Tả Thiếu Dương bấy giờ mới nhìn kỹ, thì ra là cái xe lăn làm bằng gỗ, tuy thơ sơ nhưng khá chắn chắn. Đại Tử còn hớn hở nói:
- Tả đại ca, huynh ngồi thử đi, thích lắm.
Mấy đứa đệ muội cũng ríu rít bảo y thử, lúc nãy bọn chúng ngồi chơi trong nhà rồi.
- Thiếu gia ngồi đi, nếu không thoải mái ta còn điều chỉnh.
- Làm phiền huynh quá, vậy ta ngồi thử.
Tả Thiếu Dương thấy hay hay, không ngờ người xưa cũng nghĩ ra cái món này rồi, bỏ gậy ngồi thử, vừa vặn.
- Để đệ đẩy huynh đi.
Đại tử nhiệt tình xung phong đẩy xe lăn cho Tả Thiếu Dương, ba đứa đệ muội reo hò chạy theo. Tả Thiếu Dương cũng được lắm, mỗi tội bánh xe bằng gỗ chưa được trau truốt nhau, đi không êm, bánh xe ma sát với trục cứ kêu kin kít khá khó chịu, nhưng dù sao cảm thấy thoải mái hơn đi ngựa, cơ mà sao nó đi ngày càng nhanh thế này, phải nói nhanh hơn quá mức, vội nói:
- Đại Tử, đừng đẩy nửa, thế là được rồi.
Vừa nói tới đó thì nghe “oạch” một cái, Đại Tử trượt chân ngã, tay rời khỏi tay nắm chiếc xe, hôm qua tuyết lớn suốt một ngày, bây giờ đông cứng lại thành băng, rất trơn, chiến xe theo đà cứ vậy lao đi mỗi lúc một nhanh, Lý Đại Tráng và Miêu Bội Lan hết hồn hết vía đuổi theo.
Mẹ nó, phanh đâu, không có phanh, cái xe lao vun vút trên con phố vắng, Tả Thiếu Dương sợ tái mặt, đường toàn băng tuyết, với tốc độ thế này mà y nhảy ra ngoài thế nào cũng thương nặng, chân cẳng y thì như thế, mà không nhảy ra nó đâm vào nhà bên đường cũng chết, đang tính có nên ôm đầu nhảy bừa ra không thì may sao nhác thấy bóng đội binh sĩ đi tuần, mừng rỡ la lớn:
- Bành hỏa trưởng, giữ ta lại, giữ ta lại.
- Các huynh đệ, nhanh mau giữ lấy Tả công tử.
Bành hỏa trưởng hô lên, mấy binh sĩ vứt cả vũ khi chạy ra, phải ba bốn người cùng đưa tay ra giữ mới ngăn được đà lao đi của cái xe lăn, xe dừng lại rồi Tả Thiếu Dương còn chưa hoàn hồn.
- Tả đại ca, huynh có sao không?
Miêu Bội Lan và Lý Đại Tráng lúc này cũng vừa vặn chạy tới nơi:
Tả Thiếu Dương ôm ngực thở dốc:
- Không sao, không sao.
- Đại Tử, tới đây ngay, làm sai lại định trốn, có phải nam nhi không?
Đại Tử lúc đó đứng tít xa, nơm nớp nhìn về phía bọn họ. Tả Thiếu Dương xua tay:
- Bỏ đi, đệ ấy cũng ngã đau mà.
Giờ thì Tả Thiếu Dương nhớ ra vì sao mình ghét bọn trẻ con rồi, chúng làm sai không đá đít chúng nó được, lại còn phải tỏ ra rộng lượng.
- Ha ha ha, Tả công tử nhã hứng thật cao, mới sáng ra đã chơi trò có độ nguy hiểm lớn thế này.
Bành hỏa trưởng cười ha hả:
- Không có gì nữa bọn huynh đệ lại đi tuần tiếp đây.
Tả Thiếu Dương thở đều trở lại, nhận lấy quải trượng từ tay Miêu Bội Lan, tạm thời y không muốn ngồi cái thứ này nữa:
- Bành hỏa trưởng khoan đã, ta có việc muốn nhờ huynh đây.
- Tả công tử cứ sai bảo, nếu làm được ta sẽ làm hết sức.
Bành hỏa trưởng đứng lại sảng khoái nói:
- Nhà ta có rất nhiều dược liệu, trong đó phần lớn có thể làm ăn được, chỉ là nếu dùng làm lương thực thì vô cùng khó ăn, khó ăn hơn cả rau dại trên núi, dù sao thì nó là đồ khô mà. Có điều dùng giữ mạng vẫn có thể, bây giờ khắp thành dân đói, nhiều người sắp chết rồi, e không đợi được tới khi Đại tướng quân phát cháo, vì thế ta muốn phát cháo cứu tế, có điều dân đói việc gì cũng dám làm, nên ta muốn hỏi hỏa trưởng, liệu có thể phái người đi cùng ta duy trì trật tự không?
- Được, tất nhiên là được rồi, Tả công tử đúng là người có thiện tâm, đây là chuyện tốt, giúp ổn định bách tính trong thành, Đại tướng quân mà nghe thấy sẽ vô cùng cao hứng.
Bành hỏa trưởng ái ngại nói thêm:
- Có điều này, Tả công tử cũng không nên cho nhiều gạo, đừng để cứu người khác mà nhà mình chết đói, vậy không hay.
- Đa tạ Bành hỏa trưởng quan tâm, chủ yếu vẫn là thuốc, hơn nữa ta không phải cứu tế dân đói, chỉ giúp người đang nguy cấp qua cơn khó khăn.
- Thế là tốt nhất, chỉ là … hắc hắc..
Bành hỏa trưởng xoa xoa tay có chút ngại ngần, thấy đám huynh đệ đang nhìn mình tha thiết, mặt dày nói:
- Không biết Tả công tử nấu cháo xong cho chúng một ít được không, đám huynh đệ gần đây không ăn no, không dám xin nhiều, một chút là được.
- Không hề gì, mỗi huynh đệ giúp ta sẽ được một bát cháo.
Tả Thiếu Dương nói xong còn nhấn mạnh:
- Đây là cháo lấy vị thuốc làm chủ, không dễ uống chút nào, song có lợi cho sức khỏe.
Bành hỏa trưởng cười khổ:
- Tả công tử chớ lo, bây giờ cần no cái bụng là được, ai quan tâm tới khó nuốt hay dễ nuốt, đám tham ăn đó giờ nuốt đá cũng được nữa là.
- Đúng đúng, công tử cho ăn là bọn huynh đệ cảm kích bất tận rồi, không dám kén chọn.
Cả đám binh sĩ rối rít nói:
Tiếp đó Tả Thiếu Dương về nhà nói với cha mẹ, thấy bảo có Bành hỏa trường phái người giữ trật tự, phu thê Tả Quý đều tán đồng. Mọi người đồng tâm hiệp lực, Tả Thiếu Dương và Tả Quý thái thuốc, Lương thị, Miêu Bội Lan nghiền dược liệu thành bột, Bạch Chỉ Hàn phụ trách nấu cháo. Tả Thiếu Dương nhân lúc không ai để ý, lén cho số sâm mà y đã mài nhỏ đêm hôm trước vào.
Cháo nấu xong, trước tiên cho Bành hỏa trưởng và đám binh sĩ, bọn họ đúng là đói lắm rồi, người đầu tiên vừa nhận lấy bát cháo là húp sụp một cái kệ cả cháo còn nóng rát lưỡi.
Nhưng rất nhanh, tên binh sĩ đó mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
- Cái thứ gì thế này, đắng chết thôi.
Bàng hỏa trưởng cẩn thận để huynh đệ ăn trước, mình ăn sau, nghe thế cũng múc một thìa cháo húp thử, phun phì ra, thè lưỡi nhăn mặt:
- Tả công tử, cháo gì thế này?
- Ta nói rồi, cháo thuốc.
Tả Thiếu Dương điềm nhiên nói, hồi mới đọc cuốn sách kia, y đã từng tò mò ăn thủ đủ loại dược thảo có thể làm lương thực, thừa biết sự kinh khủng của nó, bây giờ cười trên nỗi đau của kẻ khác cũng thú phết:
- Lấy trung dược làm chủ, thêm ít lương thực, thế là thành cháo thuốc.
- Nhưng sao mà đắng như thế?
- Thuốc phải đắng thôi, các ngươi chưa uống thuốc bao giờ à?
Bành hỏa trưởng cầm thìa nguấy nồi cháo, căng mắt ra nhìn:
- Lại còn không thấy hạt gạo nào.
- Xin lỗi, nhà ta cũng không có nhiều lương thực, hơn nữa cháo này chủ yếu là cấp cứu người nguy cấp.
Bành hỏa trưởng đặt thìa cháo xuống:
- Uống đi, khốn kiếp, hôm qua còn nói với lão tử thế nào, nói đói tới ăn được cả đá, giờ có cháo thuốc bổ dưỡng đàng hoàng dám chê à, không tên nào được lãng phí.
Cũng có binh sĩ lớn tuổi chịu khổ quen rồi thong thả húp từng ngụm nhỏ một. Đám binh sĩ trẻ hơn đều nhắm mắt bịt mũi uống vào, lần này có chuẩn bị ít nhất không đến nổi phun ra, cơ mà đắng quá mức, tới lưỡi muốn líu lại luôn.
Tả Thiếu Dương được nhóm binh sĩ chừng hai mươi người hộ tống cùng Miêu Bội Lan, Bạch Chỉ Hàn đi tới một con ngõ nhỏ, binh sĩ chia làm hai nhóm chặn đầu mỗi ngõ, chỉ có Bành hỏa trưởng và và hai binh sĩ nữa đi theo bọn họ.
Bọn họ chia nhau ra đỡ những người thoi thóp không còn sức đứng dậy mỗi người một bát cháo, cũng có người còn sức lực, thấy có người phát cháo thì đi tới xin, bọn họ nài nỉ khóc lóc, Tả Thiếu Dương không đành lòng, múc cho họ một ít cho họ thử trước, phản ứng của họ đa phần giống đám binh sĩ kia.
Có người cố gắng uống hết chắp tay một cái bỏ đi, song cũng có người tức giận nói lời khó nghe:
- Các người nếu thực lòng muốn bố thí cháo thì cho gạo vào chứ, toàn là thuốc với thuốc, thế thì có khác gì rau dại, giờ phản quân không đánh thành, quan quân cũng cho ra thành hái rau dại ăn, còn tươi nguyên, gấp cả thứ này trăm lần.
Nếu không phải là có quan binh đi cùng, có khi họ chửi thẳng mặt Tả Thiếu Dương là mua danh chuốc tiền rồi, Bành hỏa trưởng nổi giận, định đánh, nhưng Tả Thiếu Dương ngăn lại, y không bận tâm tới lời người khác, y đã nhận quá nhiều tán dương mà bản thân không xứng đáng rồi, bây giờ nghe vài câu oan ức thôi có hề gì, những người này tuyền tai nhau không xin cháo nữa càng tốt, y có thể tập trung cho những người sắp chết thực sự cần tới nó.