- A di đà phật, cũng may là thế.
Trí Không không nghi ngờ gì lời nói dối của Tả Thiếu Dương, người kia không chết thì y cũng chẳng thế có được vật này:
- Chuỗi phật châu này có tên là ngũ nhãn lục thông, dùng thứ quả cực kỳ hiếm có ở Tây Vực làm thành, nghe đâu ba trăm năm mới nở hoa, ba trăm năm mới kết quả, cả cây chỉ được vài quả thôi, phải có cơ duyên lớn mới có được...
Tả Thiếu Dương tự động bỏ qua cái phần huyền ảo này, dù sao Trí Không cũng bị hạn chế bởi thời đại, tin vào điều vớ vẩn đó y cũng không trách:
- Đại sư, nói vậy đây là bảo bối rồi.
- Vậy thì phải xem với ai đã.
Trí Không chắp hai tay lại, niệm phật hiệu:
- Thứ này chỉ có kẻ tu luyện tà pháp mật tông mới dùng, với Phật gia chính tông, nó là tà vật, tránh còn không kịp. Theo lão nạp biết, có một giáo phái thần bí cung phụng Tà thần, giết người để tu luyện Phật pháp, vô cùng khủng bố. Phật châu ngũ nhãn lục thông này là một trong số pháp khí trọng yếu để luyện tà pháp, với họ đương nhiên là bảo vật. Với Phật gia chính tông, nó là thứ cần bị tiêu hủy, với bách tính, nó chỉ là chuỗi Phật châu đẹp thôi.
- Vậy với đại sư thì sao?
Tả Thiếu Dương còn tưởng có thể bán kiếm ít tiền, xem ra khả năng quá thấp:
- A di đà phật, ma do tâm sinh ra, một chuỗi vòng thì làm gì có tội.
Tiêu Vân Phi hiểu ý định của Tả Thiếu Dương:
- Nếu đệ định đợi người luyện loại tà pháp này kiếm tiền thì bỏ đi, đó là đám giết người, tránh xa là tốt nhất, nếu không tiền chưa thấy đâu mà đầu đã mất rồi.
- Lão ca nói phải, đệ mang về cất kỹ là được.
Tả Thiếu Dương cất chuỗi vòng vào lòng, chắp tay hỏi Trí Không:
- Đại sư, số lương thực ta gửi ở quý tự còn được bao nhiêu?
- Hơn năm mươi đấu một chút.
- Đa tạ đại sư, thời gian qua nếu không có đại sư, cả nhà ta chết đói rồi.
Tả Thiếu Dương chân thành vái một cái thật sâu, nếu để mẹ y tùy ý lấy lương thực, e là dùng không còn chút nào:
Trí Không niệm một câu Phật hiệu.
Tả Thiếu Dương nói ra quyết định của mình:
- Nhà ta hiện giờ nuôi tới hơn 50 người, hiện giờ chỉ còn lại hơn mươi năm đấu lương, tính tròn chỉ đủ duy trì một tháng là nhiều, mà những thứ rau dại ăn được bao gồm cả vỏ cây cũng đã bị ăn hết, thuốc trong nhà cũng chỉ vài ngày nữa là cùng, cho nên ở lại đây là không còn đường sống nữa rồi. Ta muốn đem toàn bộ lương thực tập trung lại, cho mọi người ăn trong ba ngày để khôi phục thể lực, số còn lại chia ra hẳn đủ duy trì mười ngày, ta muốn nhờ đại sư và Tiêu lão ca giúp họ đột vây thoát đi, không biết có được không?
Tiêu Vân Phi trầm ngâm, hiển nhiên không ngờ Tả Thiếu Dương lại đưa ra quyết định này:
- Đệ thực sự muốn làm thế sao?
- Đệ không muốn, nhưng còn cách nào đâu, Tiêu đại ca am hiểu đường xá, đại sư võ công cao cường, đệ nghĩ hẳn có thể làm được, lần trước đệ cũng thấy rồi, với những người qua được rồi thì phản quân truy đuổi không quá gắt.
Tiêu Vân Phi nhíu mày:
- Đệ nói họ, là sao, đệ không định đi.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không đệ ở lại, một mình đệ sẽ dễ xoay sở hơn.
- A di đa phật, Tả thí chủ tấm lòng nhân hậu, xả thần vì người.
Trí Không đồng ý:
- Lão nạp nguyện trợ giúp một tay, cộng thêm vài vị sư huynh đệ, thoát khỏi nơi này không khó khăn gì.
Tiêu Vân Phi vuốt râu nói:
- Đệ tính thế cũng phải, nếu không ôm nhau mà chết cả, bao nhiêu lương thực cũng không đủ, được, chỉ cần không phải quá đông, lão ca biết lối đi an toàn cho bọn họ.
- Đa tạ hai vị.
Tả Thiếu Dương mững rỡ thi lễ, việc gấp, cần thực hiện ngay, nhưng tới cửa quay lại hỏi:
- Đại sư, ta muốn thỉnh giáo một điều, nhân chi sơ tính bản thiện hay nhân chi sơ tính bản ác?
- Đã là con người thì có cả mặt thiện và ác, có đầy đủ tham sân si và thất tình lục dục.
Trí Không sớm nhận ra Tả Thiếu Dương lần này trở về rất khác thường, cho nên y hỏi bất ngờ lại không có đầu cuối gì, vẫn không ngạc nhiên, hỏi lại:
- Thí chủ muốn làm người tốt hay người xấu?
Tả Thiếu Dương đứng lại, suy nghĩ rồi đáp:
- Hướng tới chân thiện mỹ là mục đích của mỗi người, nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, ta không muốn làm kẻ xấu.
- A di đà phật, vậy là thí chủ đã có câu trả lời cho mình rồi đấy.
Tả Thiếu Dương vẫn còn băn khoăn:
- Phật tổ dạy từ bi, vậy phải từ bi với cả kẻ ác sao?
Trí Không mỉm cười:
- Phật còn răn, kẻ làm ác sẽ gặp phải báo ứng nữa.
- Đa tạ đại sư, ta đã hiểu.
Tả Thiếu Dương chỉ nói chuyện với Trí Không vài câu cũng thấy thoải mái hơn nhiều, cũng nghĩ nếu Liễu Thiện mà gặp Trí Không hẳn sẽ vô cùng thú vị, tiếc là họ không có duyên, cười lớn:
- Lão ca, đệ đang vội giúp đệ thắp cho Bồ Tát một nén hương nhé, lần này đệ thành tâm đấy.
Rồi chạy biến mất.
- Đứng lại đã.
Tiêu Vân Phi gọi giật giọng:
- Lão ca đệ đùa chút thôi mà.
Tả Thiếu Dương dè dặt không dám quay lại vội:
Tiêu Vân Phi trừng mắt mới y một cái, chỉ vào phòng chứa củi của Thanh Vân Tự:
- Hai tên phản quân nhốt trong đó, đệ đem nộp đi.
- Hả? Huynh còn chưa giup nộp chúng à?
- Là đệ cứu chúng, tự đi mà giải quyết, quan binh hay nha môn ta đều không thích gặp.
- Được, hôm nay muộn rồi, mai đệ đi sớm.
Tả Thiếu Dương vội vàng về hiệu thuốc, hiện giờ cách thời gian giới nghiêm chưa đầy một canh giờ, phải tranh thủ.
Về tới nhà, Tả Quý đang cầm bầu rượu, có vẻ hơi say:
- Trung Nhi, vị Tiêu đại ca đó của con thực sự là... thực sự là... Cha muốn gặp cảm tạ một phen.
- Cha, không cần đâu ạ, tính cách huynh ấy hơi đặc biệt, con cũng giúp cha cám ơn rồi.
- Thi ân không cần báo đáp.
Tả Quý gọi Lương thị:
- Bà nó, Trung Nhi về rồi, chuẩn bị ăn thôi.
- Cha mẹ còn chưa ăn ạ?
- Chưa, mẹ con còn đang nấu, cha thèm rượu nên uống trước, hết quá nửa rồi, may mà Hồi Hương không có ở đây, nếu không chẳng uống yên với nó ha ha ha, hồi tỷ tỷ con hai tuổi, cha cho nó nhấm ít rượu mà nó thích tới tận giờ.
Hôm nay nhi tử bình an trở về, Tả Quý không hay biểu hiện tình cảm ra ngoài, nhưng trong lòng vui sướng không kém gì Lương thị:
- Đều là thức ăn chín, còn nấu làm gì ạ?
- Nấu cháo.
- Hả?
Tả Thiếu Dương đi vào bếp, thấy một nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, đủ thứ mùi thơm gạo thịt, nhìn vào thấy mẹ trộn thêm cả thuốc nấu lên rồi, dở khóc dở cười nhìn cách Tiêu Vân Phi ăn một món kể một câu chuyện đủ biết ông ta vô cùng cầu kỳ, nếu biết đồ ăn của mình bị bạc đãi thế này không biết nghĩ gì:
- Hoàng bà không nói là cha mẹ ăn thôi sao?
- Nói rồi, mẹ con với cha thương lượng, không thể nào nhà ta trốn một bên ăn thịt uống rượu, để người khác húp cháo loãng, bởi thế nấu lên để mọi người cùng ăn.
Đây chính là lý do Tả Thiếu Dương đưa ra quyết định kia, túm tụm một chỗ thì chết hết cả, y cũng giúp người, nhưng chắc chắn phải trên cơ sở không hại tới mình đã, cha mẹ quá vô tư, quá tốt.
- Cha, mẹ, con có chuyện này muốn nói, mẹ cứ để nồi cháo đó đã.
Tả Thiếu Dương thở dài, đợi cha mẹ ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Con tính thế này...
Rồi đem suy nghĩ của mình nói ra một lượt.
Tả Quý và Lương thị đều bất ngờ, suy nghĩ một lúc gật đầu:
- Nếu thoát ra được thì đương nhiên là tốt hơn ở lại đây rồi.
Lương thị lo lắng hỏi:
- Nhưng còn Dư chưởng quầy với Kiều tiểu thư thì phải làm sao?
- Con đã kiểm tra thương thế của họ, về cơ bản chỉ có Xảo Nhi là vấn đề về vết thương chứ không phải xương, thêm vài ngày nữa phục sức, rồi mang thuốc trị thương theo sẽ không sao hết, chiếu cố một chút là được.
- Còn phản quân thì sao, chúng giết người đấy.
Lương thị nhớ lại nhi tử suýt nữa không về được, sợ lắm, lần này lại đi cả nhà:
- Không sao mẹ, Trí Không đại sư võ công rất cao cường, thêm vào Tiêu đại ca biết rất nhiều lối ra vào an toàn, chúng ta giả về lên núi lấy rau dại rồi đi, không có vấn đề, mẹ xem như con đó chẳng phải đi về tự nhiên đấy sao?
Tả Thiếu Dương nhìn nồi cháo nảy ra một ý:
- Mẹ, bảo Tiểu Tam đi mời mọi người tới đây, cứ nói là ăn mừng con bình yên trở về được rồi, chắc chắn mọi người sẽ tới đông đủ.