Tuyết lại rơi, đã cuối tháng một rồi, năm ngoái qua Tết một cái là trời chuyển ấm rất nhanh, năm nay trời lạnh hơn mọi năm thì phải, Tả Thiếu Dương hay nghe hàng xóm than phiền như thế. Mới đầu tuyết chỉ rơi lác đác vài bông không ai chú ý, sau mỗi lúc một lớn, rơi rào rào như ai đứng trên máu nhà rải lông ngỗng xuống, trời đất dần bao phủ trong một máu trắng thê lương.
Nhà Miêu Bội Lan đã chuyển tới tiệm tạp hóa, bên đó vốn là chỗ ở của thương binh nặng cần theo dõi thường xuyên, nên tuy Tả Thiếu Dương đã mua đứt luôn, song Miêu gia vẫn ở lại nhà y, nhà nàng toàn nữ nhân trẻ nhỏ, ở chung với đống nam nhân như vậy không tiện, cũng không an toàn. Bây giờ vì hai nhà cần tách bạch tránh lệnh trưng thu lương thực nên chuyển hẳn sang đó ở.
- Thôi, ăn cơm đi, đứng nhìn mãi cũng không giải quyết được gì.
Tả Quý dừng bước giục thê tử, Lương thị đáp một tiếng vào nhà chuẩn bị cơm nước, Bạch Chỉ Hàn bị thương vẫn đi giúp, cứ nói vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì, Tả Thiếu Dương thi thoảng lại bị mẹ lườm một cái, y không dám phân bua gì hết.
Thức ăn bánh bao đen thành truyền thống của Tả gia, vỏ dâu ăn hết rồi, cũng chẳng ra ngoài thành lấy được nữa, rau xanh cũng không còn, chỉ có dưa muối mặn chát, phải vậy thôi, không nén thật chặt, không muối thật mặt thì không giữ được lâu.
Kẻng cầm canh hôm nay hơi lạ, sau mà gõ lâu như thế, cả nhà đang thắc mắc thì thấy ngoài cửa sáng trưng, một đội binh sĩ cầm đèn lồng vừa đi vừa gõ chiêng, hô vang:
- Mọi người mau ra đây mà xem, Trương Đồ của hiệu thiết tượng toan tính bán lương thực, bị đội tuần tra bắt được, theo quân lệnh sẽ hành hình tại chỗ, mọi người mau ra xem.
Rầm rập, tiếng mở cửa, tiếng bước chân những nhà xung quanh liên tiếp vang lên, cả phố thoáng cái lại đông nghịt người, tuyết rơi tá lả, chẳng ai vào nhà nấy cái che, đầu ai nấy đều thành tiên ông vẫn nhón chân chờ đợi.
Một đội binh sĩ nữa xuất hiện, đi đầu là một đái hán râu ria xồm xoàm, tay trói ngoặt ra sau, binh sĩ cầm trường mâu dí vào hai bên hông ép hắn đi về phía trước, đại hán loạng choạng đi một đoạn thì quỵ xuống cách Quý Chi Đường không xa, đằng sau đội binh sĩ là một đoàn người có già có trẻ khóc lóc vang trời, nói không dám nữa, sẽ mang toàn bộ lương thực trong nhà hiến cho quan quân, không giữ lại chút nào, nhưng đám quan binh không để ý tới bọn họ.
- Là trương thiết tượng ở phố bên đấy.
- Khổ thân quá, làm sao lại dại dột như thế chứ, quân gia đã rồi mà.
- Trương thiết tượng rất tốt, toàn sửa chữa đồ hỏng cho nhà ta miễn phí đấy, bán dụng cụ cũng rất phải chăng, người thành thật là thế, làm sao mà lại … ài …
Lúc nãy khi lệnh trưng thu lương thực đưa ra, ai nấy chửi bới phỉ nhổ những kẻ buôn bán lương thực, thời khắc này không ai nói những câu vô tình đó nữa, đều thấy thương hại, thậm chí còn có một hai lão giả đi lên nói đỡ, song đều ảm đạm lắc đầu trở về.
Tả Thiếu Dương thì biết chắc quan binh sẽ không tha, bọn họ muốn giết gà dọa khỉ.
Hiện giờ trưng thu lương thực từ trong tay bách tính, cũng không khác gì cướp miếng ăn từ miệng họ, thế nào cũng có oán hận trong lòng, muốn đạt được mục đích chỉ có dùng vũ lực thôi, song không thể đắc tội hết được, cho nên giảm thiểu dùng vũ lực thì trông giong cờ mở xử lý trường hợp thế này mới có tác dụng trấn nhiếp.
Cả con phố ngoại từ tiếng khóc lóc van xin tới tới khản giọng của thê nhi Trương thiết tượng chỉ có tiếng quát tháo của quan binh, tiếng chiêng la, tiếng hô của viên quan binh làm công tác tuyên truyền kia:
- Các vị hương thân phụ lão, quan binh vào thành là tiễu phỉ, để đảm bảo bình an cho toàn bộ bách tính trong thành. Hiện giờ đại quân thiếu lương không thể chiến đấu, người đói khổ chết đói đầy đường, vậy mà những kẻ có dư lương thực không biết đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi đã đành, lại còn lợi dụng khó khăn, thu lợi bất chính, có nhà bán thê tử mà đổi lấy được một cái bánh bao, lão nhân trong nhà cần một bát cháo vượt qua hiểm ngèo, nhưng toàn bộ gia sản đem đi cũng bị đám gian thương lạnh lùng lắc đầu nói không đủ, trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện đã chết trong cái đói dày vò... Xin hỏi mọi người, loại hành vi đó có khác gì đám phản tặc? Khác gì những kẻ thổ phỉ?
- Đúng!
- Đúng thế! Loại người đó thật đáng hận.
Đầu mục quan binh này rất biết kích động lòng người, lác đác có tiếng hô hào hưởng ứng, đợi xung quanh lắng xuống tiếp tục trầm bổng nói:
- Cho nên Đại tướng quân mới hạ lệnh trưng thu lương thực, muốn đem toàn bộ lương thực dư trong thành tập trung lại, để làm gì, để phân phối đều, cho đại quân duy trì được sức chiến đấu, để đảm bảo bách tính toàn thành ai nấy đều có cái ăn, không phải chết đói. Các vị hương thân phụ lão, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt vì bách tính toàn thành sao? Có rất nhiều người hưởng ứng hiệu triệu, mang lương thực trong nhà ra bán, đó là những người vì đại nghĩa, có lương tâm, còn những kẻ như Trương Đồ, trong mắt chỉ có tiền có lợi, không cần biết láng giềng đang có người chết dần chết mòn, loại người như vậy là kẻ địch của bách tính toàn thành! Là hổ thẹn của bách tính Đại Đường, ai ai cũng được tru diệt.
Gió đối chiều quá nhanh, có người phẫn nộ hét lớn.
- Nói hay lắm, chém đầu đi.
- Băm thành thịt.
- Cả nhà đầy ra biên ải làm khổ sai.
Bốn bề là những tiếng thảo phạt, thê nhi Trương Đồ sợ tới mức không dám van xin nữa.
Đầu mục quan binh đứng giữa đường giang tay ra:
- Nghe rõ chưa, đó là tiếng hô của người dân, theo lệnh của đại tướng quân, theo tâm nguyện của bách tính, hãy đem kẻ thù của bách tính ra chặt đầu.
- Giết! Giết! Giết!
Cả phố đồng thanh hô lớn.
Trong cảnh tuyết lớn đầy trời, Trương Đồ giẫy dụa vùng dậy, kiệt lực gào lên:
- Cha, mẹ xin hãy bảo trọng, hài nhi bất hiếu đi trước đây. Các vị hương thân phụ lão, đây là tội của Trương Đồ, không liên quan tới họ, xin rộng lòng tha thứ..
Rồi dập đầu tới chảy máu, nhưng chẳng ai thương hại cho hắn nữa.
Một binh sĩ mang cái ghế dài đặt trước mặt Trương Đồ, binh sĩ khác ấn vai hắn xuống, giật phăng y phục lộ cổ ra, tên binh sĩ cao lớn thì kề quỷ đầu đao lên cổ, đợi thi hành.
- Xử tử.
Đầu mục quan quân hô lớn:
Quỷ đầu đao giơ lên cao, bổ xuống, chỉ nghe roạt một tiếng, cái đầu lăn lông lốc trên mặt tuyết, máu tươi phun xối xả như suối, cái thân không đầu giật giật vài cái, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng đất phủ tuyết trắng.
Lão nương của Trương Đồ đã hôn mê, lão phụ quỳ sụp xuống đất bất động, thê nhi bò tới, ôm lấy thi thể không đầu khóc rống lên.
Trong hiệu thuốc, Lương thị người nhũn như đống bùn, không đứng nổi, Tả Quý cứng đờ người ra trước cửa nhà, Bạch Chỉ Hàn bấu chặt lấy tay Tả Thiếu Dương, nhưng y chẳng còn thấy đau nữa rồi, lòng lạnh ngắt, số lương thực này chỉ e không thể giữ nổi.
Tả Quý đóng cửa, ngắn được phần nào những âm thanh ồn ã ở bên ngoài, đỡ thê tử ngồi xuống ghế bên bàn khám bệnh, rót trà cho bà. Lương thị uống một hơi cạn cốc trà, ôm mặt khóc lớn.
Tả Quý thở dài:
- Trung Nhi, chẳng phải con nói những thứ thuốc con mua về đều ăn được sao, quan quân không nói thu cả thuốc, cùng lắm thì chúng ta lấy ăn qua ngày, hẳn là vượt qua được. Lương thực dư ra hãy bán cho quan quân đi...
Lương thị ngưng khóc, nhìn trượng phu vui mừng, như người sắp chết đuối, cuối cùng cũng tìm được một cái ván ôm vào.
Tả Thiếu Dương gật đầu, cảnh tượng quan binh làm ra khi nãy thực sự có tác dụng trấn nhiếp quá lớn, y cũng không dám liều lĩnh nữa:
- Vâng, sáng mai con mang lương thực đi bán, dù sao thì hạn cuối cùng là giờ ngọ, vẫn còn kịp.
Tả Quý không còn gì để nói thêm:
- Con về nghỉ ngơi đi, mai nhờ Bội Lan mang lương thực bán cho quan quân.