Tên tráng hán đó kinh hoàng lùi lại, nhìn quanh quất với ánh mắt khiếp hãi không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tráng hán đó không nhìn thấy, nhưng người bên cạnh đều thấy, vừa rồi một cái bóng vàng từ trên xà nhà lao xuống, nhảy lên đầu tráng hán, sau đó tung mình vượt qua không trung, đáp xuống vai Hồi Hương.
Lúc này mọi người mới thấy rõ là một con sóc nhỏ.
Con sóc há mồm mồm, nhe cái răng cửa còn chưa mọc hết, cái đuôi nhổng cao, miệng phát ra tiếng dọa nạt, tuy nó còn nhỏ nhưng móng vuốt vẫn còn vương máu kia là minh chứng rõ ràng cho sự uy hiếp của nó.
Tỷ đệ Hồi Hương, Tả Thiếu Dương đều kinh ngạc nhìn Bi Vàng, không ngờ cái con sóc thường ngày chỉ giỏi đòi ăn với làm nũng khi nguy cấp lại bất chấp nguy hiểm xông ra bảo vệ chủ.
Hồi Hương nhìn thấy chân nó dính máu, tưởng nó bị thương, hoảng hốt kêu lên:
– Bi Vàng, mày làm sao không?
Bi Vàng từ khi chưa mở mắt ra đã do Tả Thiếu Dương nuôi dưỡng, mở mắt thì người đầu tiên nó thấy là Tả Thiếu Dương, chính tay y cho nó ăn, buổi tối ngủ bên gối, sớm chiều cùng nhau chơi đùa, kiến lập nên tình cảm sâu đậm, rất trung thành với chủ, không thua kém gì loài chó.
Hồi Hương cũng thế, nàng còn là người đầu tiên cho nó ăn, cưng chiều nó còn hơn Tả Thiếu Dương, thấy nó lạnh còn cho vào lòng mình ủ ấm, với Bi Vàng, dù Tả Thiếu Dương hay Hồi Hương đều là đồng loại, nên thấy họ bị uy hiếp, liền nhảy ra cứu.
Đơn giản thế thôi.
Người ngoài xem náo nhiệt thấy một tráng hán bị con sóc làm khốn đốn như thế, cười rộ cả lên.
– Thứ súc sinh, tao giết mày.
Tráng hán giờ nhìn ra con sóc rồi, thấy bẽ mặt vô cùng, rống lớn, vung bàn tay to như cái quạt ra hướng tới bả vai Hồi Hương, Tả Thiếu Dương kéo tỷ tỷ lại, bước tới một bước, nắm chặn túi tiền trong tay, chuẩn bị dùng nó làm lưu tinh chùy kháng địch. Không ngờ tráng hán chỉ nghi binh nửa đường thình lình chuyển hướng sang cướp túi tiền của Tả Thiếu Dương, Tả Thiếu Dương bất ngờ bị hắn tóm lấy cánh tay. Tưởng đắc thủ tới nơi, Đồ Thiết Đầu lại lần nữa húc tới, lần này húc thẳng vào đầu vốn bị thương của tráng hán, tráng hán tức thì nổ đom đóm mắt, trời đất đảo lộn, buông tay Tả Thiếu Dương ra, ngã oạch xuống đất, trán càng máu me đầm đìa.
Đồ Thiết Đầu xoa trán cười hăng hắc:
– Giở trò trước mặt lão tử à, còn non lắm.
Triệu Tam Nương có bệnh sợ máu nhẹ, nhìn cảnh máu me này thì rùng mình:
– Biểu ca, thôi đi.
Cũng chẳng cần nàng nói, nhìn hắn hung hãn như vậy còn ai dám làm bừa nữa, tất cả im re.
Tả Thiếu Dương thấy cục diện tạm thời ổn định, liền đi ra sau quầy lấy một bình thuốc cầm máu đưa cho tráng hán:
– Này, dùng để cầm máu đấy, rắc lên vết thương là được …. Thu tiền đấy, một bình mười đồng.
– Được, được, đa tạ.
Tráng hán căm lắm, ai đời đi đòi nợ lại phải lấy tiền trả con nợ, nhưng tình thế ép buộc, lấy tùi tiền ra đếm mười đồng trả cho Tả Thiếu Dương rồi rút nút, rắc bột lên khắp đầu, xanh xanh đỏ đỏ trông vô cùng buồn cười.
Tiếp đó Tả Thiếu Dương giơ túi tiền bảo với cha mẹ:
– Cha, mẹ, còn và Chúc lão bá của Hằng Xương dược hành đạt thành hiệp nghị, con giúp họ bào chế thuốc, sửa nhà kho, mỗi tháng Chúc lão bá sẽ trả con 1.500 đồng, đây là tiền ứng trước một tháng.
Lời này làm cà nhà vui mừng, Tả Quý ngẩng đầu lên nhìn nhi tử không dám tin, trước đây ông không hài lòng nhi tử bào chế thuốc mới gì đó, không ngờ lại có tác dụng lúc nguy cấp thế này.
Lương thị vừa khóc vừa cười không nói được gì.
Hồi Hương mừng rỡ:
– Đệ, ta đã nói rằng thuốc đệ chế ra nhất định là bán tốt mà.
– Tỷ tỷ luôn có tầm nhìn hơn người.
Tả Thiếu Dương cười khì, đổ số bạc trong túi đưa cho cha:
– Cha, chỗ này có gần ba lượng bạc.
Đôi bàn tay khô gầy của Tả Quý nâng đống tiền không ngừng run rẩy:
– Đây, đây thực sự là tiền Chúc Dược Quỹ đưa con sao?
– Thật mà cha, chẳng lẽ con còn có gan đi lừa đảo cướp bóc được hay sao, Chúc lão bá còn đang đợi con ở dược hành để nói chuyện sửa nhà kho đấy, hôm nào cha đi uống trà gặp ông ấy thì biết. À, vài ngày nữa ông ấy còn qua đây cùng cha ký hiệp nghị.
– Ừ, ừ.
Tả Quý tưởng chừng mình đang năm mơ, gật đầu liên hồi, rồi nhớ ra hỏi:
– Hiệp nghị, mà hiệp nghị gì?
– Cha, là hiệp nghị giúp bào chế thuốc đó.
– Tốt quá, thế là có tiền trả nợ rồi, cứ nợ mọi người mãi không hay.
Lương thị gạt nước mắt khóc khóc cười cười.
Những chủ nợ nghe vậy thì đều hoan hô, lão phụ lưng gù run rẩy đưa tay ra:
– Tả đại lang, vậy, vậy trả cho lão bà tử này trước đi.
Tráng hán rắc thuốc xong cũng chen tới, cười giả lả:
– Tiểu lang trung, nghề này của chúng tôi có câm châm ngôn “có vay có trả, vay nữa không khó”, trước tiên trả nợ cho ta đã, sau này Tả gia có khó khăn, cứ tới chỗ ta vay tiền, bao nhiêu cũng được.
– Trả ta trước, nhà trẻ trong nhà đang đợi tiền để mua gạo.
– Ta nữa, lão bà ta đang bệnh cần tiền gấp.
Chủ nợ quây cả tới, nhưng không dám tới gần, ai cũng sợ cái thứ bé nhỏ màu vàng đang liếm liếm mặt Hồi Hương làm nũng kia.
Tả Thiếu Dương cảm khái, thật đúng là “con nợ làm đại gia, chủ nợ làm con cháu”, không chỉ thời hiện đại, mà hóa ra cổ đại cũng thế rồi.
Đây quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống, Tả Quý mừng tới mắt ươn ướt:
– Trung Nhi, trả tiền cho họ trước đi, họ đều có cái khó của mình.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương chắp tay vòng quanh:
– Các vị, đa tạ các vị khi Quý Chi Đường gặp khó khăn đã cho chúng tôi vay nợ, chúng tôi tuyệt đối không phải là người quịt nợ, hiện giờ có tiền rồi, xin trả cho mọi người.
– Tốt quá, Quý Chi Đường đúng là nói lời giữ lời mà.
Chủ nợ thay đổi thái độ hẳn, lời khen ngợi tuôn ra không ngớt, đều giơ giấy nợ lên:
– Trả ta trước, trả ta trước.
– Mọi người bình tĩnh trật tự.
Tả Thiếu Dương giang tay ra hô:
– Đừng vội, đùng vội, Quý Chi Đường nợ mọi người hơn 3.000 đồng, ở đây có gần 4.000, đủ trả cho tất cả.
– Khoan, số tiền đó không thể trả họ, trả cho ta trước.
Triệu Tam Nương vốn không định xen vào, nhưng mắt đảo quanh thấy Nghê Nhị xuất hiện trong đám đông kia đường, vội lên tiếng:
Tả Thiếu Dương quay sang nhìn nàng:
– Tam thẩm, hôm nay mới là mùng 9 còn chưa tới hạn cơ mà.
– Đại lang, nếu cậu muốn lấy thời hạn ra nói, vậy ta nên dùng thời hạn nào đây? Năm ngoái, hay là 30 Tết vừa rồi, Tả gia nợ tiền ta nhiều năm rồi, hơn nữa còn nợ nhiều, ta đã không lấy lãi, vậy nhà cậu có tiền tất nhiên phải trả cho ta trước. Đừng quên đây không phải là tiền nợ bình thường, mà Tả gia nợ tiền nhà của ta, chính là chỗ mọi người đang ở này.
Triệu Tam Nương chỉ mấy người nha môn:
– Đừng nói Tam Nương này không nói lý, ở đây có người của nha môn, các vị là người hiểu vương pháp, bằng lương tâm mà nói, tiền nhà phải trả trước, đúng không?
Luật pháp không có quy định tỉ mỉ như vậy, đừng nói Đường luật còn rất sơ sài, nhưng luật không có thì có lệ, đám thư lại nha dịch đều biết, nếu đưa lên huyện lão gia phán xử, thế nào cũng bắt trả tiền nhà trước, nhìn nhau không nói gì, có điều vẻ mặt bọn họ thì đã nói lên tất cả rồi.
Triệu Tam Nương thực tình còn hướng chút về Tả gia, nếu không trước khi Tả Thiếu Dương về đã không nói những lời bênh vực kia, nàng không muốn làm khó thêm, nhưng bây giờ tình hình khác, bên ngoài xúm đông xúm đỏ thế kia, lại có Nghê Nhị, tên đầu xỏ mọi chuyện, một kế không thành sẽ có kế khác, e rằng về sau Quý Chi Đường khó yên thân được. Nàng là góa phụ, nuôi hai đứa con nhỏ chẳng phải dễ dàng, còn cả cha mẹ chồng, chỉ đành tàn nhẫn với người khác thôi, đó là đạo sinh tồn, bước ra tuyên bố:
– Đại lang, trả tiền thuê nhà cho ta trước, còn lại bao nhiêu mới được trả cho bọn họ.