Trong lúc y bận rộn Tiểu Muội nhìn y không chớp mắt, cười mãn nguyện, đến khi Tả Thiếu Dương quay lại giường, thều thào nói:
- Muội sợ... không được thấy huynh nữa, giờ muội... Muội yên lòng rồi...
Tả Thiếu Dương xót xa, cô gái này đã vì y mà hi sinh vô cùng lớn, luôn biết tình cảm nàng dành cho mình, nhưng y một lần, hai lần rồi ba lần làm nàng đau lòng, y chưa bao giờ thực sự quý trọng tình cảm đó, dù định cưới nàng về làm thiếp cũng xuất phát từ sự thương hại là chính, y quen tiếp nhận tình cảm vô điều kiện Tiểu Muội giành cho mình, là chính y chứ không phải người trước kia, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, giờ ý thức được nàng có thể rời xa mình, mới biết cảm giác mất mát là thế nào.
Vén chăn lên, cẩn thận đỡ Tiểu Muội dậy, nhẹ nhàng hết mức như chỉ sợ mạnh tay chút là nàng tan vỡ, nhẹ giọng dỗ dành:
- Tiểu Muội đừng sợ, ta về rồi, ta không để nàng chết đâu! Nào uống thuốc đi, uống vào rồi sẽ đỡ hơn.
Hoàng Cầm đứng ngoài cửa nhìn vào, thi thoảng lau nước mắt không quấy rầy họ.
Tiểu Muội vẫn nhìn y, tựa như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, nước mắt chảy dài, lăn trên gò má trơ xương, rơi lên ngực Tả Thiếu Dương, không còn đủ sức để nói nữa.
Tả Thiếu Dương đút cho nàng nửa bát canh, Tiểu Muội không rõ mệt mỏi hay yên lòng vì được thấy y, nhắm mắt lại với nụ cười trên môi, Tả Thiếu Dương liền bế nàng xuống cầu thang.
Tang mẫu nãy giờ lấp lo ở cầu thang, chạy ra ngăn cản:
- Tả công tử muốn bế tam nha đầu về nhà sao? Không được, còn chưa quá môn, sao có thể mang nó đi như thế, cứ đưa sính lễ đây đã, bảy mươi quan, tính ra lương thực là...
Tả Thiếu Dương mắt tóe lửa, không thể phủ nhận rằng Liễu Thiện nói không phải hoàn toàn sai, trên đời này có loại người phải giết đi mới đúng, cơn giận bùng phát như núi lửa, giơ chân đá bà ta sang một bên:
- Có phải bà ăn bánh bao của Tiểu Muội không?
- Không, không có, đó là do Tam nha đầu hiếu kính ta, ta là mẹ nó, nó là con hiếu kính mẹ là...
Nhìn đôi mắt Tả Thiếu Dương như dã thú nổi điên, bà ta không dám nói thêm câu nào:
- Xéo! Xéo ngay, ta nói rồi ai dám ăn đồ của Tiểu Muội và Cầm tẩu thì đuổi kẻ đó đi, bà ăn của nàng, để cho nàng chết dần, bây giờ còn dám mở mồm ra nói là mẹ nàng sao, bà là thú súc sinh chứ không phải người! Cầm tầu, về sau không được cho mụ già nào vào nhà...
Tả Thiếu Dương nói một câu tiến lên một bước, hai mắt đỏ ngầu, Tang mẫu thì chân đạp tay đẩy lùi về phía sau, mắt kinh khủng nhìn y:
Hoàng Cầm cũng sợ hãi không dám tới gần y:
- Tiểu lang trung, đó đó là bà bà của ta, mẹ... mẹ của Tiểu Muội.
Tả Thiếu Dương rống vang nhà:
- Đó là thứ sức sinh đang cho chó ăn, Tiêu đại ca, phiền huynh.
Tiêu Vân Phi cười nhạt, tóm cổ áo sau gáy Tang Mẫu mà kéo, kệ mụ ta mặt tím đi vì tức thở:
- Xéo đi!
Tang mẫu biết sợ rồi, cầu khẩn Tả Thiếu Dương:
- Tả công tử, xin hãy nể mặt Tam nha đầu tha cho lão thân lần này, bây giờ công tử đuổi ta đi, ta sẽ chết mất, Tam nha đầu không thể không có mẹ.
Tả Thiếu Dương kệ bà ta, khẽ hát bài sơn ca mà Miêu Bội Lan hay hát, ru Tiểu Muội vừa bị y to tiếng đánh thức, bế ngang Tiểu Muội đi về hiệu thuốc.
Tang mẫu đợi cho bọn họ đi xa, nhổ một bãi nước bọt, lẩm bẩm chửi trong lòng, đi vào quán trà, Hoàng Cầm ngăn lại:
- Mẹ, không được vào.
- Cái gì, con con gà không biết đẻ trứng này, mày ỷ dụ dỗ được nam nhân bên ngoài dám hỗn láo à, thứ lăng loàn, tao mà kêu lên là cả phố tới cho mày vào lồng thả trôi sông.
Tang mẫu tru tréo:
Hoàng Cầm mặt tái mét, vẫn cố nhịn nói:
- Con vì tốt cho mẹ thôi, mẹ vừa thấy thái độ Tả công tử rồi đó, mẹ vào là người ta sẽ lại ném ra, con không thể nhìn mẹ như thế, cho nên mẹ ở tạm ngoài đi. Dưới mái hiên ấy, con đi lấy chăn đệm, đợi Tiểu Muội khỏe lại, cậu ấy nguôi giận rồi hẵng hay.
Tang mẫu biết nhi tức phụ nói thật, hừ một cái, không vào nhà nữa.
Hoàng Cầm đóng cửa quán lại, tới phòng phu thê Tang gia gõ cửa đi vào, Tang phụ toàn thân sưng phù, nằm trên giường, hai mắt thất thần nhìn trần nhà:
- Có, có phải Tả công tử vừa tới không? Cậu ta... còn sống à?
Người bị đói một thời gian sẽ sinh bệnh phù, tiếp tục sẽ là cực đồ gầy gò mà chết, Tiểu Muội đã qua giai đoạn bị phù tức là vô cùng nguy hiểm, tình huống Tang phụ chỉ khá hơn một chút.
Hoàng Cầm gật đầu:
- Tả công tử đã đưa Tiểu Muội về nhà chữa trị rồi, cậu ấy đã về thế nào cũng không để mọi người chết đâu.
- Cậu ấy là người tốt, trước kia cha sai quá rồi, hối... hối hận...
Tang phụ nước mắt ngắn dài:
- Cha, mẹ ăn đồ của Tiểu Muội, bị Tả công tử đuổi ra khỏi nhà rồi, tạm thời cậu ấy đang giận, con bảo mẹ ngoài, bây giờ lấy ít chăn đệm cho mẹ.
- Được, được, khổ cực cho con quá, không có con, cả nhà chết rồi.
Hoàng Cầm mang chăn ra ngoài, giúp Tang mẫu trải chăn đệm ở chỗ khuất gió, nạn dân khắp nơi, nên bà ta có ngủ ngoài đường cũng không lạ.
….
Về tới con phố Tả gia, Tiêu Vân Phi kéo hai tên phản chuyển hướng:
- Xong việc ở nhà thì qua chùa Thanh Phong, ta đợi đệ ở đó.
- Vâng, đa tạ lão ca.
Đường phố không có gì thay đổi, vắng vẻ đìu hiu, nhà nhà đóng kín cửa, có điều rác rưởi nhiều hơn, bừa cả đường cũng không có ai dọn, cây cối bị lột hết vỏ, không khác gì cây ở Quỷ Cốc tự, chỉ khác là ở đây mọi người lấy nó làm thức ăn, Tả Thiếu Dương bế Tiểu Muội về Quý Chi Đường, ở cửa Tả Quý, Lương thị, Miêu mẫu được Miêu Bội Lan, Vượng Tài về trước báo tin, đã đứng cả ngoài cửa chờ đợi.
Vừa thấy bóng nhi tử đằng xa, Lương thị chạy ngay tới, vừa khóc vừa gọi:
- Trung Nhi, con ơi con.
Cũng chẳng quan tâm tới y đang bế ai trong lòng, đưa tay ra sờ má y, như không dám tin đây là sự thật.
Tả Thiếu Dương nhìn cha mẹ, sống mũi cay xè, cha y vốn gày gò, bây giờ mặt tròn bóng, trắng bệch tới ghê người, bước chân luôn vững vàng chắc chắn, bây giờ chậm chạp gian nan. Còn mẹ y, tóc vốn chỉ có vài sợi bạc, bây giờ đã bạc quá nửa, khô héo xác xơ, khuôn mặt như dán dấy trên khô lâu, cực kỳ khiếp hãi, run run rẩy rẩy sờ mặt sờ tay y, mũi nức nở, nhưng nước mắt không chảy ra, hai tháng nhi tử mất tích, bà ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lắm lúc nghĩ quẩn thiếu chút nữa cũng muốn đi theo con mình rồi.
Tả Thiếu Dương quỳ sụp xuống, nghẹn giọng nói:
- Cha mẹ, con bất hiếu, làm cha mẹ lo lắng rồi.
Tả Quý vỗ vỗ vai nhi tử:
- Bình an trở về là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi.
Tả gia nhốn nháo như vậy, hàng xóm xung quanh còn một ít người còn sức đứng lên đi ra xem, đại thẩm nhà bên nghe tiếng khóc còn tưởng Tả lang trung hay Lương thị làm sao rồi, từ khi nhi tử họ vì lên núi hái thuốc cứu người mà mất tích, nhiều lần tìm kiếm mà vẫn không có chút tin tức gì, hàng xóm đoán thế nào cũng có một ngày họ không chịu nổi mà ra đi, đáng thương, cả nhà đó đều nhân hậu, vì thế dù chỉ còn chút sức lực vẫn cố đứng dậy, không ngờ ra tới ngoài thấy một chàng trai quỳ giữa đường, hình như còn bế ai đó không rõ, nhưng chàng trai kia đúng là Tả Mẫu Mực rồi, trông đen hơn một chút, tóc tai bờm xờm, song không thể nhầm được, vui mừng gọi:
- Tả công tử, đã về đây sao!?
- Vâng đại thẩm, thấy thẩm vẫn khỏe, cháu vui lắm.
Những người khác cũng nhanh chóng rỉ tai nhau Tả Mẫu Mực còn sống trở về, biết ý không đi tới phá hỏng giây phút đoàn viên của nhà họ.