Hồi Hương trừng mắt lên cảnh cáo hai đứa con, nhà nàng ít nhất còn có nha môn cung cấp lương thực tối thiểu, cha mẹ nàng thì lấy đâu ra, lắc đầu:
- Mẹ, không sao, chúng nó ăn sung mặc sướng quen rồi, khổ chút đã không chịu được, quen ngay đấy thôi. Đệ đệ bị thương thế này, để lại cho đệ ấy tẩm bộ..
Biết tính tỷ tỷ rồi, Tả Thiếu Dương không nhiều lời, bảo mẹ:
- Mẹ, bảo Bội Lan giúp mẹ lấy hai túi gạo cho tỷ tỷ, nặng lắm, mẹ đừng cố mà trật lưng.
Lần trước y đã đoán ý cha, chuẩn bị trước cho nhà tỷ tỷ hai bao gạo, nếu không để tỷ tỷ yên lòng thì Đại Đậu và Đậu Hoa cũng không được ăn.
Hồi Hương ngỡ ngàng:
- Trong nhà mình còn lương thực dư sao?
- Tỷ tỷ đợi mẹ một lúc là biết rồi, đệ không nói nhiều được...
Tả Thiếu Dương nói khó khăn, hai nha đầu kia cũng biết phân công nhau quá cơ, một cắn bên trên, một cắn bên dưới không chừa lại chỗ nào, còn khuyến mãi cả một phát vào lưỡi cho trọn bộ, không rõ là kiệt tác của ai, hỏi không chịu nhận:
Lương thị đi ra vào bếp, gọi Miêu Bội Lan tới nhờ nàng vào phòng mình lấy hai bao gạo ra, bà còn rất cẩn thận cho vào gủi, lấy y phục cũ che lên trên, mới mang tới phòng bào chế, còn cài cửa lại, ngó trước ngó sau, dấm dúi như đi ăn trộm:
- Chỗ này là bảy đấu gạo, đủ cho nhà hai đứa ăn một thời gian, nếu còn không đủ thì lại nghĩ cách... Ài, đừng hi vọng vào Hầu Phổ, nha môn không giúp gì được nữa đâu, tính nó lại giống tính cha con, thích thể diện không muốn cầu tới nhà nhạc trượng... Con đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy nghĩ cho cha mẹ chồng và bọn trẻ, hai đứa con không ăn thì người khác cũng phải ăn.
Hồi Hương lau nước mắt, lắc đầu:
- Mẹ cho bọn con nhiều lương thực như thế thì trong nhà phải làm sao, con không lấy đâu.
- Đại Đậu ăn đi, không cần nhìn mẹ cháu, bà cho phép đấy, mẹ cháu phải nghe lời bà, ngoan cầm đi rồi dẫn muội muội ra ngoài chơi, đừng ra khỏi nhà nhé, quanh đây thôi, nếu không đứa trẻ khác thấy cháu có cái ăn là chúng nó cướp mất đấy.
Lương thị dặn câu này vô cùng hiệu quả, Đại Đậu gật đầu rối rít nhận lấy cái bánh, dẫn muội muội Đậu Hoa ra bếp. Lương thị cẩn thận ngó không ai ở gần cửa mới nói nhỏ:
- Ở đây không có ai là người ngoài, Bội Lan là ân nhân cứu mạng của đệ đệ con, còn Chỉ Nhi là.... là nha hoàn của đệ đệ con... Chuyện này bá mẫu còn định thư thư rồi mới cho hai đứa biết, bây giờ tiện có Hồi Hương ở đây nói luôn cho mấy đứa yên tâm. Là thế này, đệ đệ con lần trước bán phương pháp bào chế ô đầu cho Chúc lão trưởng quầy được ít tiền, nghe Bội Lan nói quan quân bị đốt lương, lo xa lương thực tăng giá, cho nên mua dự trữ, tuy không nhiều, tính ra cũng một người được một đấu. Nhà con bảy người bảy đấu, nhà ta, Miêu gia với nhà ngoại công của Chi Nhi đều đã có lương thực, mọi người yên tâm đi.
Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, tuy hai nàng không nói, nhưng canh cánh trong lòng, có điều hiện giờ lương thực quý hơn vàng, không thể lấy không của người ta, lấy gì mà trả đây.
Hồi Hương nắm lấy tay Tả Thiếu Dương, nghẹn ngào:
- Đệ, may mà đệ cơ trí lường trước sự việc, còn nghĩ cho cả tỷ, tỷ không biết nói gì nữa..
- Tỷ không cần nói gì, chúng ta là tỷ đệ, là người một nhà mà.
Hồi Hương nghe mà cảm động, nữ nhi xuất giá như bát nước đổ đi, cha nàng luôn nói câu đó, không chỉ là nói mồm thôi, thực tế cũng đâu có nhà mẹ đẻ nào đi lo cho nữ nhi xuất giá nữa, có điều nghe Tả Thiếu Dương nói như ngọng lại phì cười:
- Đệ mới không nên nói nữa, nghe như Đậu Hoa lúc bập bẹ tập nói vậy...
- Tỷ thật là, đệ đang nói chuyện cảm động như vậy, làm hỏng hết không khí.
Tả Thiếu Dương bật cười, lại nhớ tỷ phu là thư lại tiền cốc hộ phòng, bình thường phụ trách phú thuế tiền cốc, giờ nha môn chẳng còn lương, phản quân bao vây, bách tính đói kém, còn gì mà quản lý đâu, có việc gì để làm chứ? Liền hỏi:
- Tỷ, tỷ phu đang bận gì thế?
- À, đang theo giám công tu sửa tường thành.
- Quản phủ đang gia cố tường thành à?
- Ừ, chỗ bị hư hỏng thì tu bổ, đào sâu thêm sông hộ thành, lắp thêm hàng rào, bụng thì đói mà bận từ sớm tới khuya..
Hồi Hương cằn nhằn:
- Nói vậy là quan binh định tử thủ Hợp Châu..
Tả Thiếu Dương lẩm bẩm, tức là hạ lệnh trưng thu lương thực là bắt buộc phải làm rồi:
- Chắc là vậy, hôm nay lại bị huyện lão gia gọi lên thành lâu rồi, tỷ nói với huynh ấy, sửa thành làm cái gì chứ, dù cho phản quân không đánh tới, nói không chừng hôm nào đó thành cũng tự vỡ thôi... Đệ nhìn bách tính toàn thành đi, trước đó nạn dân chạy vào, người trong thành còn thương họ không có cái ăn, chết đói chết rét, người phát cháo, người cho chăn. Còn giờ bách tính trong thành cũng thảm không kém gì...
Hồi Hương nói tới đó thì hạ giọng thì thầm:
- Tỷ phu đệ nói, còn có kẻ ăn thịt người đấy.
Những người nghe thấy đều giật mình:
- Ăn... Ăn thịt người?
- Ừ, tỷ phu đệ nghe dân tráng kể lại, buổi sáng họ đi vận chuyển thi thể, phát hiện ra một số thi thể bị tàn khuyết, thịt ở đùi, mông, giống bị người ta cắt mất... Đặc biệt là thi thể trẻ nhỏ, đột nhiên biến mất nhiều, tuy không ai nhìn thấy có kẻ ăn thịt người... Nhưng mà đệ nói xem, còn có khả năng nào nữa...
Lương thị rùng mình, đẩy Hồi Hương một cái:
- Con đừng nói nữa, sợ quá.
Tả Thiếu Dương cũng thấy trong bụng nhộn nhạo muốn nôn ra ngoài:
- Liệu có phải là tin đồn không? Phản quân hay tung khiến bách tính hoang mang.
- Âu Dương thứ sử còn hạ lệnh cho nha môn châu phủ và nha môn huyện, nếu phát hiện ra kẻ ăn thịt người, giết tại chỗ không cần xét sử... Chắc là không phải tin đồn rồi.
Tức thì cả phòng lặng ngắt như tờ, ai nấy thấy sống lưng lạnh toát.
Lương thị đánh Hồi Hương một cái:
- Đừng nói nữa, Hồi Hương, con mau mang lương thực về, lão nhân trong nhà đang đợi. Bội Lan, cháu giúp Hồi Hương tỷ một tay.
- Vâng, bá mẫu.
Miêu Bội Lan đáp lời chủ động sách gùi lên vai, thế nhưng Hồi Hương chưa muốn đi:
- Mẹ, nếu như lương thực chỉ có giá mấy trăm đồng như trước kia thì con cũng mặt dày không nhắc tới nữa, nhưng bây giờ đã mười lăm hai mươi quan, con mang nhiều lương thực như vậy về e Hầu Phổ không chịu...
Tả Thiếu Dương đang lo nghĩ việc khác, nói:
- Sau này đệ con cần nhớ tỷ phu giúp nhiều, chỗ này coi như là trả tiền thù lao trước đi.
- Đệ cần giúp gì cứ nói, tỷ phu đệ là người nhiệt tâm, giúp được sẽ giúp.
- Qua một thời gian nữa đi, hiện giờ chân đệ bị thương chẳng làm gì nổi, đợi khỏe rồi sẽ tìm tỷ phu nói chuyện.
Hồi Hương cẩn thận hỏi:
- Chuyện gì thế, đệ nói đi, tỷ về chuyển lời cho huynh ấy chuẩn bị trước.
Tỷ tỷ biết khéo léo lo cho trượng phu như thế, chẳng trách bắt nạt Hầu Phổ, gia đình vẫn hài hòa yên tâm, Tả Thiếu Dương nói ra:
- Cũng không có gì, đệ tính xa chút, giờ trong nhà có chút ruộng đất, đợi đánh trận xong, có thể trồng cấy rồi, chuyện quản lý điền hộ, thu tô gì đó làm phiền tỷ phu để ý giùm.
- Thế à, được, đây là nghề của huynh ấy rồi, sẽ làm ổn thỏa đâu ra đó.
Lúc này ngoài cửa có tiếng trẻ thơ của Đại Đậu và Đậu Hoa:
- Mẹ...! Mẹ..
Miêu Bội Lan đứng gần mở cửa, hai đứa bé đã ăn hết bánh bao, còn liếm mép thèm thuồng, mắt nhìn bà ngoại chăm chăm, muốn xin thêm.
Lương thị xót xa xoa đầu hai đứa cháu, bảo nữ nhi:
- Rồi, nhanh về làm cơm đi.
- Đệ, bị thương thì nằm im ở đó, không được chạy linh tinh, Bạch tiểu thư, phải cứng rắn với nó, cả muội nữa nhé Bội Lan, đừng chiều nó.
Hồi Hương trước khi đi còn dặn:
Bạch Chỉ Hàn gật đầu, Miêu Bội Lan xấu hổ không dám nói, Tả Thiếu Dương đẩy Hồi Hương:
- Rồi tỷ rầy rà quá, mãi chưa về kìa, quên, ra bảo cha kê cho ít thuốc tiêu hóa, về nhà nấu cháo loãng thôi, đợi dạ dày khôi phục hãy ăn uống bình thường.