Phàn Mặt Đen nãy giờ ngồi xuông, chẳng được miếng nước nào, người ta còn lơ đi, bây giờ nói tới chuyện sửa nhà sửa cửa, thuê nhân công rồi, mình mà không lên tiếng có khi người ta bàn tới việc sinh con đẻ cái luôn cũng chưa biết chừng, lão Phàn này ít nhiều cũng là đội chính chỉ huy cả trăm người, chưa đi tới đâu lại mất giá như cái nhà này, hèm một tiếng kiếm chủ đề:
- Tiểu huynh đệ, đã nghe lệnh trưng thu lương thực chưa, xem lại lương thực trong nhà cho cẩn thận, nếu quá giới hạn là không được đâu, tới lúc đó Lão Phàn này có nói đỡ cũng không ăn thua đâu đấy.
- Không cần phải xem, chắc chắn không thể vượt được, ta còn đang đợi Đại tướng quân phát cháo tế dân đây, chứ chừng đó gạo biết sau này sống thế nào?
Tả Thiếu Dương thực sự vẫn còn chưa hết lo lắng, lương thực dấu trong chùa như thế có an toàn không, vị Trí Không đại sư đó có tin tưởng nổi không, ông ta quá khác với hòa thượng bình thường, rồi lương thực dấu dưới giếng có qua được mắt quan quân không, nhiều yếu tố y không kiểm soát được, cảm giác vận mệnh không nắm trong tay làm người ta không thể yên tâm:
- Phàn đội chính, quan binh các vị thực sự sẽ phát cháo chứ?
Phàn Mặt Đen cười hăng hắc:
- Phát cháo thì thế nào cũng có, làm sao có thể thất hứa với bách tính được, chỉ là thế nào thì, nhiều ít ra sao thì ta không biết.
Bên ngoài đội tuyên truyền lưu động kia lại tới rồi, nghe đi nghe lại cũng phiền, nhưng cũng rất có tác dụng gây sức ép tinh thần rất lớn, hôm qua còn bị mấy thương binh chửi rủa làm ổn suốt ngày không cho ai nghỉ ngơi.
Nhưng tiếng ồn kia tới gần hơn thì thấy không đúng lắm, không chỉ tiếng chiêng, mà còn có cả tiếng kèn sáo, nghe như nhà ai đi rước dâu vậy, tưng bừng náo nhiệt.
Tình hình thế này còn nhà nào có tâm trạng cưới gả à, mọi người đều tò mò ra cửa nhìn.
Thế nhưng không phải đội ngũ rước dâu mà lại là một đội quan quân, đội ngũ chỉnh tề, đi đầu là một viên tướng uy vũ cưỡi con ngựa cao lớn, theo sau là bốn binh sĩ, bê ngang một tấm biển được dùng vải đỏ phủ lên, giữa còn dùng lụa đỏ tết bông hoa to tướng.
Tiếp đó là đội nhạc chừng tám người, nhạc cụ cũng được buộc lụa đỏ, cuối cùng là một đội binh sĩ tay cầm giáo, xếp hai hàng bước đi vô cùng chỉnh tề.
- Là quan quân tặng biển đấy, không biết cho nhà ai thế nhỉ?
- Không biết, huyện ta trước nay chỉ mỗi một lần được thứ sử đại nhân tặng biển, đó là quả phụ Trương, nhưng không được rình rang như lần này.
- Thế này hẳn là được Đại tướng quân tặng biển, vinh dự lớn đấy, họ đi về phía này.... Lẽ nào, trời ơi là Quý Chi Đường.
- Là Tả gia, họ dừng trước Tả gia kìa.
Thật vậy, đội nhân mã ầm ĩ đó trước tới cửa Quý Chi Đường, viên tướng cưỡi ngựa nhìn tấm biển cũ kỹ, giơ roi ra hiệu đoàn người dừng lại:
- Tới rồi, là nơi này.
Nói xong xuống ngựa, phủi tuyết, chỉnh lại áo choàng ngay ngắn đi tới.
Phàn Mặt Đen nhìn thấy người này thì giật mình:
- Đó là Lão Phó thủ lĩnh thân binh của Đại tướng quân, ta phải tránh một chút, đừng để hắn biết ta ở đây.
Rồi chạy ù vào bếp như ma đuổi.
Viên tướng kia người tầm thước chứ không cao lớn vạm vỡ như Phàn Mặt Đen, mặc bộ giáp hạng nặng phủ kín tới chân nặng phải tới năm mươi cân, trên đầu đội mũ trụ, chỉ có khuôn mặt với đôi mắt như báo săn lộ ra ngoài, đi thẳng tới chỗ đoàn người Tả Quý đang đứng, chắp tay hỏi:
- Dám hỏi tiểu lang trung Tả Thiếu Dương của Quý Chi Đường có ở đây không?
Tả Quý và Lương thị giật bắn mình, không biết quan quân tìm nhi tử làm gì, hoàn toàn quên cả người ta dẫn theo đội quân nhạc, cứ nghĩ là nhà mình dấu lương thực bị bại lộ rồi, Lương thị sợ tới toàn thân run bần bật, Tả Quý cố trấn định vẫn không khỏi lắp bắp:
- Nó... Nó chính là khuyển tử, không biết, tướng quân tìm nó có việc gì?
- A, ra là Tả lang trung, mạt tướng xin có lễ.
Viên tướng chắp tay:
- Tất nhiên là tìm cậu ấy có việc, lão lang trung, cậu ấy đâu rồi? Vẫn phải dưỡng thương sao?
Tả Thiếu Dương đầy một bụng nghi hoặc, chống nạng đi ra:
- Tướng quân, chính là ta... Có chuyện gì xin mời vào nhà nói.
Tả Quý cũng rối rít đưa tay ra:
- Đúng đúng, trong nhà mời, mời tướng quân vào nhà.
- Đáng lý phải thế, có điều ta quân vụ bận rộn, không có thời gian, Tả công tử, tới nhận biển đi.
- Nhận biển?
Tả Quý bấy giờ mới nhớ ra tấm biển phủ lụa đỏ, chỉ vào nó:
- Ý tướng quân là … biển đó tặng nhà ta sao?
Viên tướng quân gật đầu, lùi lại một bước trang trọng nói:
- Mạt tướng Phó Cung, là đội chính vệ đội thân binh của Đại tướng quân thống soái quân dẹp loạn. Lần này phụng lệnh Đại tướng quân đặc biệt tới đây để tặng biển cho công tử của quý đường.
Bốn xung quanh ồ lên, xôn xao nghị luận, người Tả gia nhìn nhau kinh ngạc, Tả Quý ngập ngừng hỏi:
- Khuyển tử có tài đức gì mà nhận vinh dự này, Đại tướng quân có nhầm không?
Phó Cung nói lớn như thể muốn tất cả đều nghe được:
- Ha ha ha, Tả lang trung xem nhẹ lệnh lang rồi, lần trước phản quân tiến công Hợp Châu, lệnh lang mạo hiểm lên thành chữa trị thương binh, quý đường lại còn tận tâm chữa trị nhiều huynh đệ trong quân chúng ta như thế. Làm người ta kính phục hơn nữa, vài ngày trước quân ta và phản quân quyết chiến ngoài thành, lệnh lang xông pha ngay tuyến đầu, không ngại tên bay đạn lạc, cứu lại vô số thương binh, cuối cùng không may rơi vào vòng vây của địch, tắm máu chiến đấu, giết mấy chục kẻ địch, rồi bản thân bị trọng thương! Không biết nay thương thế Tả công tử thế nào?
Cái này là nói mình đấy hả, xông pha tiền tuyến? Ai thế, còn tắm máu chiến đấu vowis phản quân, cũng không quen, giết mấy chục kẻ địch, mình không biết thằng cha nào như thế, họ có nhầm không vậy, cơ mà người ta chỉ đích danh mình, Tả Thiếu Dương lúng túng đáp:
- Đa tạ, đã không còn đáng ngại nữa.
- Mạt tướng nghe Lưu hỏa trưởng giới thiệu, khi đó Tả công tử về thành mạng nguy trong sớm tối, không ngờ hồi phục nhanh như vậy, đúng là trời cao có mắt, cũng là nhờ y thuật công tử cao minh.
Lão Lưu hỏa trưởng đó nói quá rồi, bị thương một chút mà nói gì ghê thế, người ta mà biết thì cười đau bụng:
- Phó tướng quân, chuyện ta lên chiến trường trị thương là thật, song còn giết mấy chục phản quân, cái này e là có nhầm lẫn.
Phó Cung đi tới gần nói nhỏ:
- Ta biết là do Miêu cô nương đi cùng công tử làm, nghe nói đó là muội muội kết nghĩa của công tử, thế cũng là người nhà, người một nhà không nói hai lời mà, công tử nhận đi, đây là ý đại tướng quân, dù sao cô nương đó là nữ, ban thưởng nhiều điều không tiện.
- Như thế, không ổn?
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Tả công tử, nói thật nhé, mấy ngày trước quân ta quyết chiến với phản quân, có thể nói đã dốc toàn lực, chuẩn bị lâu ngày, mưu tính kỹ càng, rốt cuộc kết quả không như ý, hiện sĩ khí đi xuống, cần có tấm gương anh hùng kích lệ lòng quân, đó là công tử. Đại tướng quân rất coi trọng việc này, vì thế công tử đừng có hành động theo cảm tính, nhất thiết phải nghe theo an bài của Đại tướng quân, đây là chuyện liên quan tới việc gắn kết quân dân, ổn định tình thế, hiểu chưa.
Phó Cung nói xong kệ Tả Thiếu Dương kinh ngạc, lùi lại ha hả nói lớn:
- Tả công tử khiêm tốn quá, sự tích của công tử nhiều lần truyền tới tai Đại tướng quân, Đại tướng quân vô cùng cảm phục, nên mới chuyên môn phái mạt tướng đem biển do đích thân Đại tướng quân đề bút tới đây biểu dương tinh thần cao cả của công tử...
Tả Thiếu Dương chẳng thấy mừng mà còn sởn gai ốc, thì ra mình chỉ là quân bài mà họ cần lợi dụng, dù sao cũng không phải chuyện tệ, nhận lấy đã:
- Đại tướng quân quá hậu ái, Tả Thiếu Dương hổ thẹn không dám, hỗ trợ với quan binh đánh bại phản quân là trách nhiệm của mỗi người...