Nếu là thời hiện đại, kiểm nghiệm đôi bên có quan hệ tình dục hay không, phía nam có phải là kẻ hiềm nghi không, xét nghiệm DNA là ra, nhưng ở thời này, Tả Thiếu Dương thực sự không biết làm sao kiểm tra được:
- Cô kiểm tra thế nào?
- Tiểu huynh đệ muốn ta nói chuyện này trước mắt bao người vậy sao? Đây là chuyện nữ nhân...
Tả Thiếu Dương đỏ mặt, y chỉ tò mò lỡ miệng thôi, xua tay:
- Ta không có ý đó.
Thúy nương nói tiếp:
- Trước kia ta làm tỳ nữ ở hoa thuyền, có phiêu khách vô lại ăn quịt, ngủ với cô nương không trả tiền, nói là không làm. Ma ma liền nhờ người nghiệm thân... Nếu không làm thì phạt cô nương, nếu có thì bắt phiêu khách trả tiền.
Tả Thiếu Dương thầm nghĩ đúng là nữ tử thanh lâu ra, vừa bò từ bụng nam nhân ra, người đó đã chết, mình đã như không có chuyện gì, cân nhắc:
- Ta không phải bộ khoái nha môn, không có quyền hạn gì cả, nhất là làm chuyện này với một phụ nhân, quá đường đột, phải hỏi ý cô ấy mới được.
Thiếu phụ đứng dậy nói:
- Được, kiểm nghiệm thì kiểm nghiệm, ta không làm, muốn kiểm tra ở đâu.
Tả Thiếu Dương nói:
- Tới phòng phu nhân đi.
Thiếu phụ theo Thúy Nương rời đại điện, không ai muốn nói gì cả, ngồi trong im lặng.
Một lúc sau Thúy Nương và thiếu phụ quay lại, Thúy Nương nói:
- Trước tiên ta nói câu này, ta chỉ thấy sao nói vậy, không muốn mọi người hiểu lầm gì bọn họ, ta không phải loại người ăn không nói có, đây cũng là danh dự của nghề này.
Nghề này cũng có danh dự sao? Ai cũng nghĩ thế nhưng không nói ra.
Lão giả phẩy tay:
- Được rồi, được rồi, cô chỉ cần nói có hay không thôi, đây chẳng phải chuyện hay ho gì, không ai muốn rườm lời đâu.
- Có.
Thúy Nương gật mạnh đầu:
- Ta thề độc, phu nhân đây đúng là có cùng nam nhân làm qua chuyện kia...
Thiếu phụ toàn thân run lẩy bẩy, chỉ Bá Đào, lại chỉ Thúy Nương, môi mấp máy một lúc không nói ra lời, ôm mặt chạy khỏi đại điện.
Tả Thiếu Dương vội bảo Miêu Bội Lan:
- Muội đi xem xem, đừng chạy ra ngoài chùa, chú ý an toàn.
- Được...
Miêu Bội Lan đưa đao cho Tả Thiếu Dương chạy theo.
Tả Thiếu Dương còn chút băn khoăn hỏi Thúy Nương:
- Kiểm nghiệm này có biết được thời gian không?
- Chuẩn xác thì không, có điều khẳng định là trong nửa canh giờ đồ lại, nếu không phiêu khách sẽ không nhận.
Tả Thiếu Dương nghĩ một chút, thở dài:
- Vượng Tài huynh, làm phiền cởi thừng ra.
Vượng Tài liền đi cởi dây trói cho Bá Đào.
Bá Đào xoa cổ tay bị tê cho máu lưu thông, sau đó chắp tay với Tả Thiếu Dương, vẫn ngồi bệt trên mặt đất, khuôn mặt vô cùng thẫn thờ nặng nề, có vẻ tự trách bản thân.
Vậy là cho tới lúc này ai cũng có chứng cứ vắng mặt hợp lý, chỉ có Mị Nhi không thấy đâu, không muốn nghi ngờ cũng khó.
Một lúc sau Miêu Bội Lan trở về nói:
- Cô ấy về phòng rồi, cài cửa bên trong khóc.
Vượng Tài nhìn Tả Thiếu Dương hỏi:
- Chúng ta làm gì bây giờ?
Bất giác ai cũng coi y thành người đứng đầu nơi này chứ không phải Liễu Thiện đại sư.
- Được rồi, bây giờ ai nấy về phòng nghỉ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tổ chức tìm Mị Nhi cô nương một lần nữa cho cẩn thận, còn thi thể chỉ còn cách tạm thời để ở đại đường, mai nhờ đại sư làm lễ an táng, đại sư thấy có được không?
Liễu Thiện gật đầu niệm một tiếng Phật hiệu.
Thúy Nương nói:
- Ta không dám ngủ ở đây nữa đâu, sợ lắm, Lý công tử không sợ sao?
- Người sống hại người, đó mới là điều đáng sợ nhất, người chết có gì đáng sợ.
Thúy Nương ôm vai nhìn về phía thi thể tên thanh niên, run run nói:
- Coi như công tử lợi hại, ta thì không dám đâu, đại sư, còn chỗ nào khác để ngủ không?
Liễu Thiện nói:
- Hay là nữ thi chủ ở cùng phòng với vị di sương kia?
- Không không.
Thúy Nương lắc đầu liên hồi:
- Tiểu nữ vừa làm chứng chứng minh cô ta không dữ danh tiết, cô ta khẳng định hận tiểu nữ, nhỡ nửa đêm ngủ say cô ta làm gì đó thì sao... Hay, tiểu nữ ngủ ở bếp?
- Bếp lại không có giường.
- Tiểu nữ không cần, ở đại điện cũng chỉ trải chiếu ra ngủ đấy thôi.
Tả Thiếu Dương dặn lần nữa:
- Mọi người nhớ cài cửa thật chặt, đừng ra ngoài một mình, nếu như thấy bên ngoài có động tĩnh lạ, tốt nhất là hét lên cho tất cả cùng biết.
Thương lượng xong, mọi người ai nấy rời đi, về phòng ngủ.
Trong đại điện, Liễu Thiện lấy tấm vải trắng phủ lên thi thể, di chuyển tới góc phòng, lẩm nhẩm đọc kinh một hồi, đi tới cửa đại điện, quay lại hỏi:
- Lý thí chủ cảm thấy ai là hung thủ, lão nạp cứu tế rất nhiều nạn dân, chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.
Tả Thiếu Dương thở dài:
- Ta cũng không phải bộ khoái mà biết phá án, nhưng tin rằng hung thủ dám ra tay ở đất Phật sẽ nhận quả báo xứng đáng, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt.
- Lý thí chủ nói rất đúng, thi chủ nghỉ sớm, lão nạp cáo từ.
- Đại sư khoan đã.
Miêu Bội Lan vội gọi:
- Nữ thí chủ có gì sao?
Liễu Thiện xoay người lại:
- À, cái này... Đại sư có thể.. Cho tiểu nữ mượn đèn lồng không?
- Được.
Liễu Thiện đưa đèn lồng cho nàng:
- Lão nạp ngủ ở thiện phòng kề bên, hai vị cần gì cứ gọi.
- Đa tạ đại sư.
Liễu Thiện lưng hơi còng, lom khom đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Miêu Bội Lan mắt cứ nhìn vào chỗ góc phòng, đặt đèn lồng lên bàn cúng xong là chạy vù về, lần này chẳng cần Tả Thiếu Dương bày mưu dụ dỗ, nàng như con cá chui tọt vào lòng y, ôm chặt lấy.
Gió bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn nghe được gió thổi qua tán cây xào xào, giống như trong đêm có ai đó đi lại, mép váy dài kéo lê trên tuyết.
Tả Thiếu Dương cảm nhận được sự sợ hãi của Miêu Bội Lan, yêu thương vuốt ve mái tóc nàng:
- Yên tâm, có ta ở đây mà.
- Ca, ai cũng nói không làm, hay là.. Hay là có ma? Đây là Quỷ Cốc phong đấy.
- Trên đời làm gì có ma, ma nào lại dùng cung giết người, bọn chúng chỉ cần...
- Ca, đừng nói đừng nói nữa.
Miêu Bội Lan dúi hẳn đầu vào nách Tả Thiếu Dương, mông chổng lên hết sức tức cười.
- Được, được, không nói nữa.
Được Tả Thiều Dương dỗ dành, lại nghe bên ngoài hồi lâu không có động tĩnh, Miêu Bội Lan đỡ sợ hơn, nhỏ giọng hỏi:
- Ca, cô nương trộm đồ kia, nếu không xuống núi thì chết lạnh mất.
Nha đầu này vẫn còn nghĩ cho người khác, Tả Thiếu Dương thở dài:
- Nếu cô ta còn sống thì sẽ chết lạnh.
- Ý ca là cô ấy chết rồi?
- Muội nghĩ mà xem, Liễu Thiện đại sư và lão giả tìm khắp nơi không thấy, còn cầu treo chưa hạ xuống, tức là cô ta vẫn ở trên núi, bên ngoài lạnh như vậy, chết là cái chắc. Nếu cô ta thực sự chỉ trộm đồ rồi bỏ trốn, cũng biết đợi chết không bằng tự thú, dù sao cũng có phải là tội chết đâu, trả đồ là xong, giờ nha môn chẳng xử mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cho nên ta đoán cô ta chết rồi, có thể xác bị vứt xuống vách núi.
Miêu Bội Lan nghe vậy càng sợ:
- Vậy là hung thủ đã giết hai người rồi?
- Ừm.
Tả Thiếu Dương đoán khả năng hung thủ không chỉ có một, còn nguyên nhân giết người thì vô vàn, vì tiền tài, lương thực:
- Kệ đi, sáng mai chúng ta xuống núi sớm, trong nhà bây giờ hẳn đang lo lắng lắm, ngủ một chút lấy sức.
Miêu Bội Lan tuy sợ, nhưng nằm trong lòng Tả Thiếu Dương, cảm thấy vô cùng yên tâm, sợ hãi cũng dần tan đi, mệt mỏi bao phủ, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, ngoài đột nhiên có tiếng thét kinh hoàng, Miêu Bội Lan bật dậy, đơn đao để ngay dưới gối bọn họ, rút ngay ra.
Tả Thiếu Dương bò dậy:
- Là tiếng của Vượng Tài.
Hai người một cầm đao một dao chẻ cùi chạy ra ngoài đại điện, tới chỗ phát ra tiếng thét, thấy Vượng Tài ngồi co ro dưới hành lang thiện phòng vẫn còn la hét, cách đó mấy bước ở giữa sân có một người đang nằm, trên người đã phủ đầy tuyết, gáy cũng có một mũi tên trắng.