Miêu Bội Lan cùng Tả Thiếu Dương trở về đại điện, không thấy người, cung tiễn cũng không thấy, đoán khả năng bị ai đó lấy phòng thân, mai họ xuống núi rồi, nên không quá khẩn cấp.
Tả Thiếu Dương cười hì hì:
- Kệ họ chúng ta lo chuyện của mình thôi.
Miêu Bội Lan mặt đỏ bừng, trên núi rất lạnh, lại không phải ở nhà, có cả người khác nên không cởi y phục ngủ, nguyên quần áo nằm xuống, chỉ cởi giày đắp chăn lên.
Hai người nằm kề sát nhau, ngọn đèn ở bàn cúng vốn tờ mờ, thêm vào có rèm chướng buông tới tận đất, che đi phần lớn ánh sáng, nằm kề sát cũng chỉ lờ mờ thấy bóng của nhau, hoàn toàn không nhìn thấy được động tĩnh ở phía bên kia.
Bên ngoài gió núi hoành hành, tiếng ù ù vang lên không dứt, như có yên ma đang vỗ cánh trong bóng đêm, làm người ta sởn gai ốc.
Tả Thiếu Dương thì thào gọi:
- Lan Nhi.
- Ừm.
- Ta lạnh.
Miêu Bội Lan không chút nghĩ ngợi, ngồi dậy đưa chăn tới:
- Đắp chăn của muội đi.
- Không, muội đắp bằng cái gì?
- Muội không lạnh, hồi ở Mai Thôn muội ngủ không cần chăn.
- Làm bừa, ta bảo muội rồi, đừng cậy mình còn trẻ khỏe mà coi thường, nếu không sau này khổ đấy.
Tả Thiếu Dương hết sức đường hoàng nói:
- Muội chui vào chăn của ta, hai người đặp hai cái chăn, thế chẳng phải ấm rồi sao?
Miêu Bội Lan rốt cuộc hiểu mục đích của Tả Thiếu Dương, má nóng rực như có lửa đốt, tim đập loạn xà ngầu, biết không ai nhìn thấy vẫn quay đầu nhìn.
- Mau lên.
- Nhưng...
Miêu Bội Lan nơm nớp nhìn về phía bức tượng:
- Đây là Phật đường.
- Thì sao? Chúng ta chỉ ôm nhau ngủ cho ấm, đâu làm gì, chẳng lẽ Phật tổ không cho phu thê người ta ôm nhau ngủ à?
Hai chữ "phu thê" làm Miêu Bội Lan run run, đánh tan sự rụt của nàng, lấy chăn của mình đắp lên người Tả Thiếu Dương, lại nhìn quanh một lượt nữa, sau đó vén chăn lên, chui vào nhanh như thỏ.
Chui vào chăn, Miêu Bội Lan như con tôm trong nước đá, co người lại không nhúc nhích. Tả Thiếu Dương sờ đầu gối nàng, đưa tay lên trên, hai tay nàng áp chặt trước ngực, chẳng làm ăn gì được, phì cười:
- Muội làm gì đấy, đi ngủ hay đánh nhau mà căng thẳng như vậy?
Miêu Bội Lan chỉ ừm một tiếng.
Tay vuốt ve eo, lưng Miêu Bội Lan một hồi, chẳng thấy nàng thả lỏng, Tả Thiếu Dương nghĩ ra một cách, hắt xì một cái rùng mình:
- Ài, vừa rồi lên đỉnh núi, chắc là bị cảm mất rồi.
- Lạnh lắm sao?
- Ừm, lạnhhh...
Tả Thiếu Dương cố tình nói cũng run:
Miêu Bội Lan ôm một cánh tay của y vào trong lòng:
- Có đỡ hơn chút nào không?
Tả Thiếu Dương thuận thế ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, rùn người áp mặt giữa đồi ngực thiếu nữ, tay vòng qua sau lưng, nắm lấy bờ mông săn chắc.
Miêu Bội Lan thở nặng dần:
- Ca... Đừng.. Đừng thế... Phật tổ nhìn đấy.
- Được được, ta không làm gì cả, chúng ta chỉ ôm nhau...
Tả Thiếu Dương vừa ngon ngọt trấn án nàng, tay âm thầm tìm chỗ nút thắt trên áo, cách mạng còn dang dở thì nghe thấy sau đại điện có tiếng nam nhân kêu thảm, rồi tiếng hét chói tai của nữ nhân. Miêu Bội Lan bật dậy, rút ngay dao bổ củi đặt trên đầu, nửa quỳ nửa ngồi mắt nhìn chằm chằm phía trước, như con báo cái chực vồ mồi.
Tiếp đó lại có tiếng nữ kêu sợ hãi:
- Cứu, mau tới đây...
- Không xong, có chuyện rồi, chúng ta mau đi xem sao.
Tả Thiếu Dương nói vội:
Miêu Bội Lan hơi chần chừ, đưa dao chẻ củi cho y, còn nàng lấy cuốc gài bên gùi thuốc, phóng đi như mũi tên.
Dưới mái hiên, Thúy Nương y phục xộc xệch, mắt kinh hoàng nhìn bóng đêm đằng xa, cách đó mấy bước là nam nhân đã cởi áo được một nửa, mũi tên ghim giữa gáy.
Miêu Bội Lan hoảng sợ:
- Có chuyện gì?
- Giết người, có kẻ giết người.
Miêu Bội Lan lập tức nhớ tới cái cung bị mất của bọn họ, lách mình nấp sau cây đại thụ, đây là núi cao, cây cối thưa thớt, tầm nhìn rộng, gió tuyết vù vù, chỉ nhìn thấy cách vài bước, xa hơn nữa chỉ có bóng đêm, không thấy ai hết.
Nhìn trên cây cũng không thấy, mượn cây cối yểm trợ, nàng hạ thấp người chạy nhanh về phía trước, tới tận hàng rào cũng không phát hiện điều gì.
Lúc này ở đằng sau Tả Thiếu Dương cũng đã chạy ra, gọi vội:
- Lan Nhi, mau trở về.
Miêu Bội Lan theo cách cũ chạy trở lại mái hiên.
Liễu Thiện xách cái đèn lồng xuất hiên, sau đó là lão giả, Vượng Tài tới nơi.
- Có chuyện gì thế?
- Ai hét thế?
Thúy Nương bò lồm cồm vào đại điện, ngồi dựa vào tường, hai tay ôm vai khóc thút thit.
Tả Thiếu Dương tay cầm dao cẩn thận đi tới bên thanh niên, mũi tên trúng giữa gáy, vị trí này tỉ lệ sống sót gần như là con số 0, đưa tay sờ động mạch cổ, quả nhiên chết rồi.
Vừa đứng dậy thì Miêu Bội Lan từ trong gió tuyết chạy về, kéo nhanh nàng ra sau:
- Sao rồi?
- Trời quá tối, không thấy ai... Người còn sống không?
- Chết rồi.
Mấy người khác cũng thì thào với nhau.
- Ai thế?
- Là trượng phu của thiếu phụ kia.
- Lão nạp quen đường ở đây, để lão nạp đi tìm.
Liễu Thiện trầm giọng nói, xách đèn lồng đi về phía Thúy Nương chỉ.
- Đại sư đợi đã.
Vượng Tài nhặt viên đá, giành đi trước:
Lão giả do dự một chút cũng nhặt viên đá đi theo.
Liền lúc này thiếu phụ cũng từ đại điện chạy tới, chỉ nhìn thoáng qua cái xác cũng nhận ra, quỳ sụp xuống, ôm lấy khóc rống lên.
Bá Đào hớt ha hớt hải cầm đao kinh hoàng hỏi:
- Sao thế, ta nghe thấy tiếng kêu thảm, xảy ra chuyện gì...
- Người này bị dùng cung bắn chết, mọi người đang tìm hung thủ.
- Chú ý dấu chân và trên cây.
Bá Đào xách đao đuổi theo, hô lớn với người đằng trước:
Đám Liễu Thiện xách đèn lồng đi tìm kiếm quanh tường rào một lượt, không dám đi quá xa, mặt đất không thấy dấu tích gì, gió quá lớn, dù có dấu chân cũng bị che lấp rồi, đành quay lại.
Tả Thiếu Dương thì thầm bên tai Miêu Bội Lan vài câu, bảo với Bá Đào:
- Chúng ta khiêng người vào đại điện đã.
Bà Đào và Vượng Tài khiêng thi thể, vừa đặt xuống thì Miêu Bội Lan nhanh tay rút đao bên hông hắn ra, nhảy lùi hai bước, chắn trước mặt Tả Thiếu Dương.
- Ngươi làm gì đấy...
Bá Đào xông tới cướp đao, nhưng thấy Miêu Bội Lan chĩa đao vào mình thì lùi nhanh:
- Trả đao cho ta, có biết cướp đoạt quân giới là tử tội không?
- Rốt cuộc ai mới là tử tội, ngươi hẳn là quan binh triều đình, lâm trận bỏ chạy mới là phạm tử tội, ai cũng có quyền bắt. Đem ngươi về chỉ có công không có tội.
Bá Đào sầm mặt:
- Ngươi nói ai là đào binh?
- Không phải đào binh thì ngươi phải ở dưới núi giết địch chứ?
- Im mồm, thằng nhãi như ngươi thì biết cái gì?
Bá Đào mặt âm trầm, gườm gườm nhìn Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương hơi giật mình, thái độ này không giống một kẻ bị người ta bóc trần cái xấu, nếu không hắn phải chột dạ hoặc phản ứng thái quá nào đó mới đúng, có điều không phải lúc suy xét:
- Bây giờ trong chùa phát sinhh ung án, chùa chỉ có cái cầu ra vào, vậy thì hung thủ nhất định là một trong số chúng ta.
Tức thì mọi người lùi lại, cảnh giác nhìn người xung quanh.
- Ta và muội tử ở cùng nhau, ta biết bọn ta không phải là hung thủ, còn những kẻ còn lại ai cũng có hiềm nghi.
Lão giả cười nhạt:
- Tiểu huynh đệ, ngươi là bộ khoái nha môn à?
- Không phải.
- Vậy ngươi dựa vào cái gì mà lớn lối ở đây?
- Bằng vào đao trong tay muội muội ta? Muội tử ta bằng chỉ bằng vào con dao chẻ củi cũng giết được mấy chục phản quân canh gác, chạy tới nơi này, không tin lên mà thử.
Cường quyền là chân lý, câu này của Tả Thiếu Dương làm không ai dám ý kiến nữa.
- Nếu ở khách sạn trong thành thì ta phủi mông bỏ đi, thèm quản vào chuyện phiền phức này, nhưng bây giờ ở cô phong tuyệt đỉnh, lại là lúc đêm tối, ta không muốn thành nạn nhân có thể thứ hai, đành phải tìm ra hung thủ.