Triệu Tam Nương lên tiếng làm xung quanh lắng xuống, không nghi ngờ gì góa phụ này là người có tiếng nói lớn nhất ở đây. Đồ Thiết Đầu cười gằn bẻ tay rôm rốp nhìn quanh đe dọa làm Hồi Hương sợ hãi giấu Bi Vàng đi, dù sao nó chỉ là con sóc nhỏ thôi, không phải là đối thủ một người trưởng thành.
Tả Thiếu Dương không hiểu cách làm việc của nha môn, nhưng nhìn sắc mặt đám người nha môn đã thấy kết quả rồi, cười gượng:
– Tam thẩm, thương lượng chút có được không, số tiền này trả cho tam thẩm còn chưa đủ, không bằng trả hết cho họ trước, trả lại tam thẩm sau, trả thêm lợi tức cũng được.
– Ta không cần lợi tức, ta đâu phải người cho vay cần gì lợi tức, nếu vì chút lợi đó ta chẳng để cho Tả gia nợ tiền lâu như vậy.
Triệu Tam Nương dứt khoát nói:
Hồi Hương, Lương thị cũng nói vào:
– Chúng tôi biết Tam Nương tốt với Tả gia, nhất định trước ngày 15 này sẽ trả đủ tiền.
– Không được, 15 là kỳ hạn cuối cùng, không phải là tới khi đó mới phải trả, hiện giờ có tiền, đương nhiên phải trả trước.
Đồ Thiết Đầu cười gằn, sắn tay cuồn cuộn bước tới:
– Tả gia các người đừng thấy Tam Nương mẹ góa con côi mà bắt nạt, các người hoãn nợ nhiều lần lắm rồi, thử hỏi khắp cái huyện Thạch Kính này đi, có ai nợ nhiều như thế chủ nợ còn cho các người ở trong nhà không, đừng có không biết điều.
– Ta biết, ta biết, Tam Nương, dứt khoát là 15 ngày, ta đảm bảo …
Triệu Tam Nương lại lần nữa cắt lời:
– Cậu đảm bảo? Cậu lấy cái gì ra đảm bảo trong mấy ngày tới kiếm được 4.000 đồng?
Tả Thiếu Dương cười khổ, y làm sao dám đảm bảo, vài ngày nữa thôi là tới 15 rồi, Chúc Dược Quỹ không cho ứng trước, giao tình hai bên cũng chẳng tới mức mở miệng ra vay người ta tận 4.000 đồng. Bào chế thuốc có bán được hay không, lưu trữ thuốc có hiệu dụng hay không đều chưa rõ, lại biết Quý Chi Đường nợ nần chồng chất thế này, dù là ai cũng không cho nhà y vay tiền nữa.
Giống như mức đánh giá tín dụng đã xuống, người ta tránh xa ngay, lúc này đây Tả Thiếu Dương thực sự cảm nhận được thế nào là anh hùng sa cơ.
Thái chưởng quầy của hiệu tạp hóa nãy giờ đứng xem lên tiếng kiến nghị Triệu Tam Nương lấy một nửa tiền, nửa còn lại trả cho chủ nợ nhỏ, thế nhưng đề nghị này đưa ra tức thì nhiều người nhao nhao phản đối, trong mắt mọi người, chứng kiến cảnh hôm nay ai cũng nghĩ Tả gia coi như xong rồi, không tranh thủ lấy tiền thì chỉ có mất trắng, ai mà biết bọn họ có nợ nần đâu nữa hay không.
– Lấy thuốc, lấy thuốc trừ tiền.
– Ta không thèm, số thuốc này toàn đồ người ta bán đầy ra đó, ta muốn tiền mặt, phải trả cho ta đầu tiên, nếu không ta kiện lên nha môn.
– Đồ gia dụng của bọn họ không đáng tiền, không thèm.
Lão phụ cầu xin:
– Tả gia, xin trả cho lão bà tử trước đi, nếu lên nha môn, quan lão gia mà phán trả tiền cho Triệu Tam Nương thì thì.. Lão bà tử này treo cổ chết ngay ở Quý Chi Đường cho mà xem.
Lương thị hết hồn vội vàng bảo Tả Thiếu Dương trả tiền bà ta trước, tráng hán cho vay tiền nói:
– Đừng bị bà ta lừa, nhà bà ta còn dư dả lắm, chết đi, mụ chết luôn đi xem, ối người mừng.
– Ối dời ơi là dời, lão bà tử mấy hôm nay cháo cầm hơi còn chẳng có, lão bà tử nói sai trời tru đất diệt.
– Thôi đi, định tranh cãi nhau tới hết ngày à, không lằng nhằng nữa, lên nha môn.
– Đúng đúng, lên nha môn thôi, đi.
– Lên nha môn, được đồng nào hay đồng đó.
Tả Thiếu Dương còn đỡ chứ Tả gia sợ tái mặt rồi, tới nha môn kiện cáo là chuyện rất mất mặt, vạn bất đắc dĩ cả nguyên đơn lẫn bị cáo đều không muốn đi, vụ án dân sự xưa thường dùng thủ đoạn hình sự xử lý, bên thua ngoài đền tiền, phạt tiền, còn bị quan lão gia liệt vào hạng điêu dân đánh đòn, thậm chí phải đeo gông ra đường làm việc thị chúng. Bên đi kiện không đỡ hơn, nếu huyện lão gia thấy là chuyện có thể tự thương lượng với nhau được lại cứ kéo nhau lên quan cũng sẽ đánh tuốt.
Nếu lên quan thì thanh danh Quý Chi Đường sẽ mất hết, ra đường nhìn mặt người ta cũng chẳng dám, nói gì là mở hiệu thuốc nữa, nhất là người tự cho mình thanh cao như Tả Quý, chắc chỉ còn đường thắt cổ tạ tội với tổ tiên thôi.
– Xin mọi người, cầu xin mọi người, cho Tả gia một con đường sống.
Lương thị quá hiểu trượng phu rồi, quỳ xuống đất van nài, Tả Thiếu Dương và Hồi Hương định đỡ bà đứng dậy, bà chẳng những không đứng mà còn muốn họ quỳ xuống cùng.
Nghê Nhị ở ngoài cửa thấy tình hình trong Quý Chi Đường như vậy thì thỏa mãn dặn dò hỏa kể vài câu rồi bỏ đi, ông ta dự tính sẽ đợi Tả Quý trên đường tới nha môn, tin rằng vào bước đường cùng như thế, bất kể Tả Quý cao ngạo thế nào cũng phải bán phương thuốc thôi đó thôi, đến lúc ấy ông ta sẽ lấy lại thể diện.
Lòng đang thầm tính xem khi đó phải nói gì vừa thể hiện được đức độ của mình nhân nghĩa của Huệ Dân Đường đồng thời làm Tả Quý phải ngậm đắng nuốt cay thì Nghê Nhị thấy một người cao lớn mặc áo gấm thâm, tay chắp sau lưng đủng đỉnh vừa đi vừa tươi cười gật đầu với người xung quanh không ngớt hoặc chào hỏi hoặc nhường đường, với người này Nghê Nhị cũng không dám sơ xuất, thậm chí người hơi khom xuống đi nhanh tới ha hả chắp tay chào:
– Lão chưởng quầy hôm nay có nhã hứng đi dạo sao?
Người đó chính là Chúc Dược Quỹ, phú hào số một Hợp Châu, cho dù xuất thân thấp kém, năm xưa chỉ là một tay kéo thuyền bên sông, nhưng ông ta được tuyệt đại đa số người trong huyện tôn kính, thậm chí huyện lão gia cũng phải nể mặt ba phần, có lẽ chỉ một số vị nho học sống trên cao vời mới không coi trọng một kẻ “phàm phu tục tử, người thối mùi tiền này.”
Thế nhưng Chúc Dược Quỹ được tôn trọng đâu phải vì tùi tiền của ông ta, mà vì cách đối nhân xử thế, ông ta là người hào sảng, phóng khoáng, góp tiền xây cầu làm đường, giúp đỡ người khó khăn vô số. Chưa nói Hợp Châu là cái châu huyện chẳng có gì nổi bật, nhắc tới nơi này có lẽ người ngoài à một tiếng nói:” Là chỗ có Hằng Xương dược hành đúng không?”.
– Ha ha ha, hôm nay trời đẹp lão phu đi quanh xem huyện ta thay đổi thế nào rồi, đã lâu không đi dạo thế này.
Chúc Dược Quỹ tinh thần rất tốt, gật đầu đáp lời.
Nghê Nhị tới gần, quan sát thần sắc Chúc Dược Quỹ một lượt:
– Lão chưởng quầy xem ra bệnh đã đỡ nhiều rồi.
– Đúng thế, cũng là nhờ tiểu lang trung của Quý Chi Đường đấy, khà khà, tuổi trẻ luôn không thể coi thường. Nghê Nhị, ông không cẩn thận là bị người ta đuổi kịp đấy nhé.
Mặc dù Nghê Nhị cũng học y hành y, thậm chí có thể nói là một lang trung không xoàng, so với Tả Quý hơn xa lắm, nhưng đa phần người ta chỉ gọi ông ta là Nghê chưởng quầy, còn Nghê đại phu là cách xưng hô giành cho đại ca ông ta.
Nghê Nhị đang mặt hơn hớn nghe câu này chẳng khác nào nuốt phải con ruồi:
– Lão chưởng quầy nói thế là sao, bệnh của ngài do đại ca ta khám bệnh kê đơn, sao lại thành công của tên tiểu lang trung kia chứ.
– Không sai, đúng là trước kia lão phu dùng thuốc do Nghê đại phu kê, nhưng hiệu quả không cao. Sau đó tình cờ gặp tiểu lang trung ở quán trà, dùng thử thuốc của cậu ấy, kết quả chỉ mới bảy tám ngày thôi mà người đã khỏe khoắn, nhẹ nhõm hơn nhiều, có thể đi dạo quanh huyện rồi, cũng phải gần hai năm rồi lão phu ngoại trừ nhà tới quán trà thì gần như không đi đâu hết.
Nghê Nhị không dám tin:
– Chẳng lẽ phương thuốc của đại ca ta sai, hay đại ca ta chẩn đoán sai bệnh?
– Không, Nghê đại phu xem đúng bệnh, cũng kê đúng thuốc, chẳng qua liều lượng quá nhẹ mà bệnh lão phu đã ăn sâu vào cơ thể nên không hiệu quả thôi.
– Lão chưởng quầy nói rõ hơn được không?
Chúc Dược Quỹ vuốt râu cười:
– Phương thuốc Nghê đại phu kê chỉ có 5 miếng ô đầu, còn tiểu lang trung kê cho lão phu 8 miếng.
– Những tám miếng.
Nghê Nhị thất thanh, nếu là người khác nói ra câu này Nghê Nhị hoặc phất áo bỏ đi hoặc mắng cho rồi, ô đầu có độc, lang trung thường chỉ dám dùng 3 miếng, đại ca ông ta dùng tới 5 miếng là nhờ tài cao gan lớn, là cực hạn, dùng 8 miếng ô đầu không khác gì tự sát, lắp bắp nói:
– Lão chưởng quầy liệu có nhầm không, hay là thứ khác không phải ô đầu.
– Nghê Nhị, ông biết lão phu xưa nay không dùng thuốc người ngoài chứ? Thuốc của lão phu, lại do nhi tử lão phu sắc, có thể sai được sao? Được rồi, lão phu đi đây, hôm khác rảnh rỗi sẽ tới tìm Nghê đại phu nói chuyện.
Chúc Dược Quỹ đi rồi mà Nghê Nhị vẫn đứng ngẩn ra đó, lời Chúc Dược Quỹ nói không cần nghi ngờ, song dùng tám miếng ô đầu trị bệnh, chẳng lẽ điều trước kia mình học được đều là sai? Chả lẽ tên tiểu lang trung đó còn tài giỏi hơn đại ca mình?
Nghê Nhị còn đang hoang mang thì một tên hỏa kế tới rỉ tai vài câu, ông ta kinh ngạc, vội vội vàng vàng chạy tới Quý Chi Đường.