Tả Thiếu Dương cho châm vào nồi cao áp tiêu độc, qua thương lượng, quyết định chữa cho Kiều Xảo Nhi trước, vì nàng tuy gãy xương hở, nhưng xương gãy đơn giản hơn, còn Chúc chưởng quầy bị gậy đánh gãy làm nhiều đoạn, y cần kinh nghiệm trước.
Xử lý tương đối đơn giản, chỉ cần gây tê hiệu quả, yêu cầu chiếu sáng không cần đặc biệt cao, vẫn phải đốt toàn bộ đèn dầu cùng nến có trong nhà.
Chuẩn bị thỏa đáng, Kiều Xảo Nhi được cho uống thuốc mê, mau chóng gây tê thuận lợi, không có phản ứng phụ.
Trước tiên Tả Thiếu Dương tiến hành chỉnh lại xương gẫy, cố định hai đầu xương gãy, xuyên một cái châm vào, sau đó dùng ngoại cố định liên kết với đuôi châm, sau đó tiến hành kháng khuẩn và xử lý viêm, mới lắp thứ giống lồng sắt vào đùi nàng, thế là hoàn thành.
Kiều Xảo Nhi sau khi tỉnh lại, thấy chân mình có thêm một thứ kỳ quái làm bằng sắt, thích thú ngắm nghía, không biết lúc nãy mình hôn mê, gọi không được, lay không tỉnh, Kiều phu nhân và Kiều lão gia nơm nớp ở bên, chỉ sợ nữ nhi không dậy nữa, cùng đám Hà Tử khóc váng nhà.
Bộ công cụ thứ hai cũng đã được mang tới, Tả Thiếu Dương tiếp tục nối xương cho cho Dư chưởng quầy, vị trí dễ hơn của Kiều Xảo Nhi, nhưng xương gãy mấy đoạn, cho nên độ tỉ mỉ yêu cầu cao hơn hẳn, Tả Thiếu Dương căng mắt ra, mồ hôi trên trán chảy xuống phải nhờ Miêu Bội Lan lau cho, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành khá hài lòng theo ý mình.
Hiện giờ tuy chưa thấy được hiệu quả, nhưng Dư chưởng quầy sau khi tỉnh lại, cảm giác được chân có chút lực, tăng thêm nhiều hi vọng.
Ở bên nhà, Thảo Nhi cũng đã dấu hiệu hồi tỉnh, theo như Thảo Nhi nói thì nó đã mở mắt rồi, sau đó lại thiếp đi, Tả Thiếu Dương về bắt mạch, lòng mừng rỡ, Thảo Nhi chỉ là do bị đói lâu ngày, kiệt sức, còn độc tố đã được loại bỏ, mai chỉ cần ăn thêm bữa cháo nhân sâm nữa là không thành vấn đề.
Tả Thiếu Dương vốn vừa mới phục hồi sau khi mất lượng máu lớn, tuy có nhân sâm cực phẩm hỗ trợ, giúp y bình phục nhanh nhiều người thường, nhưng liên tục trải qua hai ca trị bệnh phức tạp, tinh thần tiêu hao cực độ, về tới phòng là ngủ vùi luôn, chẳng buồn ăn tối.
Ngủ tới nửa đêm thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, Lương thị đi ra mở cửa, loáng thoáng thấy giọng Kiều phu nhân, Tả Thiếu Dương bật dậy tức thì.
- Tả công tử, Xảo Nhi nó sốt cao quá, còn hôn mê.
Tả Thiếu Dương kinh hãi, choàng vội áo khoác chạy sang phòng bên cạnh, công cụ cố định cho Kiều Xảo Nhi không thành vấn đề, nhưng vết thương hở trên đùi thì sưng đỏ, hóa mủ nghiêm trọng, người nóng như hòn than, trái tim Tả Thiếu Dương treo ngược lên, xem ra thuốc thanh nhiệt giải độc thay thế của y không hiệu quả rồi.
Tả Quý cũng đã khẩn cấp mặc y phục sang, sau khi bắt mạch xong nhíu mày nói:
- Đào hồng tứ vật có được không?
Canh Đào hồng tứ vật là phương thuốc tới thời Nguyên mới dùng, dược liệu đa phần thời Đường đều có, mặc dù địa hoàng chín thì tới cuối thời Đường mới dùng, nhưng Tả Thiếu Dương bào chế dược liệu đã chuẩn bị sẵn khá nhiều dược liệu thường dùng mà thời Đường chưa có, nên hiệu thuốc có sẵn.
Cha nói được được tên thuốc này chứng tỏ bỏ công sức không ít, hẳn là không muốn tụt hậu quá xa so với nhi tử, chỉ là không chuẩn lắm, phương thuốc này chủ yếu trị huyết hư kiêm ứ máu trong phụ khoa, hiệu quả tốt với đau bụng kinh, cũng trị liệu chứng huyết hư khi gãy tay chân.
- Không đâu cha, tình trạng của của Kiều Xảo Nhi bây giờ chỉ có Ngũ vị tiêu độc ẩm mới có thể khống chế chứng viêm, nếu không vết thương tiến một bước nhiễm trùng, dẫn tới bại huyết …
Tả Thiếu Dương ngừng nói kịp thời, nếu bị bại huyết thì tính mạng Kiều Xảo Nhi vô cùng nguy cấp, phải chắn đứng dấu hiệu nguy hiểm này trước khi nó xuất hiện, không chế nhiễm trùng.
Kiều phu nhân không hiểu y, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của cha con Tả Quý, cùng linh cảm người mẹ là biết khuê nữ nguy rồi, quỳ ngay xuống, bật khóc nức nở:
- Tả lang trung, Tả công tử, xin hãy cứu Xảo Nhi của thiếp thân.
- Phu nhân yên tâm nhà ta sẽ làm hết sức.
Lương thị đi tới đỡ Kiều phu nhân lên.
Tả Thiếu Dương đứng dậy đi đi lại lại, thấy Miêu Bội Lan thì nói:
- Bội Lan, chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta lên Quỷ Cốc phong hái thuốc.
Lần này tới lượt Lương thị hồn vía bay lên mây, buông Kiều phu nhân ra giữ lấy nhi tử:
- Không, không được, nguy hiểm lắm.
Kiều lão gia đứng bần thần nãy giờ mới sực tỉnh:
- Công tử có cách cứu nữ nhi của ta sao?
- Có, song ta cần phải lên núi hái một vị thuốc nữa mới được.
- Con không được đi, Quỷ Cốc phong nguy hiểm lắm, nơi đó có ma quỷ đấy.
Lương thị kiên quyết không cho.
Kiều phu nhân nước mắt ngắn dài, nắm tay Lương thị cầu xin, Lương thị hết nhìn nhi tử lại nhìn Kiều Xảo Nhi đang mê man, lòng rối bời.
- Mẹ, con hôm nay cũng rời thành hái thuốc, chẳng phải cũng trở về bình an sao, con không đi xa đâu mà, ngay dải Quỷ Cốc lĩnh trước thành, đi về chỉ hơn một canh giờ.
Tả Thiếu Dương thuyết phục mẹ:
- Ma quỷ không lo, có tấm bùa Trí Không đại sư chùa Thanh Phong tặng, tà ma đều phải tránh xa.
- Không được đi nơi khác đâu đấy.
- Vâng.
- Hái được thì hái, hái không được phải về ngay.
- Vâng.
- Lão gia.
Lương thị dặn mấy lượt vẫn không yên lòng, nhìn Tả Quý.
Bên cạnh người Kiều gia khóc lóc van xin, tình trạng Kiều Xảo Nhi lại nguy cấp, nhi tử không đi không được, Tả Quý vuốt râu nói:
- Chân con thế kia leo núi thế nào?
- Thì đường bằng con đi, chỗ dốc bảo Bội Lan cõng con là được. Bội Lan khỏe lắm.
Miêu Bội Lan đỏ mặt:
- Bá bá yên tâm, cháu sẽ chiếu cố tốt Tả đại ca.
- Được rồi, vậy bảo Lý đại lang đi cùng, đông người chiếu cố cho nhau.
- Vâng.
Để mẹ yên tâm, lúc này mẹ có nói gì Tả Thiếu Dương cũng đồng ý:
Kiều phu nhân rối rít tạ ơn.
Còn một quãng thời gian nữa mới sáng, Tả Thiếu Dương kê tạm một đơn thuốc chống sưng giảm sốt cho Kiều Xảo Nhi uống, tạm thời khống chế tình hình xấu đi, sau đó ngồi ngay tại đó chợp mắt, chuẩn bị sức lực cho chuyến đi ngày mai.
Vừa báo giải trừ giới nghiêm, không cần Miêu Bội Lan đi gọi, Lý Đại Tráng đã tới làm việc, nghe Lương thị nhờ lên núi hái thuốc cùng Tả Thiếu Dương thì gật đầu không chút do dự.
Không lâu sau Miêu Bội Lan đã chuẩn bị xong xuôi, nàng thay bộ nam trang gọn gàng hay dùng khi đi lấy củi, chỉ là vì lên núi nên mặc thêm áo bông tơ ấm áp, tóc cũng búi lên kiểu nam nhân, mặt xoa tro đen, lưng đeo gùi, cùng với rương cấp cứu, còn có dao chẻ củi, rìu nhỏ.
Lý Đại Tráng cũng ăn mặc gọn gàng, ống cổ chân cổ tay đều dùng thừng buộc gọn, hắn không biết võ nghệ vẫn mang theo dao chẻ củi mở đường, đề phòng nguy hiểm, cùng với gùi thuốc.
Lương thị mặc dù đã đồng ý cho nhi tử rời thành hái thuốc, nhưng vẫn lo, chuẩn bị đủ mọi thứ, lương khô ăn trên đường, đá đánh lửa, đến cả kim chỉ không biết bắt Miêu Bội Lan chuẩn bị làm gì, Tả Thiếu Dương thì bị bà bắt mặc tới ba lớp áo, có cả áo giáp mà lần trước Lưu hỏa trưởng đưa mặc bên trong, Tả Thiếu Dương cảm thấy vướng víu, nhưng để mẹ yên lòng đành nghe.
Chuẩn bị hoàn tất, Tả Thiếu Dương vừa bước ra khỏi cửa thì thấy một thân ảnh tuyệt sắc đang đứng trầm lặng nhìn bầu trời đằng xa, gió sớm vờn mái tóc đen, váy trắng mềm mượt lất phất, thoang thoảng đâu đây như mùi thơm của nàng, y nuốt nước bọt, không ngờ mẹ dùng cả chiêu này.
Trái tim Tả Thiếu Dương nhảy múa trong ngực, bước chân nàng càng tới gần, tim y như muốn nhảy ra ngoài.
Bạch Chỉ Hàn không khuyên can ngăn cản y, chỉ nhỏ nhẹ nói một câu:
- Muốn cứu người phải chiếu cố bản thân trước, nếu mạng không còn thì chẳng cứu được ai.
Nếu chẳng phải xung quanh đông người, Tả Thiếu Dương rất muốn ôm siết vòng eo mảnh mai kia vào lòng, hôn lên cánh môi hồng kiều diễm đó, lúc này đành phải dằn lòng, từ lúc quan hệ bọn họ có dấu hiệu chuyển biến lại xảy ra đủ thứ việc, chưa có lúc nào ở bên nhau, bất giác không muốn đi nữa, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, gật đầu:
- Ta biết, yên tâm, ta sẽ chú ý, làm được thì làm, không được thì không miễn cưỡng, ta sẽ không mang tính mạng của mình ra làm trò đùa.
Bạch Chỉ Hàn nhìn y thật sâu, nói nhỏ:
- Mong thiếu gia nhớ lấy câu nói này, người nhà thiếu gia đợi thiếu gia về.
- Vậy còn cô?
Tả Thiếu Dương buột miệng hỏi:
Bạch Chỉ Hàn nhoẻn miệng cười, nói đùa:
- Chỉ Nhi là nô tỳ của thiếu gia, tất nhiên cũng đợi thiếu gia về, nếu không Chỉ Nhi biết hầu hạ ai?
Mặc dù câu trả lời của nàng không như kỳ vọng, nhưng nụ cười đó lại giống như chim én bay qua mái hiên khi xuân ấm hoa nở, giống như cánh bườm tung bay khi cỏ xanh mướt núi đồi, đều đầy ôn tình ngọt ngào, bất giác Tả Thiếu Dương nhìn tới ngây dại.