Tả Thiếu Dương gật đầu, tài đánh trận của vị Đại tướng quân này tới đâu thì y không đủ trình độ bình luận chứ kỷ luật nghiêm khắc thì y thấy rồi, đó chính là hôm quan binh mới vào thành còn chưa có chỗ lập doanh cắm trại, quan binh chia ra ngủ ngoài phố, xa đâu không rõ, lấy khu phố y làm ví dụ, không nghe một ai than phiền binh sĩ quấy nhiễu, thậm chí có người thương bọn họ trời giá lạnh còn ăn gió nằm sương mời vào nhà trú tạm, bọn họ cũng từ chối.
Mà nói cũng lạ, nếu một người hiểu cách trị quân như thế mà lại phạm sai lầm sơ đẳng để phản quân đốt mất lương thảo ở hảm Trường Xà, hơn nữa không chỉ một lần, sau đó vào thành rồi vẫn để phản quân đốt luôn kho lương nhà môn.
Vị Đại tướng quân này bị ngốc à? Rõ ràng không phải, chỉ cần ông ta tinh minh bằng nửa Phó Cung kia cũng sẽ không để chuyện này xảy ra, huống hồ ông ta là huynh đệ của Lý Thế Dân, được Lý Thế Dân phải đi dẹp phản loạn.
- Tại hạ không làm phiền công tử dâng hương bái Phật chứ?
Viên giáo úy cắt ngang dòng suy nghĩ của Tả Thiếu Dương:
Không phải vấn đề mình nên suy nghĩ, Tả Thiếu Dương xua tay:
- Không sao, tướng quân mời.
- Không dám nhận, Tả công tử, tại hạ họ Bành, là một hỏa trưởng, công tử cứ gọi một tiếng Bành hỏa trưởng là được.
- Thì ra là Bành hỏa trưởng.
Tả Thiếu Dương thi lễ.
- Đại sư, ta phụng lệnh Đại tướng quân đi kiểm tra những kẻ che dấu lương thực không giao nộp, quý tự tuy là chốn Phật môn thanh tĩnh, song vẫn phải bị lục soát, mong đại sư thông cảm. Nếu trong chùa có số lương thực vượt quá quy định, mong đại sư nộp lên, đánh đòn cũng được miễn.
Quan binh đều thô bạo, nhưng ở chỗ thờ phụng Phật tổ thế này, Bành hỏa trưởng tỏ ra rất khách khí:
Trí Không lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng đều đều chậm rãi:
- Mấy vị sư huynh đệ của tiểu tự mỗi năm tới mùa xuân đều ích cốc, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Cho nên thời gian qua không đi hóa duyên, cũng không nhận bố thí, bởi vậy trong chùa không có cái gì ăn hết..
Bành hỏa trưởng cẩn thận nói thêm lần nữa:
- Đại sư, vậy ta cho kiểm tra, một khi thấy lương thực vượt quá quy định sẽ xử trảm, người xuất gia cũng không ngoại lệ, đại sư, hãy nghĩ cho kỹ, bây giờ nộp lương thực vẫn còn kịp.
Trí Không khép mắt lại, quay về phía tượng Phật, bình thản nói:
- Thì chủ cứ làm phận sự của mình.
- Vậy thì tìm kiếm đi.
Bành hỏa trưởng tuy không phải là tín đồ Phật giá, song người xưa với thần phật nói chung luôn mang ba phần kính sợ, dặn thêm một câu:
- Chú ý đó, đừng có lục tung đồ đạc của các vị đại sư lên.
Binh sĩ đồng thanh đáp lời, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm các phòng, bốn binh sĩ cầm bốn đầu xích sắt nối với cái cọc gỗ lớn nện xuống đất từ cổng chùa vào, hai tên đạo mộ già cải trang thành binh sĩ thì áp tai xuống đất lắng nghe.
Chùa Thanh Phong này ít người, phòng ốc ít, tài vật càng chẳng có gì, trừ đại điện ra nơi khác thoáng cái kiểm tra xong, hai binh sĩ già cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi, một binh sĩ đi vào bẩm báo với Bành hỏa trưởng không tìm thấy bất kỳ thứ gì.
Tả Thiếu Dương chưa kịp thở phào thì Bành hỏa trưởng đi quanh bức tượng Phật to lớn, vỗ vỗ lên đài sen, chẳng cần phải là dân đạo mộ cũng phát hiện ra bên trong rỗng, mà nhìn cái cọc gỗ lòi ra một bên vai bức tượng cũng đoán được, tới bên Trí Không đại sư, chắp hai bàn tay lại, nhỏ nhẹ hỏi:
- Đại sư, bức tượng này không có gì bên trong đấy chứ?
- Bành hỏa trưởng, các vị đã lục soát khắp chùa rồi, bây giờ ngay cả tới Phật tổ cũng không tha, như vậy có quá lắm không?
Tả Thiếu Dương nóng ruột nói:
- Tả công tử, Bành mỗ xưa nay luôn tôn kính thần phật, không hề có ý mạo phạm, song quân lệnh không thể trái.
Bành hỏa trưởng lời nói khách khí, song ý tứ thì rất cương quyết:
Trí Không chậm rãi nói:
- Không hề gì, Bành thì chủ thấy cần làm sao thì cứ làm, đó không phải Phật, đó chỉ là một bức tượng đất mà thôi, đập vỡ cũng được.
Lão hòa thượng này thần kinh rồi à, Tả Thiếu Dương cuống lên, có điều phương trượng người ta nói thế mà y phản ứng thái quá thì khiến đám binh sĩ nghi ngờ, lòng như lửa đốt không biết phải làm thế nào.
Bạch Chỉ Hàn từ đầu tới cuối không nói gì, bây giờ mới giật ống tay áo y. Tả Thiếu Dương bình tĩnh lại, Trí Không chẳng phải là vị hòa thượng bình thường, có thể đã di chuyển lương thực đi rồi.
Dù Trí Không nói đập vỡ tượng không sao, song Bành hỏa trưởng thực sự không dám tới mức đó, suy nghĩ một hồi kiến nghị:
- Hay thế này, ta sẽ đục một cái lỗ nhỏ trên cánh tay tượng, như thế cũng tiện tu bổ lại, ý đại sư thế nào?
- Thì chủ, mời.
Trí Không nói đơn giản, mắt chẳng thèm mở ra lần nữa.
Bành hỏa trưởng đích thân lấy một thanh trường mâu từ binh sĩ bên cạnh, đi tới bên tượng phật, chọn vị trí, đâm vào khuỷu tay bức tượng, vì tượng làm bằng đất, lại rỗng nên xuyên qua dễ dàng, chẳng tốn chút sức lực nào cũng đâm được một cái lỗ nhỏ.
Lập tức có binh sĩ đưa đèn dầu tới, Bành hỏa trưởng rút trường mâu ra, cầm lấy đèn soi vao, nhìn không rõ, chuyển sang vị trí khác, lại đâm trường mâu vào, không có cảm giác đâm phải thứ gì, thử liền mấy vị trí kết quả cũng tương tự.
Bành hỏa trưởng ném trả trường mâu cho binh sĩ:
- Đã tim kiếm xong, không có gì cả.
Còn lấy trong lòng ra mấy đồng tiền đặt lên bàn cúng:
- Thành thực xin lỗi đại sư, làm hỏng tượng Phật thật tội quá, tại hạ công vụ bận rộn không có thời gian tu bổ lại, chút tiền này xem như phí tu sửa, đợi sau khi công việc xong xuôi sẽ tới đích thân quét chùa tạ lỗi.
Trí Không tiếp tục rì rầm đọc kinh, mấy vị hòa thượng khác càng chưa từng có chút phản ứng gì, như thế chuyện xảy ra bên ngoài không liên quan tới mình, đã đạt tới cảnh giới vong ngã.
Bành hỏa trưởng cung kính vái tượng Phật, sau đó cáo biệt Tả Thiếu Dương dẫn binh sĩ lui ra.
Tả Thiếu Dương nhẹ lòng được một nửa, lương thực đi đâu rồi, chẳng phải bản tinh y đa nghi, mà vị Trí Không đại sư này quá khác thường.
Một lúc sau buổi tụng kinh kết thúc, mấy vị hòa thượng khác đứng dậy rời đại điện, không nhìn hai người họ, chỉ có Trí Không cười hiền từ với Bạch Chỉ Hàn:
- Bạch tiểu thư, đã lâu rồi không tới, không biết sức khỏe lão đại nhân dạo này thế nào?
- Đa tạ đại sư hỏi thăm, ngoại tổ phụ đã khỏe lên nhiều.
Bạch Chỉ Hàn lễ phép đáp:
- Đại sư, giờ đây ta là nô tỳ của Tả gia, đại sự gọi là Chỉ Nhi thôi.
- A di đà phật, âu cũng là duyên.
Trí Không khẽ gật đầu với Tả Thiếu Dương một cái, sau đó lại tiếp tục tọa thiền, nói một câu tiễn khách:
- Hai vị thí chủ nếu sau này rảnh tới tiểu tự nghe kinh.
Mặc dù Trí Không không nói gì tới lương thực, nhưng trong lòng Tả Thiếu Dương vững vàng hơn nhiều, trên đường về lại đi qua chỗ giếng khô, không có vẻ gì là bị phát hiện dấu lương thực, cả khu phố yên tĩnh, chỉ có tên tuyên truyền viên kia là đi lại gõ chiêng lải nhải, không ai bị đánh đòn cũng không ai bị chặt đầu làm Tả Thiếu Dương thấy việc mình làm hôm qua cũng có chút ý nghĩa.
Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn về tới nơi thì thấy Lý Đại Tráng đang ngồi trước tấm biển được quan quân đề tặng, hội tụ tinh thần nhìn tấm biển, chuẩn bị điêu khắc.
Miêu Bội Lan chạy ra cửa đón:
- Tả đại ca đã về.
Lý Đại Tráng nghe thấy quay ra, dập đầu với Tả Thiếu Dương:
- Mẹ ta bảo ta tới tạ ơn Tả thiếu gia, cả nhà đã mấy ngày không có hạt gạo nào vào bụng, chỉ dựa rau dại lót dạ. Mẹ ta đã mệt tới lả đi, nhưng chẳng còn cách nào, đường đi bị phong tỏa, bến tàu chẳng có việc làm, không có cái ăn. Đúng lúc ấy Bội Lan muội mang tới mấy cái bánh bao, cà nhà thế là sống rồi, kiếp này nếu chỉ còn chút sức lực nguyện làm trâu ngựa báo đáp Tả gia...