Kiều lão gia ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Con chưa sống với nhà họ, cho nên không rõ, cha không nói Tả gia không tốt, Tả công tử cũng có tài, song không có nghĩa tương lai thành đạt, chẳng phải không biết bao nhiêu thư sinh mệnh danh thần đồng, thi phú ngút trời, rốt cuộc thi lần nào trượt lần đó đấy thôi.
-Để thành công, tài hoa chưa đủ, mấy bài thơ chưa nói lên cái gì, nếu như Tả công tử đỗ tiến sĩ, hôn sự này kết cũng được... Thế này đi, cho y ba năm, nếu trong vòng ba năm, y có thể đỗ tiến sĩ, gả Xảo Nhi cho Tả gia.
- Phụ thân, nhìn thái độ trước đó của Tả lang trung, nhà ta mà nói thế này, e là đắc tội tới cùng, đừng nói hôn sự, họ cũng không chữa chân cho Xảo Nhi đâu.
Kiều Quan trông cái mặt cứng nhắc, dù gì là người lăn lộn quan trường, rất khôn khéo khom người nói:
- Bây giờ cũng đủ khó khăn rồi, trước tiên nhờ một thuyết khách giúp hòa hoãn quan hệ hai nhà đã, người này tốt nhất phải quen biết hai nhà. Theo như tin con thăm dò được, Tả gia chuyến này lên kinh cùng Cù đại nhân, con cũng biết sơ qua ông ấy, để con tới bái phỏng xem thế nào.
Kiều lão gia lắc đầu:
- Tôn nữ Cù lão gia là tài nữ có tiếng đó, không chỉ dung mạo mà thi họa đều là nhất tuyệt, không hiểu thế nào lại thành tỳ nữ của Tả lang trung, song khả năng tương lai sẽ là thiếp thất, không biết có ảnh hưởng gì không.
- Vậy thì càng hay chứ ạ, vì thế Cù đại nhân ắt mong Tả công tử cưới được thê tử tốt, như vậy tôn nữ của ông ấy mới có cuộc sống tốt. Xảo Nhi nhà ta đối xử với mọi người đều hiền hòa, tương lai gả tới Tả gia có thể chung sống hòa bình với ba thiếp thất kia, Tả gia đã đề ra điều kiện ấy thì ắt coi đây là tiêu chuẩn quan trọng.
Kiều lão gia đi đi lại lại, rốt cuộc gật đầu:
- Con là đứa nhiều chủ ý, vậy cứ làm theo ý con đi, nhưng nhớ, chuyện hôn phối không nên nói vội, trước tiên nhờ họ giúp trị thương cái đã, xem tình hình rồi quyết.
Kiều Quan tiếc nuối, song ý cha đã thế, đành nghe theo.
Quay lại khách sạn Bằng Lai, Tả Quý không đem chuyện Kiều gia tới cầu y nói với Tả Thiếu Dương, tâm tình ông không tốt, nghe lời Cù lão thái gia tạm thời không nói tới chuyện tương thân nữa, hai lần bị hối hôn, tuy Tả Thiếu Dương rất thắc mắc khó chịu, song chuyện này hợp ý y, chỉ mong cha hết hi vọng về nhà, nhưng không nói, tiền không còn nhiều, xem cha cầm cự được bao lâu.
Tả gia đã tới kinh thành hơn nửa tháng trời, thấy tiền cứ vơi đi từng chút từng chút một, hôn sự chưa đâu vào đâu, Tả Quý lòng như có lửa đốt.
Hôm đó Tả Quý đang ngồi bực bội một mình thì có tiểu nhị lên gõ cửa:
- Tả lão gia, có vị lão giả tới bái phòng, ngài có gặp không?
Tả Quý mặt âm trầm:
- Là cái nhà lần trước à?
Lần đó Kiều gia bị chửi mắng té tát, cả khách sạn chạy ra xem, tiểu nhị cũng nhớ mặt:
- Không, là một vị xưng họ Cù.
Tả Quý vội đứng dậy:
- Mau! Mau mời vào phòng, à thôi để ta xuống, chuẩn bị cho ta một lò lửa pha trà, cùng loại trà ngon nhất.
Nói xong vội vàng rời phòng, thấy Cù lão thái gia đứng ở dưới thang chờ đợi, liền đi tới đỡ.
Cù lão thái gia xua tay cười:
- Hai ta chưa ai biết ai phải đỡ ai đâu nhé.
- Ha ha ha, lão thái gia nói phải.
Đi lên lầu hai, nhìn trong phòng không thấy ai nữa, Cù lão thái gia hỏi:
- Tả công tử và Chỉ Nhi đâu rồi?
- Trung Nhi và Chỉ Nhi đi chơi rồi ạ, lần đầu tới kinh thành, cái gì cũng mới mẻ, cho nên chúng đi chơi suốt, lão thái gia mời ngồi.
Cù lão thái gia gật đầu:
- Càng tốt, hai chúng ta nói chuyện tiện hơn, Tiểu Tam ngươi cũng ra ngoài chơi đi.
Đinh Tiểu Tam mừng húm, tới kinh thành lâu như vậy rồi mà hắn chưa được ra khỏi khách sạn, lòng ngứa ngáy vô cùng, thấy Tả Quý gật đầu, đặt bếp lò và công cụ pha trà lên bàn xong, vội vã ra ngoài khép cửa lại.
Tả Quý vừa chuẩn bị pha trà:
- Chuyện của lão thái gia làm tới đâu rồi.
- Cũng hòm hòm, thượng thư đại nhân đã gật đầu, chỉ còn đợi làm thủ tục, chuyện này tốn chút thời gian, trước năm mới hẳn là xong.
Cù lão thái gia cười vui vẻ, ra hiệu Tả Quý để mình pha trà, tâm trạng khá tốt:
- Hôm nay lão hủ tới đây bàn chính sự, hôn sự cho lệnh lang có manh mối rồi.
- Lão thái gia đã giới thiệu là không sai được, không biết khuê nữ nhà ai.
- Tả lang trung thong thả, nghe ta từ từ nói.
Cù lão thái gia ngồi bên lò lửa nhỏ, cho trà vào bát, nghiền thành bột mịn, cho thêm ít nước nóng, dùng trẻ đánh đều tới khi nổi bọt, múc gừng, hành, muối, một ít mỡ dê vào, cho nước sôi đầy bảy phần bát, đưa cho Tả Quý:
- Lâu rồi mới được uống trà do lão thái gia pha.
Tả Quý hai tay nâng trà, nhấm từng ngụm rất nhỏ, mỗi ngụm là để thưởng thức một vị biến hóa trong trà, hồi lâu mặt vô cùng thỏa mãn:
- Lần sau phải cho Trung Nhi nó nếm thử, nó uống trà bà nương trong nhà, thành ra hiểu lầm trà đạo chính tông.
Cù lão thái gia cười ha hả, uống vài ngụm trà xong mới nói:
- Lão hủ đã chọn cho lệnh lang một nhà ưng ý, đang định đến tìm ông nói chuyện, vừa vặn có người tìm tới nhà, còn muốn tặng khuê nữ cho Tả gia...
Tả Quý ngạc nhiên lắm:
- Còn có chuyện này sao?
- Sao lại không chứ, nhà này là đồng hương của chúng ta, trước kia từng tới Quý Chi Đường chữa bệnh đó.
- Kiều gia!
Tả Quý nghiến răng ken két:
- Tả lang trung đừng nóng, ta biết ông giận bọn họ trước kia nuốt lời, bội tín hứa hôn, giận lây cả khuê nữ nhà họ. Nghe nói khuê nữ nhà họ vốn gần khỏi, sau khi tới kinh thành, lại tái phát, đau tới chết đi sống lại, nhi tử nhà đó là Kiều Quan bình sự Đại lý tự, thông qua quan hệ tìm tới Chân thị y quán nhờ xem bệnh, Chân lão thần y nói không chữa được nữa. Cả nhà hoảng lên, nhớ tới lệnh lang từng chữa được, nên chạy tới Hợp Châu tìm..
- Nói thật nhẹ nhàng, họ có kể khuyển tử đi hái thuốc cứu khuê nữ nhà đó mà thiếu chút nữa không còn mạng mà về không?
Dù trước nay cực kỳ tôn trọng Cù lão thái gia, Tả Quý không nén được giận:
- Vậy mà chân vừa khỏi, nạn vừa qua là nuốt lời bỏ đi, thứ bội tín bội nghĩa.
- Ài, lão hủ cũng không phải bênh vực Kiều gia đâu, cũng chửi mắng một trận đấy, nghe Kiều Quan nói, khuê nữ họ cũng không biết gì, tới hôm nọ nghe ông mắng chửi mới biết, lên xe khóc lóc thảm thương, nói không còn mặt mũi nào gặp lại Tả gia, không chữa cái chân nữa cũng cũng được.
Cù lão thái gia thở dài:
- Kiều gia muốn tới xin lỗi, chỉ là Tả lang trung ông giận họ không tiếp, nên nhờ lão hủ tới xin lỗi dùm, dù sao đồng hương Hợp Châu ở kinh thành cũng nhiều, họ nói khó mãi, lão hủ đành muối mặt mà tới.
- Được rồi, đợi Trung Nhi về ta nói với nó, chữa bệnh cho khuê nữ ông ta.
Tả Quý cũng phải giữ thể diện cho Cù lão thái gia, gật đầu:
- Có điều ông ta đừng vác mặt tới.
- Được được, Kiều gia cũng đáng bị thế lắm, lão hủ làm trọn tình đồng hương rồi, chúng ta không nói tới họ nữa, chính sự quan trọng hơn.
Cù lão thái gia cho mấy quả thông vào bếp lò, rửa bát trà cẩn thận, pha lại lần nữa, lần này biến hóa khác, nếu Tả Thiếu Dương ở đây y nói đơn giản là nấu nồi canh khác.
- Cao tổ hoàng đế lúc tại vị từng rất coi trọng ngự y Vu thái y, Vu thái y nói ra cũng có lai lịch lắm đấy, là thê đệ của hình bộ thượng thư Lưu Chính Hội Lưu đại nhân, là công thần theo hoàng thượng khởi binh ở Thái Nguyên! Dựa vào tầng quan hệ này Vu thái y đường mây rộng bước, làm ngự y cho cao tổ, khi cảo tổ thoái vị, nhi tử ông ta mở một y quán ở kinh thành, tên là Vu thị y quán, người lão phu muốn giới thiệu là Vu tiểu thư, tôn nữ của Vu thái y.