngoài thành lay động đám cỏ hoang mộc mạc mà kiên cường, đám quân kỳ Đại Đường dựng liên tiếp trên cửa thành cũng phần phật theo gió. Minh Đức môn, cửa chính nam thành, năm cánh cửa lớn toàn bộ được mở ra. Sĩ tốt vẻ mặt nghiêm trang, dân chúng và thương nhân qua qua lại lại, xem kẽ trong đó có thêm hai ba nhóm tăng ni người Hồ cùng với những đoàn ngựa, lạc đà chở hàng nối đuôi nhau không dứt. Tất cả đi ngang qua trước mắt của kẻ xuyên việt, tửu đồ Tiêu Duệ, ấn tượng về Trường An trong mắt hắn tựa như một mộng cảnh.

Hai chín tháng chín năm thứ hai mươi hai Đường Lịch Khai Nguyên, rốt cuộc Tiêu Duệ cũng đi đến ngoài thành Trường An cổ kính Thịnh Đường. Tiếng lục lạc leng keng, tiếng ngựa hí thê lương, gió thu hiu hiu, thành quách trầm lặng, cảnh tượng vội vàng của những khách qua đường. Lá thu rụng hết báo hiệu mùa đông đã đến. Từ quan đạo đi thẳng qua Minh Đức môn, thiếu niên lần đầu tiên vào Trường An theo hướng tiếng rên rỉ vô lực truyền đến đem ánh mắt nhìn về phía đống cỏ rơm khô gần đó.

Một thanh niên y sam lam lũ, tóc tai rối bù, trên khuôn mặt không một tia huyết sắc, co rúm trong đống cỏ rơm, nghèo đói lạnh lẽo, dốc cạn tia khí lực cuối cùng phát ra tiếng cầu xin bi thương.

Tiêu Duệ sững người, đang muốn xuống ngựa thì một chiếc xe thoang thoảng mùi hương liệu đang chậm rãi đi đột nhiên két một tiếng dừng lại. Một nữ tử áo hoa yểu điệu nhẹ nhàng xốc mái che lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia, nhìn thấy người ăn xin co ro trong góc tường, quả nhiên chính là người mà trong mơ nàng cũng muốn tìm kiếm. Nữ tử nhảy xuống xe, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa nước mắt tuôn ra như suối, không để ý tới cái nhìn soi mói của người qua đường, ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Duệ, chạy tới bên cạnh người thanh niên, cởi áo choàng đang mặc trên người xuống khoác lên người thanh niên, cũng không sợ sự dơ bẩn tanh hôi trên người hắn, ôm thanh niên suy yếu vào lòng, ngồi trên mặt đất nức nở khóc rống lên.

Một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng mà ôn nhu dùng cánh tay trắng như ngọc giúp thanh niên vén lại mái tóc rối bù, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, rơi xuống trên khuôn mặt dơ bẩn của người thanh niên hình thành vệt cáu bẩn.

Thanh niên đã rơi vào trạng thái hôn mê, sớm đã mất đi tri giác tư duy. Chỉ là nữ nhân ôn nhu vuốt ve và ôm ấp khiến hắn đang lạnh run cầm cập cảm nhận được một tia ấm áp, theo bản năng hắn co người lại rúc vào lòng nữ tử.

- Được rồi, gặp cũng đã để ngươi gặp rồi, còn không mau trở về cho lão nương! Đúng là không biết sống chết!

Đột nhiên một câu chửi không kiên nhẫn từ trong xe ngựa vang lên, một trung niên phụ nhân trang điểm lẳng lơ như mụ tú bà mặt mày cau có lộ đầu ra phất phất tay. Hai tên hán tử cao to lực lưỡng từ phía sau xe ngựa vòng lên, bất kể ba bảy hai mươi mốt nâng nữ tử xinh đẹp đang khóc lóc cầu xin kia lên đưa vào trong xe. Xe ngựa quay đầu bỏ đi còn vang vọng tiếng khóc bi thương đứt ruột đứt gan.

Thái giám Ngụy Minh Luân trên đường đi nhận được không ít chỗ tốt từ Tiêu Duệ, nhìn thấy trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ không nỡ, bịt mũi nhỏ giọng nói:

- Tiêu công tử, đừng quản chút chuyện vặt này. Nữ tử mới nhìn thấy ban nãy xem ra là kỹ gia ở Bình Khang trong thành, mà tên tiểu tử xui xẻo kia sợ rằng chính là khách làng chơi bị rút sạch hết tiền bạc. Kỹ nữ và khách chơi không ngờ lại sinh ra một đoạn tình cảm. . . Chậc chậc!

Tiêu Duệ ồ một tiếng, loại cố sự này bản thân hắn chưa từng được nhìn thấy, nhưng ở kiếp trước hắn đã đọc được không ít loại diễm văn tình sự của khách chơi bị đuổi đi khi tiền tài đã hết trong dã sử. Từ xưa tú bà yêu tiền, kỹ nữ vô tình vô nghĩa, đem tánh mạng của thân gia phá hủy sau cánh cửa kỹ lâu, coi như là tự làm tự chịu đi.

Nhưng Tiêu Duệ không phải là Đại Đường nhân, không hoàn toàn là người có cái nhìn thông suốt với những thăng trầm của con người thời này. Là một người thanh niên đã từng tiếp thu nền giáo dục văn minh, hắn thật sự không thể nào chịu đựng được cảnh một sinh mạng ở trước mắt mình đi vào con đường hủy diệt. Không chút do dự hắn nhảy xuống ngựa, tiếp đó cùng với Lệnh Hồ Xung Vũ đem thanh niên đang hấp hối nâng lên đặt vào trong xe ngựa, lúc này chỉ còn mỗi một mình Tú Nhi ngồi bên trong.

Vốn muốn đem thanh niên mang vào trong thành cứu chữa nhưng thấy hơi thở thanh niên càng lúc càng yết ớt, sợ rằng tiếp tục trì hoãn sẽ không xong, Tiêu Duệ thở dài lập tức bảo Lệnh Hồ Xung Vũ chạy vào thành mời đại phu.

Ngụy Minh Luân không kiên nhẫn vung vẩy roi ngựa:

- Tiêu công tử, ngài quản việc này sợ rằng sẽ gặp phải rắc rối. Người này nếu ngươi không cứu được, chẳng phải là ngài. . .

Tiêu Duệ lắc đầu:

- Mặc kệ có thể cứu chữa được hay không, ta tận tâm mà làm là được. Vô luận là như thế nào tại hạ đều không thể nhìn thấy chết mà không cứu.

Ngụy Minh Luân lông mày giần giật, cũng không biết là châm chọc hay là khinh thường, hờ hững nói:

- Tiêu công tử có tâm địa bồ tát, mỗ bội phục. Chỉ là mỗ trên người mang theo mệnh lệnh sợ rằng đợi không được Tiêu công tử hành thiện tích đức. Như vậy đi, Tiêu công tử để Vệ Giáo lưu lại, đợi sau khi ngài tiến vào thành đến Thịnh Vương phủ rồi an bài lại. Nếu có lệnh của Nương nương truyền ngài tiến cung, mỗ lại đến Thịnh Vương phủ truyền gọi đi.

Tiêu Duệ gật đầu, đứng dưới ngựa chắp tay:

- Ngụy công công một đường bình an!

Ngụy Minh Luân mỉm cười, liếc nhìn người thiếu niên anh tuấn ra tay nghĩa hiệp, hơi cúi đầu chắp tay thúc ngựa ra đi. Vài tên thị vệ trong cung cũng lần lượt ra roi phóng ngựa mà đi, vênh váo tự đắc lao vào trong thành, trong nháy mắt biến mắt không thấy.

- Tiên nhi. . . Thủy. . . Tiên Nhi. . .

Thanh niên phát ra tiếng gọi nỉ non như có như không.

Tú Nhi cầm túi nước lớn rót ra một ít nước, dùng bát ngọc cẩn thận rót vào miệng người thanh niên từng ngụm nước nhỏ. Tú Nhi làm xong vội nhảy xuống xe ngựa. Trong xe toàn là loại mùi tanh hôi bốc ra từ trên người thanh niên đó, loại này làm sao có thể khiến cho một thiếu nữ luôn thích sạch sẽ có thể chịu đựng được chứ?

Tú Nhi đưa tay dùng chiếc khăn của mình nhẹ nhàng lau đi bụi đất bám trên khuôn mặt Tiêu Duệ, dịu dàng nói:

- Công tử, sau khi chúng ta vào thành thì ở lại Thịnh Vương phủ sao?

Vệ Giáo ở bên cạnh trả lời nàng:

- Tú Nhi cô nương, công tử gia nhập Thịnh Vương phủ, nơi ở đã sớm được Thịnh Vương điện hạ an bài thỏa đáng hết cả rồi.

Nhưng Tiêu Duệ lại lắc đầu:

- Tú Nhi, ta đã liên hệ trước với Tôn Công Nhượng, hắn đã mua giúp cho chúng ta một tòa trạch viện trong Trường An thành, chúng ta tự mình có nơi ở riêng cũng thuận tiện hơn chút.

Tiêu Duệ sao lại chịu đến ở trong vương phủ, loại ăn nhờ ở đậu này hắn quyết không muốn thể nghiệm lại. Vương phủ mặc dù tốt nhưng đối với Tiêu Duệ mà nói chẳng qua đó chỉ là tòa nhà giam đầy gông cùm xiêng xích, không được tiêu diêu tự tại như ở trên địa bàn của mình. Nếu như không ngoài ý muốn gặp được người thanh niên này ở ngoài cửa thành, giờ phút này bọn họ đã sớm có mặt ở trong trạch viện mà Tôn Công Nhượng đã mua.

Hết nửa ngày chờ đợi Lệnh Hồ Xung Vũ vẫn chưa mời được thầy thuốc xuất thành, Tiêu Duệ ngẩng nhìn mặt trời đang lặn dần về phía tây, bất giác có chút nôn nóng. Thanh niên trên xe ngựa mắt thấy chỉ có hít vào mà không thở ra, nếu không được cứu chữa sợ rằng thật sự phải chết. Đúng vào lúc hắn chuẩn bị mời Vệ Giáo đi vào thành một chuyến nữa thì Lệnh Hồ Xung Vũ rốt cuộc cùng Tôn Công Nhượng mang theo theo một xe ngựa vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thành, mang đến một lão thầy thuốc mái tóc trắng xóa.

Không cùng Tôn Công Nhượng bắt chuyện, Tiêu Duệ trước tiên chạy đến thầy thuốc chắp tay thi lễ:

- Lão tiên sinh, người này bị bệnh nằm ở ven đường, tại hạ ngẫu nhiên gặp được trong lòng không nỡ, đặc biệt mời tiên sinh dụng tâm chẩn đoán cứu lấy một mạng của hắn, tại hạ tự nhiên dâng lên kim tiền phong hậu.

Lão thầy thuốc liếc mắt nhìn Tiêu Duệ một cái, thấy hắn quần áo hoa lệ, khí độ bất phàm, biết rằng đây là con cái gia đình giàu có, lại thấy hắn cử chỉ văn nhã có lễ độ, càng có thêm vài phần hảo cảm. Lão ta cười a a kéo màn che cửa xe lên, quét mắt nhìn thanh niên đang nằm trong xe một lượt, thăm mạch, tiếp đó sắc mặt đại biến, lắc lắc đầu, nhảy xuống khỏi xe, thở dài nói:

- Vị công tử gia này, người kia trước đó bị đánh thương đến phế phủ, sau lại chịu gió lạnh, lúc này mạch tượng rất yếu sợ rằng không thuốc nào có thể cứu chữa được. Công tử nhân tâm đáng phục, chỉ là thần y cũng khó cứu được kẻ tất phải chết mà thôi!

Trong tiếng thở dài của lão thầy thuốc thần sắc xoẹt qua một tia tiếc hận. Tia tiếc hận này rơi vào trong mắt của Tiêu Duệ, bất giác lại truy vấn một câu:

- Xin hỏi lão tiên sinh, chẳng lẽ thật sự không có thuốc nào cứu chữa được sao?

Lão già lại thở dài:

- Nhưng thật ra còn một tia sinh cơ, khí tức hắn mỏng manh, nếu dùng nhân sâm trăm năm để nối mệnh tiếp khí, nếu như có thể có được nhân sâm làm dược dẫn bổ khí có lẽ còn có thể cứu được.

- Vậy xin lão tiên sinh mau dùng dược cứu người.

Tiêu Duệ vội càng nói.

Tôn Công Nhượng ở bên cạnh kéo áo Tiêu Duệ, cúi người thấp giọng nói:

- Tử Trường, nhân sâm trăm năm giá cả đắt đỏ quý hiếm, mỗi một gốc đều phải trăm quan tiền. . .

Tiêu Duệ hoảng sợ:

- Trăm quan tiền? Đắt như vậy? Đó là vật gì sao lại có thể đắt đỏ như vậy?

Lão thầy thuốc khẽ mỉm cười:

- Nếu như không quý giá sao có thể gọi là nhân sâm nối mạng được. Nhân sâm Tân La (Nhân sâm Triều Tiên) vốn có giá tiền xa xỉ rồi, nhân sâm trăm năm lại càng là cực phẩm trong cực phẩm, trăm quan tiền có thể mua được cũng tạm chấp nhận được.

Bỏ ra trăm quan tiền mua một gốc nhân sâm Tân La trăm năm cũng chỉ có đám quý nhân trong thành thị lớn mới có thể có được phách lực như vậy. Phú gia đệ tử bình thường cũng mua không được nhân sâm Tân La trăm năm này, huống hồ còn là một kẻ qua đường. Lão thầy thuốc chuẩn bị cáo từ thì lại nghe thiếu niên nói như chém đinh đóng cột:

- Lão tiên sinh, ngài mau mau khám chữa bệnh đi. Công Nhượng huynh phiền toái huynh chạy vào trong thành mua hai gốc nhân sâm Tân La trăm năm, tiền cứ ghi nợ cho ta.

Công Tôn Nhượng nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì, chắp tay, phi lên ngựa phóng nhanh vào thành.

Uống vài ngụm thang thuốc nhân sâm Tân La trăm năm, lại được lão thầy thuốc dùng kim châm đả thông huyệt vị khắp trên dưới toàn thân một lượt, người thanh niên hấp hối rốt cuộc cũng chuyển biến tốt hơn, hơi thở cũng nặng hơn một chút.

Lão thầy thuốc cả người mệt mỏi day day huyệt thái dương, chắp tay nói:

- Công tử gia, cuối cùng xem như là bảo vệ được một mạng của hắn. Tiếp sau đó chỉ cần mỗi ngày dùng kim châm quá huyệt lại dùng nhân sâm nấu lên thành nước điều trị một đoạn thời gian chắc hẳn có thể khôi phục lại.

Tiêu Duệ như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài, luôn miệng nói cám ơn. Đợi Tú Nhi đưa tiền công trả cho lão thầy thuốc, cũng ước hẹn xong thời gian ngày mai lại tới châm kim cho thanh niên, lúc này lão thầy thuốc họ Trương này mới bước trên ánh trăng đi ra khỏi trạch viện mới của Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng trong. Vì cứu thanh niên này bọn họ một đường chạy vội từ lúc mặt trời xuống núi phía tây đến nơi trạch viện mới mà Tôn Công Nhượng đã mua, ngay cả cảnh sắc trong thành cũng chưa từng liếc nhìn lấy một cái. Tôn Công Nhượng vừa mới rời khỏi, hắn ở trong thành Trường An này vốn có sản nghiệp và nhà cửa, trong trạch viện có vài thị nữ và gia đình do Tôn Công Nhượng an bài xuống, tất cả đều đã được sắp xếp rất thỏa đáng, chỉ cần Tiêu Duệ tiến vào cửa liền có thể ở được.

Tú Nhi yểu điệu đi ra khỏi phòng ngủ ánh nến lung linh, dịu dàng hô một tiếng:

- Công tử, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi một chút.