Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 479: Ta là tiểu lang trung




- Ta bao năm qua làm trâu làm ngựa cho ông, chuyện khó khăn khổ cực nào cũng làm, còn ông? Ông bao giờ khen ta một câu chưa, làm sai thì suốt ngày chửi mắng, đã thế muốn truyền tước vị cho đệ đệ ta, ta một lòng một dạ vì cái nhà này, rốt cuộc để một đứa chỉ biết thơ thẩn vẽ vời mấy thứ vô tích sự hưởng lợi sao?

Đỗ Đần rống lên:

- Ông nói xem, là ta có lỗi với ông hay ông có lỗi với ta?

- Ngươi, ngươi, cái thằng nghịch tử này, ta quát mắng vì muốn tốt cho ngươi, để ngươi vất vả là sau này có đủ bản lĩnh lèo lái Đỗ gia, ta chưa bao giờ có ý định phế trưởng lập thứ.

Đỗ Yểm giận run:

Đỗ Kinh cuống quít nói:

- Ca, huynh chỉ muốn tước vị, không cần làm thế, huynh là trưởng tử, tước vị sớm muộn là của huynh, đệ không cần, đệ chỉ muốn an nhàn ngâm thơ vẽ tranh, cần tước vị làm cái gì, ca, hãy thả phụ thân ra.

Đỗ Dần cười lớn:

- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à, đừng tưởng ta không biết, trước nay trong nhà có nô bộc làm sai, ta xử phạt, là ngươi lại tới an ủi vỗ về, dã tâm của ngươi, ta nhìn thấy lâu rồi. Hơn nữa chuyện đã thế này, ông ta tha cho ta sao?

Đỗ Yểm bị siết cố, không thở được, vùng vẫy kêu:

- Thằng súc sinh, buông ta ra, chuyện trước kia ta tha cho ngươi.

- Được rồi phụ thân, con còn không biết phụ thân là người thế nào sao? Hài nhi giờ mà buông ra, mai chỉ còn cái xác không hồn, bây giờ phụ thân người muốn sống, phải làm theo lời con.

Đỗ Dần đổi giọng:

- Ngươi muốn ta làm gì?

- Đơn giản lắm, phụ thân dâng tấu cáo lão hoàn hương, đồng thời nhượng lại tước vị cho hài nhi. Chi cần chiếu chỉ xuống, chúng ta đường ai nấy đi. Phụ thân yên tâm, con nói là giữ lời, cũng phải giữ lời thôi, nếu con giết người, làm sao giữ nổi tước vị, nên phụ thân cứ yên tâm, có tước vị này rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Đỗ Dần mỉm cười nói:

- Không phải phụ thân nói chưa bao giờ có ý định phế trưởng lập thứ sao, phụ thân chứng minh đi, người ốm bệnh thế này, cũng nên nghỉ ngơi dưỡng lão thôi, đó là chút hiếu thảo kẻ làm con nên làm.

- Hừm, không sợ ta thoái ẩn rồi, sẽ đối phó với ngươi sao?

- Ha ha ha, phụ thân, người xưa nay luôn đánh giá thấp hài nhi, tới giờ mắc bẫy hài nhi tới mức này vẫn coi thường con sao, nếu là đám Chân Quyền còn sợ người, chứ, con sợ cái gì? Hơn nữa phụ thân người làm quan bao năm đắc tội vô số, tới lúc đó đối phó với kẻ thù cũ tha cho người sao, lúc đó phụ thân đối phó mệt nghỉ rồi, còn làm gì được con. Ha ha ha.

Tích tắc Đỗ Dần ngửa cổ cười đắc ý, Đỗ Yểm thình lình đưa tay trái ra, nắm lấy mũi kiếm kề cổ mình, tay phải xuất hiện một thanh đoản kiếm, trở tay đâm vào bụng Đỗ Dần.

Đỗ Dần kêu thảm, đoản kiếm trong tay cứa cổ Đỗ Yểm, nhưng mũi kiếm bị tay Đỗ Yểm giữ lấy, không cứa được cổ ông ta, cũng không rút được kiếm, máu tươi chảy từ tay Đỗ Yểm chảy ra như suối, vẫn cắn răng, đâm tiếp một nhát nữa vào bụng Đỗ Dần.

Đỗ Dần tuy trúng liền mấy dao, nhưng rốt cuộc còn trẻ, lại đâm vào bụng, chưa chết ngay. hai tay siết cổ Đỗ Yểm, cười điên cuồng:

- Ta biết mà, ta biết mà, ông bảo giờ coi ta ra gì đâu, vậy chúng ta cùng chết.

Diễn biến quá bất ngờ, không ai kịp phản ứng, lúc này Đỗ Kinh mới kêu lên:

- Mau mau tách họ ra.

Đám phó tòng vội xông tới, kéo tay Đỗ Dần, nhưng tay hắn như gọng sắt, không tách ra nổi.

Đỗ Kinh cuống lên, cầm lấy thanh đao, đánh vào đầu Đỗ Dần hai cái, Đỗ Dần ngoẹo cổ hôn mê, tay vẫn bóp cổ Đỗ Yểm.

Thấy phụ thân mặt tím ngắt sắp không thở được nữa, Đỗ Kinh vung đao chém hai nhát vào tay Đỗ Dần, hình ảnh cuối cùng Đỗ Yểm nhìn thấy là Nhị nhi tử xưa nay vốn sức trói gà không chặt lại vung đao chính xác mạnh mẽ, hai cánh tay rời khỏi người Đại nhi tử, ông ngã ra, đầu đập xuống đất, không biết gì nữa...

Tả Thiếu Dương được tin, cùng Tôn Tư Mạc cấp tốc lên đường tới Đỗ phủ, tới thẳng thư phòng.

Mùi máu tươi nồng nặc, Đỗ Dần hai tay đứt lìa, trông hết sức kinh khiếp, bụng được quần băng, song vẫn không ngừng có máu chảy ra.

Vị đại phu già run rẩy, Đỗ Yểm đã tắt thở, còn Đỗ Dần thương tích thế này, căn bản không sống nổi nữa, y thuật ông ta có hạn, làm hết sức rồi.

Tả Thiếu Dương thấy vậy, theo quy củ đáng lẽ y phải cấp cứu người bị chảy máu trước, nhanh chóng tiến hành cầm máu, nhưng Đỗ Dần là chủ mưu mọi chuyện, y chưa vĩ đại như vậy, cho nên tới bên Đỗ Yểm ngồi xuống, kiểm tra hơi thở, bắt mạch, đều không còn động tĩnh gì, lật mí mắt xem, con ngươi chưa tản mác, ấn một cái, nhanh chóng khôi phục bình thường.

Xé áo, áp tai lên ngực ông ta nghe, vẫn còn tiếng tim đập rất khẽ.

Đây là hiện tượng chết giả, nếu không cấp cứu, sẽ thành chết thật, thần tiên không cứu được.

Bên cạnh Đỗ Kinh quỳ xuống khóc lóc:

- Tả công tử, xin công tử cứu cha ta.

Tiếp đó là cả đám nam nữ gia quyến khóc lóc ầm lên.

- Muốn ta cứu người thì lập tức câm mồm ra ngoài.

Tả Thiếu Dương hết sức bực mình:

Đám người kia im lặng lùi ra một đoạn.

Tả Thiếu Dương tiến hành hồi sức tim, toát hết mồ hôi cuối cùng cũng làm cho tim Đỗ Yểm đập lại, vị đại phu gia nhìn Tả Thiếu Dương chỉ ấn ấn đập đập đơn giản mà khiến cho Đỗ Yểm cỉa tử hoàn sinh, kích động luôn mồm nói:

- Thần kỹ, đây đúng là thần kỹ.

Đỗ Yểm hoàn toàn không sao, vết thương ở tay rất nhẹ đã được băng bó, tim ngừng đập là do ngạt thở thời gian dài, Tả Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tư Mạc, ông lắc đầu biểu thị Đỗ Dần đã hết cứu, lòng thầm thở phào.

Kẻ này chết chưa hết tội.

Một lúc sau Đỗ Yểm mở mắt ra, quay đầu sang đúng lúc nhìn thấy Đỗ Dần được khiêng ra ngoài, đám gia quyến thấy ông ta còn sống chạy vào khóc hồi nữa, Đỗ Yểm thều thào:

- Đi hết, đi hết đi.

Mấy người kia khóc lóc không nghe rõ, Tả Thiếu Dương biết lúc này tâm trạng Đỗ Yểm hết sức bất ổn, không chịu được kích thích, nói:

- Mọi người ra ngoài cả đi, cho Đỗ đại nhân nghỉ ngơi, yên tâm không sao nữa rồi.

Mọi người ra hết ngoài, cả Tôn Tư Mạc cũng đi theo, trong phòng còn lại đúng hai người, không ai nói gì.

Tả Thiếu Dương bắt mạch cho tới khi Đỗ Yểm hoàn toàn bình thường, nói:

- Đỗ đại nhân, mai ta lên đường về Hợp Châu rồi, bệnh tình của ngài, không nên vất vả lo nghĩ nhiều, nếu không dễ tái phát, mỗi lần như vậy càng khó chữa hơn.

Đang định đứng dậy rời đi thì Đỗ Yểm đột nhiên nói:

- Ta chưa bao giờ định phế trưởng lập thứ, có muốn cũng không được, vì hoàng thượng sẽ không cho phép, hoàng thượng phá quy củ một lần, biết rõ hậu quả đáng sợ của nó, cho nên không cho chuyện đó tái diễn... Nó thật ngu ngốc.

Nói tới đó nước mắt chảy dài.

Tả Thiếu Dương biết lúc này không cần nói gì, Đỗ Yểm đơn thuần cần một người nghe thôi, ngồi im nghe ông ta nói, nói mãi, chẳng có gì, kể Đỗ Dần từ nhỏ sinh ra nghịch ngợm ra sao, lớn lên kết hôn sinh con thế nào, nước mắt đẫm gối, có thể cảm thụ được bi thương ẩn chứa trong từng lời nói.

-... Giá sách, giá sách có cuốn luận ngữ, lấy nó tới đây.

Tả Thiếu Dương đi ra giá sách, dễ dàng tìm được một cái hộp gỗ, đựng cuốn luận ngữ, đặt bên gối Đỗ Yểm.

Đỗ Yểm nghiêng đầu sang nhìn cuốn sách:

- Bệ hạ biết không đánh nổi Tần vương, đem rất nhiều châu báu giấu đi, giao cho ta bảo quản, dự định nếu có thời cơ, dùng nó phục quốc, nếu không, con cháu được phú quý suốt đời...

Tả Thiếu Dương giật mình, bệ hạ ở đây hẳn là nói tới Vương Thế Sung chủ cũ của ông ta, đây chính là số tài sản "vơ vét" mà Tiêu Vân Phi nghe ngóng được.

Đỗ Yểm không quan tâm Tả Thiếu Dương lúc này lòng nổi sóng, giọng đều đều:

- Bệ hạ và thái tử bị Độc Cô Tu Đức giết trên đường đi đầy, những người khác nổi dậy, cũng chết cả, ta giữ nó bao năm, không còn ai truyền lại... Ngươi mang nó đi đi, dùng vào việc tốt.

Tả Thiếu Dương thất kinh:

- Đỗ đại nhân, ngài vẫn còn một nhi tử nữa mà.

- Nó cũng không hơn gì đại ca nó … ngươi mang đi đi, không đứa nào xứng cả.

Đỗ Dần nói xong quay người vào trong.

Tả Thiếu Dương lờ mờ hiểu ra được ẩn ý của ông ta, thực ra chuyện tên Lãnh đội chính đó kể còn vài điểm nghi vấn, nhưng y không muốn suy nghĩ sâu thêm nữa, chuyện này hãy cứ để nó kết thúc như thế.

Cho dù có chút tò mò muốn biết bảo tàng Vương Thế Sung cất giấu rốt cuộc lớn cỡ nào, ông ta dùng để phục quốc, đương nhiên không nhỏ, nhưng “thất phu vô tội hoài bích kỳ tội”, Tả Thiếu Dương rất hiểu câu này, vì thế giao Tôn Tư Mạc, nhớ chuyển cho hoàng đế, y tin vị thiên cổ đệ nhất đế này sẽ dùng nó vào việc đúng đắn nhất.

Rốt cuộc không được gặp Lý Thế Dân, hoàng đế vĩ đại nhất, không có nghĩa là hoàng đế tốt, Tả Thiếu Dương đã được bài học sâu sắc về lòng người.

Đoàn xe rời khỏi thành Trường An, Tiêu Vân Phi xuất hiện hỏi tình trạng Đỗ Yểm, Tả Thiếu Dương nói Đỗ Yểm chết rồi, đúng thế ông ta đã chết rồi, lòng đã chết cũng không khác gì người chết cả, Tiêu Vân Phi gật đầu đặt một thứ vào tay Tả Thiếu Dương đi mất, Tả Thiếu Dương xòe tay ra, chính là cái ngọc bội lần đầu nàng đưa y.

Tả Thiếu Dương về quê, cuối năm đó, nạp Bạch Chỉ Hàn, Miêu Bội Lan, Tang Tiểu Muội làm thiếp cùng một ngày, hôm đó thánh chỉ cũng tới, phong y làm triều tán đại phu ngũ phẩm là chức quan chỉ hưởng thụ cấp bậc mà không có chức quyền, chính thê Kiều thị làm thất phẩm phu nhân, ba thiếp thất làm cửu phẩm phu nhân, tức là ba nàng đều sẽ được viết vào gia phả Tả gia, Tả Thiếu Dương hiểu điều đó nghĩa là hoàng đế tìm ra bảo tảng của Vương Thế Sung, hôm đó Tả gia vui hơn tết, hôm đó Tả Thiếu Dương ba lần làm tân lang..

….

- Gia gia, thế nào là nhất nhật tam giao sinh tứ tử?

Một cái xe châu chậm rãi lăn bánh trên con đường nhỏ, hai bên là cánh đồng lúa chín vàng mênh mông bát ngát, ông lão chừng năm mươi bế cô bé năm sáu tuổi ngồi ở càng xe, cô bé nghe gia gia kể chuyện, đến đoạn không hiểu liền lên tiếng thắc mắc:

Ông lão chưa kịp trả lời thì trong xe có cánh tay trắng trẻo thò ra, nhéo thật mạnh vào hông, ông lão không kêu đau mà còn cười lớn, bế cô bé vén rèm đưa vào trong xe:

- Cháu vào hỏi Bạch nãi nãi của cháu ấy, đây là chuyện Bạch nãi nãi thích nhất.

Lập tức trong xe có người mắng:

- Già không nên nết.

Ông lão sảng khoái giang tay hít một hơi thật sâu, ông thích phong cảnh nơi này, chẳng phải vì nó là thôn nhỏ mà còn giàu có hơn cả trong thành, khắp nơi là nhà gạch lợp ngói, chẳng phải vì nó có sơn thanh thủy tú hiếm có, chẳng phải vì những guồng nước lớn nhỏ, đưa nước từ sông lên đỉnh đồi cao, tạo ra kỳ cảnh có một không hai, mà là vì con người ở nơi này, mấy ông lão ngồi dưới tán cây nhàn tản chơi cờ, bà lão chạy đuổi theo đứa cháu mặng yếm đỏ bước đi lẫm chẫm, chàng trai khỏe khoắn mướt mồ hôi trên cánh đồng, và nhất là cô nương thiếu phụ xinh đẹp thái rau cho gả lợn ăn, bắt gặp ánh mắt ông lão mặt đỏ hồng xấu hổ đến là yêu, vẫn đứng dậy cúi đầu lí nhí chào:

- Tả lang trung.

- Tiểu nương tử, Tả lang trung là cha ta, ta là tiểu lang trung thôi.

Lần này trong xe có tận mấy cánh tay thò ra nhéo, ông lão không tránh, cười vang, nụ cười rất hạnh phúc.

HOÀN