Phàn Mặt Đen từ khi đưa huynh đệ trong đội tới Quý Chi Đường chữa trị thì kỳ thị quan y ra mặt, phải nói hắn là một đội chính rất tận tâm, coi huynh đệ trong đội như người thân, nếu hắn đã nói người bị thương không sao thì khẳng định không sao rồi, nếu không với tính của hắn sẽ không che dấu thương thế.
Tả Thiếu Dương đang định qua loa mấy câu rồi nằm nghỉ, giọng tên này quá to, như đấm vào tai vậy, với sức khỏe của y bây giờ, tiếng động lớn một chút cũng là sự dày vò, chợt nghe Phàn Mặt đen cười hăng hắc nói:
- Tiểu huynh đệ, hay là để ta đỡ cậu ra ngoài xem thương thế cho mọi người nhé?
Tên này thật kỳ, vừa dứt mồm nói không cần thoáng cái đã đổi giọng là sao? Có điều Tả Thiếu Dương vẫn gật đầu, ngay từ đầu y đã định thế:
- Cũng được.
Rồi nhún vai với Bạch Chỉ Hàn.
- Nào nào, để ta đỡ cậu.
Phàn Mặt Đen cao hơn Tả Thiếu Dương nửa cái đầu, phải rùn người xuống lom khom đỡ y. Bạch Chỉ Hàn không còn cách nào khác, đi sang bên kia, từ từ dìu Tả Thiếu Dương lò cò một chân nhảy ra ngoài đại sảnh.
Lương thị đang bận bịu trong bếp, nghe thấy động tĩnh thì chạy ra, thấy thế cuống lên trách:
- Đã bảo con nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi cơ mà, sao lại mò dậy thế này? Xem xem kìa, trông cái mặt còn ra người nữa không chứ?
Phàn Mặt Đen cười giả lả:
- Tả phu nhân, là ta đỡ cậu ấy dậy xem thương thế cho các huynh đệ, phu nhân trách ta là được.
Lương thị tất nhiên không dám trách quan binh, nhất là Phàn Mặt Đen thuộc loại người ta nhìn thấy là nghĩ, loại người này nên tránh là hơn, chỉ đành dặn dò:
- Vậy đừng để quá mệt, ra xem một chút rồi về nằm.
- Vâng!
Tả Thiếu Dương cứ nói là lại đau, lò cò ra đại sảnh, thấy thương binh đã nằm kín rồi, không ngừng rên rỉ kêu ca, đại bộ phận đã được khử trùng sát thương băng bó xử lý, cha y vẫn đang xem vết thương cho mấy thương binh nữa, có một tên thương binh, tuổi chừng mười lăm mười sáu, đang chống nạng nhảy quanh hỗ trợ, còn nhớ hắn là Đinh Tiểu Tam một trong số thương binh đầu tiên đến đây trị bệnh, được Phàn Mặt Đen gọi là Cẩu Tử, tên nảy hoạt ngôn, tính tính như con khỉ, không chịu ngồi yên.
Tả Quý nhìn thấy nhi tử, dừng tay quan tâm hỏi:
- Sao lại ra đây, thấy sao rồi?
- Không sao đâu cha, chỉ là vết thương ngoài da, không đụng tới gân cốt, sức khỏe con tốt lắm.
Tả Thiếu Dương cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, thật ra cứ nhảy một cái là chạm vào vết thương cũng đau lắm:
- Ừ, lưỡi con làm sao thế? Còn cả môi nữa, sưng tướng lên thế kia?
Môi và lưỡi của y lúc mới bị cắn không sưng lắm, Tả Quý không chú ý, vả lại lúc đó chỉ lo thương thế ở đùi thôi, giờ Tả Thiếu Dương ngủ dậy một lúc, sưng như bị ong chích vậy, trông vô cùng kinh khủng.
Tả Thiếu Dương nói lảng đi:
- Có ai bị thương nặng không cha?
- Không sao, chỉ là thuốc tê sắp hết mất rồi.
Thuốc tê do Tả Thiếu Dương phối chế với dược liệu chính là "Mạn Đà La", là hoa do Bạch Chỉ Hàn trồng, cả Hợp Châu này chỉ nàng mới có, bây giờ địch phong tỏa rồi, muốn đi kiếm cũng khó.
- Hiện giờ chỉ có thể tiết kiệm mà dùng thôi ạ, trừ chỗ đó ra, con cũng không còn nữa.
- Đành thế, nếu không phải nguy cấp thì một số ngoại thương và gãy chân cha cũng không dùng.
Tả Thiếu Dương giải thích với Phàn Mặt Đen:
- Phàn đội chính, thuốc tê nhà ta hết rồi, phản quân lại bao vây không kiếm được loại nguyên liệu này, nên không cách nào điều chế, rất xin lỗi.
Phàn Mặt Đen xua tay:
- Không sao, trước kia cũng đâu có ai dùng thuốc tê chứ.
Xoay qua nói với đám thương binh:
- Các huynh đệ, hết cách... Này, cái lũ vương bát đản, lão tử đang nói chuyện với các ngươi đó.
Đám thương binh mắt nhìn Bạch Chỉ Hàn không chớp, con ngươi cũng ngừng chuyển động, nào có nghe thấy hắn nói cái gì, tới khi Phàn Mặt Đen nóng máu rống lên mới tỉnh ra.
Đinh Tiểu Tam nãy giờ co chân đứng nguyên một chỗ, ngơ ngơ hỏi:
- Đội chính đang nói với đệ à?
- Cút xéo, ai nói gì với ngươi, ta đá cho gãy luôn cái chân còn lại bây giờ.
Phàn Mặt Đen trừng mắt trâu lên:
- Lão tử đang nói đám các ngươi, hết thuốc tê rồi, nhịn đau đi.
Cả đại sảnh đang im lặng, đột nhiên nhao nhao cả lên, đám thương binh vỗ ngực, vênh mặt, làm bộ khí khái anh hùng coi cái chết như không.
- Đau gì, không hề đau.
- Đội chính nói cái gì thế, chút thương tích cỏn con này đáng kể gì.
- Nam nhi đại trượng phu, cái chết còn không coi ra gì, lại đi sợ đau, đội chính cũng thật là …
Đúng là cái lũ đầu óc đơn giản, nhìn thấy mỹ nhân là không biết gì nữa rồi, một vừa hai phải thôi chứ, mất mặt lão tử quá, Phàn Mặt Đen chỉ muốn cho đá mỗi tên một cái lăn về doanh trại.
Từ lúc Bạch Chỉ Hàn đỡ Tả Thiếu Dương ra đại sảnh, đám thương binh vốn đang rên la chửi thề đều ngầm miệng hết, tên nào tên nấy ngồi thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, ngay cả khi Tả Quý dùng nước muối rửa vết thương, đau tới mồ hôi lạnh ứa ra hai bên tóc mai vẫn tỏ ra không hề gì. Nha đầu này trồng Mạn Đà La, chẳng biết có phải hoa thầm vào người không mà ngay cả bản thân cũng có công năng giống thuốc tê luôn, Tả Thiếu Dương cũng không ngờ.
Tả Quý khám xong, Phàn Mặt Đen xoa xoa tay nói với Tả Thiếu Dương:
- Huynh đệ, bên kia cũng còn mấy tên nữa, phiền huynh đệ sang nhìn một vòng được không... Hắc hắc... Cẩu Tử, ngươi mau về bên kia lấy cho Tả công tử cái quải trượng...
Đinh Tiểu Tam đỏ mặt tía tai lần nữa đính chính:
- Đội chính, tên ta là Đinh Tiểu Tam.
- Tiểu Tam hay Tiểu Tặc kệ ngươi... nhanh chân lên...
Bản thân Đinh Tiểu Tam cũng bị trúng tên vào chân, đi lại cần chống quải trượng, có điều hắn hiếu động, suốt ngày chạy qua chạy lại giữa hiệu thuốc và tiệm tạp hóa, tính tình vô tư tự nhiên, rất được lòng mọi người, miệng ngọt lịm suốt ngày Bạch tỷ tỷ, Miêu tỷ tỷ, cả hai cô gái đều có thiện cảm.
Biết mục đích của Phàn Mặt Đen, không muốn Tả Thiếu Dương đi lại nhiều, Bạch Chỉ Hàn nói:
- Để ta đi qua đó với lão gia là được rồi.
Phàn Mặt Đen vừa thấy Bạch Chỉ Hàn rời đi, ghé tới bên tai Tả Thiếu Dương, ngập ngừng hỏi:
- Huynh đệ, Bạch tiểu thư và cậu, có phải... có phải là có ước hẹn với nhau không?
- Không có, hai nhà chúng ta vốn có quan hệ tốt, cô ấy giúp trông chừng ta thôi.
Tả Thiếu Dương cũng không nói nàng là nô tỳ của mình, y chưa bao giờ coi nàng là nô tỳ hết:
Phàn Mặt Đen nghe vậy thì mừng rỡ:
- Vậy.. huynh đệ xem ta có khả năng không? Ta muốn nạp nàng vào phòng...
- Cái gì?
Tả Thiếu Dương nhìn Phàn Mặt Đen một lượt, muốn ăn thịt thỏ á, ngươi đừng có nằm mơ, chặn họng ngay:
- Đội chính, ta khuyên huynh một câu chân thành nhé, huynh bỏ cái mộng tưởng đó đi tránh thất vọng, ngoại tổ phụ người ta là quan lục phẩm ở kinh thành, đối tượng hôn phối phải môn đăng hộ đối, ít nhất phải là quan lục phẩm trở lên... Đó là ít nhất, ta nói cho huynh biết Bạch tiểu thư quốc sắc thiên hương, đa tài đa nghệ, yêu cầu của cô ấy với phu tế tương lai lại càng cao, đầy đủ cả tướng mạo học thức. Nói cái yêu cầu tối thiểu trước, huynh được mấy phẩm...
Phàn Mặt Đen chỉ là quan cửu phẩm, là cái cấp bét dem rồi, ngại ngùng nói:
- Cái này... Ta... Ta chỉ tùy tiện nói thế mà thôi.. Hắc hắc, nam nhân mà, sao cầm lòng được.. Chỉ là chút ao ước.. Chê cười rồi, tiểu huynh đệ, chuyện này đừng nói với Bạch tiểu thư nhé.
- Tất nhiên.
Tả Thiếu Dương đột nhiên nghe có kẻ ý đồ với Bạch Chỉ Hàn, lập tức cuống lên dội nước lạnh không thương tiếc ngay, cứ như sợ người ta mang nàng đi mất vậy: