Lúc này Bạch Chỉ Hàn đã đi làm nhiệm vụ thay thế thuốc tê của mình xong, cùng Tả Quý quay trở về còn mang theo một cái quải trượng, Phàn Mặ Đen lại nhìn như si như dại, lòng tính toán làm sao giết địch lập công thăng quan tiến chức để có thể mang giai nhân về cất ở phòng riêng, thằng cha tiểu lang trung này không biết thương hương tiếc ngọc, mấy lần dẫn nàng ra chiến trường, chẳng may tên bay đạn lạc xước chút da thôi thì uổng phí, nghe thấy Tả Thiếu Dương ở bên hắng giọng mấy cái mới cười ngượng nghịu nói:
- Tiểu huynh đệ chuyến này vì cứu chữa cho thương binh mà anh dũng bị thương, ta phải bẩm báo lên trên, lần trước đã bẩm báo rồi, thời gian qua nhiều việc nên không để ý. Yên tâm, bên trên không bạc đãi huynh đệ lập công, bao gồm bách tính đương địa, đều có người chuyên môn phụ trách việc này.
- Ta thì không sao, nhưng nếu huynh có thể xin được thưởng cho Bội Lan thì tốt quá, nhà muội ấy nghèo, nếu được thưởng sẽ giúp ích nhiều.
Tả Thiếu Dương lại nghĩ hôm qua Miêu Bội Lan giết rất nhiều địch, tiếc là nàng không xẻo tai, lúc đó đầu óc y mơ mơ màng màng, nếu không lũ phản quân đó thành ma tàn phế hết rồi:
Trước mặt giai nhân Phàn Mặt Đen tất nhiên vỗ ngực đảm bảo:
- Yên tâm, lần này nhất định ta làm tốt, nhanh chóng lĩnh tiền thưởng về.
- Vậy cám ơn huynh trước, ta mệt rồi, không ngồi lâu được, Chỉ Nhi, đỡ ta về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Chỉ Hàn dìu Tả Thiếu Dương vào phòng bào chế thuốc trong ánh mắt tiếc nuối của Phàn Mặt Đen.
Về tới phòng rồi, Tả Thiếu Dương mới chỉ môi mình hỏi:
- Thế này là sao?
Bạch Chỉ Hàn liếc một cái:
- Sao là sao?
- Cái này có phải do cô cắn không?
- Không phải.
- Thật không?
- Thật.
Tả Thiếu Dương chăm chú nhìn nàng, lấy cái gương đồng ra, vừa soi vừa chỉ vào cái môi sưng vù vù:
- Lúc đó ta sắp hôn mê rồi, có điều vẫn còn nhớ rõ ràng, Lan Nhi cắn môi dưới của ta mà không phải môi trên, ở đó chỉ có ba chúng ta thôi, cô không cắn thì ta tự cắn mình à?
- Đúng.
Bạch Chỉ Hàn đáp đơn giản:
Nha đầu này cũng ngang quá đi, vô lý như thế mà cũng trả lời như đúng rồi, Tả Thiếu Dương hỏi vặn:
- Làm sao ta tự cắn môi mình được?
- Lại không phải là mũi, làm sao không tự cắn được?
Tả Thiếu Dương chỉ môi mình:
- Cô nhìn rõ đi, vết thương này trên viền môi gần mũi, vị trí này làm gì có ai tự cắn được? Trừ khi là người đó có răng giả, tháo răng giả ra cắn mình, cô không định nói ta có răng giả chứ?
- Không phải.
- Thế rõ ràng là cô cắn ta rồi.
- Không phải.
- Định chối tới cùng à?
Tả Thiếu Dương dí cái gương đồng lại gần hơn:
- Bạch đại tiểu thư, cô nhìn thấy rõ chưa, vết thương khác với môi dưới nhé. Vết thương phía dưới đều và nhỏ, bên trên có hai vết lớn hơn, chứng tỏ người cắn ta có hai cái răng cửa to, đúng không?
Bạch Chỉ Hàn mặt không đổi sắc:
- Đúng.
- Vậy cô thừa nhận đã cắn ta rồi nhé?
- Không phải.
- Chứng cứ sắt đá mà cô còn cãi được.
Tả Thiếu Dương thở dài:
- Ta hỏi cái này không phải vì muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, cô cãi cái gì? Tình thế lúc đó như vậy chỉ là tòng quyền mà thôi, cô còn là ân nhân cứu mạng của ta, ta cảm kích không hết ấy chứ.
Chắc chắn là Bạch Chỉ Hàn hôn mình rồi, mối quan hệ giữa hai bọn họ đã không bình thường, lại thêm vào chuyện này, khẳng định càng lúng túng, vì thế mà Tả Thiếu Dương mới dùng cách thức giống hai người hay cãi nhau trước giờ, vốn định vờ giải tỏa Bạch Chỉ Hàn một chút, không ngờ nàng chẳng hề coi chuyện đó ra gì, trái lại làm Tả Thiếu Dương hơi thất vọng, chả lẽ mình kém sức hút như thế? Nha đầu này hôn mình cũng chẳng động lòng.
- Không nói chuyện nữa, thiếu gia ăn cháo đi thôi.
Bạch Chỉ Hàn nói với ý kết thúc vấn đề này ở đây, quỳ xuống bên cạnh Tả Thiếu Dương, lấy bọc y phục của mình lót lưng cho y, lại lấy gối đặt lên bọc, mới cẩn thận đỡ y từ từ dựa vào, kéo chăn lên tới ngực, mỗi động tác đều tỉ mỉ chu đáo. Sau đó đứng dậy mở nắp vung, múc cho y non nửa bát đưa tới.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra, tuy tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, song mất máu quá nhiều làm cơ thể cực kỳ hư nhược, giơ tay cũng phí sức, muốn cầm lấy bát cháo, được nửa đường thì tay rũ xuống.
Bạch Chỉ Hàn lấy bát cháo về:
- Để nô tỳ đút cho.
Nàng múc một thìa nhỏ, chạm nhẹ vào bên môi, cảm thấy nhiệt độ vừa vặn mới đưa tới mồm Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương ăn cháo thấy thơm phức, không biết do môi Bạch Chỉ Hàn chạm vào hay mùi vị bản thân món cháo.
Khuôn mặt như điêu khắc từ bạch ngọc của nàng ở ngay trước mắt, đôi mắt sáng lạnh như trăng trên cao, chẳng cần chút son phấn nào vẻ đẹp thanh lệ đó vẫn khiến người ta rung động, đặc biệt hai cánh môi hồng hồng ươn ướt đầy cám dỗ, Tả Thiếu Dương thực sự không dám tin rằng đôi môi này hôm qua đã hôn mình, còn để lại dấu vết lớn như thế, đáng tiếc là khi đó mình hôn mê rồi, không thưởng thức được mùi vị của nó.
Nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương có cảm giác phạm tội, mặc dù khi đó Miêu Bội Lan vì cứu mình mới làm thế, nhưng nụ hôn của hai người xuất phát tự nội tâm, Miêu Bội Lan là cô nương tốt, mình không nên cô phụ tình cảm của nàng, thế mà bây giờ lại nảy lòng hươu dạ vượn với Bạch Chỉ Hàn là quá sai rồi, vội tập trung tinh thần, chuyên tâm húp cháo.
Tả Thiếu Dương đói ngấu, tuy lưỡi rất xót nhưng nửa bát cháo thoáng cái đã chui hết vào bụng, Bạch Chỉ Hàn lại múc nửa bát nữa đút cho y ăn.
Nửa bát cháo này chưa ăn hết Tả Thiếu Dương ngồi lâu thấy hoa mắt chóng mặt, bụng cũng đã lưng lửng, lắc đầu không ăn nữa.
Bạch Chỉ Hàn đặt bát cháo qua một bên:
- Thiếu gia nghỉ một chút, nô tỳ hâm nóng thuốc rồi uống.
- Ừm.
Tả Thiếu Dương dựa hẳn vào gối, nhìn nàng xoay lưng lại phía mình bận rộn, đường cong tha thướt đó khiến người ta có kích động muốn ôm nàng từ đằng sau, nhất là khi nàng cúi mình xuống, dưới lớp váy trắng, đường cong hết sức sinh động của cặp mông tròn trịa hiện ra, dụ dỗ nam nhân sinh suy nghĩ bậy bạ, vội quay đầu đi. Một lúc sau thấy Bạch Chỉ Hàn lại ngồi khâu khâu vá vá, hỏi:
- Chỉ Nhi, đang làm y phục cho ai thế?
- Cho thiếu gia đấy.
- Cho ta?
Tả Thiếu Dương hơi bất ngờ:
- Ừm, đã xuân ấm hoa nở rồi, thời tiết ngày một ấm lên, thiếu gia không có cái áo bào nào tử tế, cho nên Chỉ Nhi làm cho thiếu gia một cái.
Bạch Chỉ Hàn vừa nói vừa kiểm tra nồi thuốc để trên bếp, thấy còn phải đun một lúc nữa, tay không cần nhìn vẫn cứ thoăn thoắt đưa kim, động tác vừa thuần thục vừa đẹp mắt, cứ như mũi kim tự biết phải đi vào đâu vậy.
Tả Thiếu Dương lại ngây ra nhìn nàng, một thân váy trắng muốt, phải thừa nhận nàng vô cùng hợp với màu trắng, kết hợp với khuôn mặt có phần lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác như tiên nữ không nhuốm chút bụi trần, thực sự là đẹp vô ngần, nghĩ lúc nãy Phàn Mặt Đen với đám thương binh cứ nhìn nàng không chớp, Tả Thiếu Dương không thích lắm:
- Ta bảo cô mặc nam trang cơ mà, vì sao lại đổi sang nữ trang rồi?
- Thái thái bảo thay.
- Cô không biết mình mặc nữ trang bắt mắt thế nào à, lúc nãy đám thương binh cứ ngơ ngơ nhìn cô, ta còn làm sao mà trị bệnh được.
Tả Thiếu Dương tự tìm cho mình một lý do thuyết phục bản thân:
- Mai nô tỳ sẽ thay.
Bạch Chỉ Hàn nói mà không nhìn Tả Thiếu Dương, chuyên tâm công việc cứ như y không tồn tại, một lúc sau thấy nồi thuốc đã bốc khói, đứng dậy lấy miếng vải lót tay, cẩn thận nhấc nồi thuốc ra, cẩn thận đổ vào trong cốc gốm, lấy thìa nhè nhẹ quấy đều, đưa lên miệng thử, thấy vừa vặn nói:
- Lão gia nói, thuốc này cần phải uống từ từ, không thể uống hết một lần. Nô tỳ đứt cho thiếu gia.
Tả Thiếu Dương gật đầu.
Bạch Chỉ Hàn múc một thìa đưa tới, Tả Thiếu Dương nhấm thử, đắng nhăn mặt, vừa mới nuốt hết thì một thìa nữa đã đưa ngay tới trước mắt rồi, lại phải nhắm mắt nuốt vào, uống xong lại được một cốc nước ấm cho xúc miệng, chu đáo tới không có gì chê trách được nữa.
Nhưng hậu quả của sự chu đáo đó cũng tới sau đó, Tả Thiếu Dương mệt mỏi nắm xuống ngủ, phát hiện hai bát cháo, một bát thuốc, một bát nước đang tìm chỗ thoát ra ngoài, cố nhịn, thực sự càng nhịn càng mót, rốt cuộc nhổm người dậy nói:
- Ta muốn.. Muốn đi vệ sinh...