Miêu Bội Lan đã gọi được Lý Đại Tráng tới, còn nhờ được cả Thẩm Quân, cùng tên Đinh Tiểu Tam thương thế đã lành vẫn kiếm đủ cớ ngày ngày quanh quẩn ở Quý Chi Đường, bốn người bọn họ cùng khiêng cả Xảo Nhi lần giường sang phòng bệnh, phu thê Kiều lão gia đi theo.
Thấy nhân duyên đã tác hợp, tâm nguyện cũng đã hoàn thành, Nghê gia rối rít cảm tạ, nói một đống những lời tốt đẹp rồi cáo từ.
Nhân lúc mấy nhà ra cửa từ biệt nhau, Kiều Xảo Nhi vẫy tay gọi Tả Thiếu Dương:
- Tả đại ca, tới đây muội có chuyện muốn nói thầm với huynh.
Tả Thiếu Dương ngờ vực đi tới:
- Tiểu nha đầu, không phải lại nghĩ ra trò gì trêu chọc đại ca chứ?
- Ai là tiểu nha đầu?
Kiều Xảo Nhi rất không hài lòng:
- Muội là đại cô nương rồi.
- Đại cô nương bịt mặt, đi phát cháo, thiếu chút nữa gây họa đúng không?
- Á, làm sao huynh biết? … suỵt …
Kiều Xảo Nhi giật mình, lấm lét nhìn quanh sợ cha mẹ nghe thấy, thấy không ai nghe thấy mắt sáng lên:
- Hôm đó, là huynh và tỷ tỷ mắt to cứu muội.
- Đúng rồi, không ngờ phải không, xem ra chúng ta rất có duyên.
- Hi hi, có thể coi là vậy... Huynh là ân nhân của muội, vậy muội càng không thể dấu huynh, lần này cha mẹ muội tới đây cầu y là cái cớ, muốn kết thân mới là chính, do Nghê gia nãi nãi làm mai, đã thương lượng với cha mẹ huynh rồi, nếu huynh để ý tới muội, sẽ gả muội cho Tả gia, điều kiện trao đổi nhà huynh nuôi nhà muội qua nạn đói.
- Hả?
Tả Thiếu Dương không quá bất ngờ, vừa tức vừa buồn cười, cha mẹ y luôn như thế, muốn bế cháu quá mức hay là lo mình không kiếm nổi vợ đây?
- Bây giờ muội biết rồi, huynh đã có người trong lòng, không chỉ một, mà là hai, đúng không?
Tả Thiếu Dương nhìn hai cô gái đang nói chuyện với nhau, thế nào không phủ nhận, mỉm cười xoa đầu Kiều Xảo Nhi:
- Muội là tiểu nha đầu tinh quái, không biết lớn lên còn ghê gớm thế nào.
- Đã nói muội không phải tiểu nha đầu, người ta suýt nữa thành thê tử của huynh đó.
Kiều Xào Nhi gạt tay y ra, mím môi trừng mắt ưỡn ngực lên, nhìn ngực mình lại nhụt chí xìu xuống:
- Muội chỉ muốn nói thế thôi, muội biết huynh sẽ không đồng ý hôn sự này, mà muội cũng không muốn bị người ta gọi là đồ lừa gạt. Nên lát nữa cha mẹ muội quay lại, muội sẽ về.
- Cám ơn muội đã nói cho ta biết, phải rồi nhà muội bị cháy hết, bây giờ đang thiếu lương thực sao?
- Ừm, muội sức yếu, chỉ cứu được non nửa bao lương thực, mấy ngày qua ăn tiết kiệm mà cũng chẳng còn bao, có hai nô bộc đi theo nhà muội phải lên núi hái rau dại ăn qua ngày. Thân thích bằng hữu thấy nhà muội hết lương thực đều không cho ở nhờ, họ cũng không còn lương thực nữa, không sợ huynh chê cười chứ, nhìn thấy tay huynh, muội tưởng chừng thấy chân gà... Giờ muội thành nạn dân rồi, đang đợi Đại tướng quân cứu tế cháo để sống đây.
Nghĩ tới đó ngay cả tiểu cô nương lạc quan tươi vui như Kiều Xảo Nhi cũng không khỏi rầu rĩ:
- Tay muội mới như chân gà đó, mắt mũi kiểu gì vậy?
Tả Thiếu Dương cảm khái, ông trời thực sự mù mắt, mấy ngày trước cô bé thiện lương này còn đi phát cháo cứu tế nạn dân, vậy mà giờ lại bản thân lại biến thành nạn dân rồi:
- Được rồi, để ta đi kiếm cho muội chút gì đó để ăn.
Nói rồi đi vào bếp, lấy hai cái bánh bao, đây là tiền công Lương thị để trả cho Lý Đại Tráng, trước tiên lấy tạm:
- Ăn đi, đại ca cho đấy.
- Cám ơn Tả đại ca.
Kiều Xảo Nhi nuốt ực nước bọt, nhận lấy cái bánh bao nhưng không ăn ngay:
Đúng lúc này Nhị Thảo chạy vào báo:
- Tả đại ca, Thảo Nhi tỷ tỷ bụng sôi ùng ục khiếp lắm.
Tả Thiếu Dương mừng rỡ, y đang đợi chuyện này:
- Xảo Nhi, ta phải về đây, muội cứ yên tâm ở lại dưỡng thương.
Nói xong chống quải trượng, lò cò một chân chạy đi, Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan cũng chạy theo.
Kiều Xảo Nhi chờ Tả Thiếu Dương đi rồi, cha mẹ quay lại nói:
- Cha mẹ ăn đi, Tả đại ca cho đấy.
Kiều phu nhân cầm cái bánh bao khóc rấm rứt, trước kia nhà bà đến hạ nhân cũng chẳng ăn thứ bánh bao đen xì xì này:
- Lão gia, cậu tiểu lang trung đó rất tốt, tâm địa thiện lương.
- Ừ thì tốt …
Kiều lão gia gật đầu, con người Tả Thiếu Dương thì ông không chê trách gì cả, khuê nữ đành hanh ương bướng nhà mình gả cho nam nhân như vậy không lo thiệt thòi, chỉ là Tả gia quá nghèo, nghèo hơn tưởng tượng của ông nhiều, chỉ là may mắn dựa vào Đại tướng quân ban thưởng nên dư dả lương thực, ngày sao thì sao, hành y mà lương thiện như thế thì nghèo kiết xác, phải gian một chút, như huynh đệ Nghê gia mới khá được. Đấy là chưa nói tới môn đăng hộ đối, hai nhà chênh lệch rất xa, nên dù chuyện này có thành, ông cũng không vui.
…………
Tả Thiếu Dương thì đã được quay về nhà, vừa mở cửa định vào phòng thì Miêu Bội Lan đóng lại:
- Tả đại ca, huynh ở ngoài đi.
Bạch Chỉ Hàn cũng nói:
- Thiếu gia đợi ở ngoài là được.
Nói xong lách mình vào đóng cửa lại.
Tả Thiếu Dương mới nhớ ra Thảo Nhi trong mắt y chỉ là cô nhóc, nhưng ở thời đại này cũng là đại cô nương, mà hai nha đầu đó làm sao không nói luôn ở bên kia đi, làm mình mất công nhảy về rồi mới nói? Chuyện này phải mất một lúc, đi ra nói nhỏ với cha:
- Cha, con có chuyện này, cha mẹ vào phòng nói chuyện được không?
Tả Quý và Lương thị gật đầu:
- Cha mẹ cũng có chuyện muốn nói với con, vào phòng cha đi.
Ba người đi vào phòng ngủ phu thê Tả Quý, không đủ chỗ nên Tả Thiếu Dương đành đứng dựa vào tường.
Tả Quý ngồi xuống:
- Con nói đi.
Tả Thiếu Dương thừa biết chuyện cha mẹ muốn nói rồi, nên chẳng từ chối từ, vào thẳng vấn đề luôn:
- Vừa rồi Xảo Nhi đã nói với con chuyện cha mẹ bàn tính với nhà họ...
- Hả?
Lương thị không đợi nhi tử nói hết đã mừng rỡ cướp lời:
- Con đồng ý phải không?
- Mẹ.
Tả Thiếu Dương cũng không muốn tranh cãi với cha mẹ về chuyện này nữa:
- Con đã nói với cha mẹ rồi, tức phụ của con phải được con nhìn trúng, có thể cùng con nắm tay nhau đi tới già.
- Thì cha mẹ cũng đâu có ép con, hôm nay đưa họ tới để xem ý con ra sao trước mà. Chẳng phải con và Kiều tiểu thư nói chuyện rất hợp ý sao, chẳng lẽ con không thích?
- Con thích.
Tả Quý và Lương thị đều vui mừng, nụ cười chưa kịp nở trọn vẹn thì Tả Thiếu Dương lại nói:
- Cô bé đó láu lỉnh, tươi sáng, con thích như thích một muội muội vậy, chứ không hề muốn cưới làm thê tử. Mà gặp nhau chưa được một canh giờ mà cha mẹ muốn con cưới về sao, đâu phải đùa chứ?
- Năm xưa mẹ còn tới lúc vén khăn mới thấy mặt cha con, chẳng phải vẫn tốt sao?
Cũng biết ý nghĩ kỳ quái khó hiểu của nhi tử ở chuyện này, Tả Quý không giận, vuốt râu nói:
- Có thể định hôn trước, sau này mới cưới mà.
Tả Thiếu Dương kêu khổ không thôi, tư tưởng cách biệt quá xa, không thể nào nói được, đành kiên quyết:
- Con không cưới.
Thái độ của nhi tử rất rõ ràng rồi, nói nữa cũng vô ích, Tả Quý đứng dậy, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói một lần này nữa thôi, nếu con không thích cha mẹ chọn tức phụ cho, vậy con có thể tự ý tuyển chọn, con chọn ai, cha mẹ sẽ giúp con dạm hỏi cưới về. Cha mẹ không cưỡng ép con phải cưới ai, song có một yêu cầu, cô nương đó phải xứng với Tả gia ta, phải môn đăng hộ đối. Nếu không dù con có nói thế nào ta cũng không đồng ý.
- Cha, cha nói lý lẽ chút được không?
- Cha đang nói lý với con đây, đạo lý đơn giản, con cưới người cha mẹ không ưng, vậy tùy con, mời ra ngoài ở, muốn làm gì thì làm. Dù sao hiện giờ cánh con cứng rồi, không cần dựa vào cha mẹ nữa, cũng không cần nghe lời nữa, như thế nửa đời sau cha mẹ con ra sao, không cần con lo, từ nay trở đi chúng ta cắt đứt.
- Cha...
Tả Thiếu Dương run run:
- Đừng gọi ta là cha, Tả Quý này không có đứa nhi tử không biết nghe lời.