Tiếng hát của Miêu Bội Lan đánh động quân địch, một tên phản quân ở gần đó ngạc nhiên, sao chỗ này lại có người hát, hơn nữa lại nghe bi thương nhói lòng thế, cầm đao dò dẫm đi tới, thấy trong hố gần đó có hai bóng người ôm nhau, đề phòng bị ám toán, không tới gần, đứng ở miệng hố quát:
- Kẻ nào ở đó?
Miêu Bội Lan ngồi đó ôm Tả Thiếu Dương đã không còn thần trí trong lòng, cúi xuống hôn lên cánh môi giá băng của y, bất thình lình nắm lấy hai thanh đao bên cạnh, tung mình nhảy khỏi hố, không nói một lời tay phải vung đao chém, mượn đà xoay đao tay trái tiếp tục quét ngang, tung ra một chiêu Phong tiêu thiên sát với toàn bộ sức lực.
Tên phản quân không kịp đề phòng bị chém làm ba mảnh, đến chết chưa kịp hiểu tử thần chiêu hồn khi nào.
Miêu Bội Lan không dừng bước, lao thẳng tới kẻ địch gần nhất trong tầm mắt, đao từ dưới lưới lên, chiêu Phong hồi lộ chuyển tức thì để lại một vết chém sâu hoắm ở bụng.
Tên binh sĩ thứ ba kịp thời dừng bước, thậm chí đã giơ trường mâu lên đâm, nhưng Miêu Bội Lan thực sự quá nhanh, lại một chiêu Phong tiêu thiên sát, chém bay cả trường mâu lẫn đầu của hắn, máu từ cái cổ đứt tuôn xối xả, người vẫn nguyên tư thế phòng thủ, chưa đổ xuống.
Giết liên tiếp ba người, Miêu Bội Lan không hề dừng lại, cứ gặp người là chém, đau thương biến thành sức mạnh, tinh túy của Cuồng phong đao pháp được nàng phát huy tới mức cao nhất, nạn nhận của nàng chỉ có hai kết cục bay đầu hoặc thủng bụng, lại giết liền mấy người nữa.
Bấy giờ quân địch từ trên ngọn đồi xuống đã không còn nhiều, phân tán khắp nơi, hơn nữa bọn chúng đều hướng tới phía trước, mà Miêu Bội Lan xông ngược lên trên, cho nên không khiến nhiều kẻ địch chú ý.
Đến khi nàng tới được bên cây cổ thụ thì gặp phải một tên giáo úy của địch, vẫn chiêu thức quen thuộc tung ra nhanh như như gió cuốn, chẳng ngờ tên này liên tục né được hai chiêu tấn công của nàng.
Miêu Bội Lan mắt đỏ dừ, nàng đang cấp bách đi tìm rương cấp cứu của Tả Thiếu Dương, không biết võ công địch hơn kém thế nào, cứ cản đường là đánh, hai thanh đao một trên một dưới, xoay tròn như bánh xe, không tiếc sức lực, cũng chẳng chú ý tới sinh tử của bản thân, hoàn toàn là cách đánh lấy mạng đổi mạng.
Tiếng đao xé gió rợn người, chỉ nghe thôi cũng biết lực đạo mạnh kinh hồn, tên giáo úy chỉ tránh chứ không tiếp chiêu, võ công rất cao, sau khi né tránh mấy đòn liền nhận ra cô nương này chỉ dùng có hai chiêu, thế nhưng lại chẳng có cách nào phá giải được, người ta hoàn toàn chẳng quan tâm tới chiêu số của bản thân, cứ đối chiến là tung ra hai chiêu đó, tốc độ cực nhanh, động tác tinh chuẩn, hiển nhiên đã luyện tới độ thành bản năng rồi. Hiện giờ quân mình đang giành ưu thế, ai nấy tranh nhau lao về phía trước, hi vọng kiếm chác nhiều hơn kẻ khác, sao chịu đồng quy vu tận cùng nàng, lúc này muốn kệ nàng bỏ chạy cũng muộn rồi, vì phân thần một chút thôi là hậu quả trí mạng, chỉ còn cách du đấu đợi nàng mệt mỏi, đao pháp của cô nương này vô cùng bá đạo, dữ dội song hiển nhiên không thể duy trì lâu.
Không may, hắn chẳng đợi được tới lúc đó, vừa lách mình tránh một chiêu phía trước, chợt nghe cách đó không xa có tiếng cung rời dây "pặc" một tiếng, một mũi tên bay vèo qua mặt.
Tên giáo úy thất kinh, theo bản năng quay đầu tìm hướng địch vừa bắn tên, đầu vừa quay đi, hắn liền biết thảm rồi, chỉ còn biết vung đao lên chắn, phía trước bạch quang lóe lên như chớp, "choang" một tiếng, cả tay chấn động, thanh đao hạ xuống lập tức, lại một luồng bạch quang nữa bổ xuống, đầu bị chém làm hai nửa từ chính giữa, trường đao rời tay, chết không kịp ngáp.
Miêu Bội Lan giết xong tên giáo úy thì trước mắt tạm thời không còn ai, nàng dùng sức quá nhiều liên tục, hai gối như muốn nhũn ra, phải chống đao xuống đất mới đứng được, miệng thở dốc, trán vã mồ hôi, đang điều hòa lại hơi thở liền nghe thấy có người gọi:
- Bội Lan.
Tức thì rút đao, hét lớn xông tới, nàng đang ở trang thái tinh thần vừa bất ổn lại vừa căng thẳng cao độ, có người là đánh.
- Là ta, mau dừng tay.
Người kia kinh hãi hét lên, tay vơ nắm tuyết ném mạnh vào mặt Miêu Bội Lan.
Miêu Bội Lan bị tuyết lạnh ném trúng mặt làm khựng lại, liên tiếp bộp bộp bộp mấy cục tuyết ném vào người, chui cả vào mắt vào miệng, lạnh buốt, mới định thần nhìn lại, không phải là Bạch Chỉ Hàn thì là ai, nước mắt trào ra:
- Bạch tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, thiếu gia sắp chết rồi, hu hu hu.
Bạch Chỉ Hàn hoảng hồn, buông cục tuyết chưa ném ra, vội hỏi:
- Thiếu gia ở đâu, chỉ cho ta nhanh lên.
Trước đó đó Bạch Chỉ Hàn được Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan hợp lực đưa lên cây, nhìn thấy Miêu Bội Lan vì cứu Tả Thiếu Dương mà cả hai lăn xuống dốc, nóng ruột vô cùng, song đó cũng là lúc phản quân tràn xuống, nàng không còn cách nào khác ôm chặt lấy cành cây không dám phát ra tiếng động nào, phía dưới phản quân như nước lũ. Chờ mãi phản quân mới thưa dần, lo cho hai người kia ngã xuống đồi có thể bị thương, lấy rương thuốc Tả Thiếu Dương ném lên cây, tụt xuống chuẩn bị đi tìm bọn họ thì thấy Miêu Bội Lan từ dưới đánh lên, liên tục giết người.
Đây không phải là lần đầu Bạch Chỉ Hàn chứng kiến cảnh này nên không quá chấn động, khi Miêu Bội Lan gặp phải tên giáo úy, đánh mãi không giết được, cứ thế này có thể mất sức mà chết, Bạch Chỉ Hàn nhìn quanh, vừa vặn thấy cây cung của một tên cung tiễn thủ đã chết, ống tên còn rất nhiều, đánh liều bắn một mũi tên, nàng không luyện qua cung tiễn, mũi tên không chính xác, nhưng khiến tên giáo úy phân tâm, Miêu Bội Lan mới thừa cơ giết được.
Nghe Miêu Bội Lan khóc lóc nói Tả Thiếu Dương sắp chết, Bạch Chỉ Hàn kinh hãi, không hỏi nguyên do, bảo Miêu Bội Lan chỉ chỗ, hi vọng còn nước còn tát.
Hai cô gái không chút chậm trễ chạy xuống đồi, tới bên cái hố, Bạch Chỉ Hàn nhìn thấy Tả Thiếu Dương nằm trong hố không nhúc nhích, một bên đùi đầm đìa máu, vội nám cung đi, một tay ấn vào vết thương của y, một tay sờ ngực vẫn còn hơi ấm, vội nắm lấy bả vai ra sức lay:
- Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh lại.
Lay mấy lần không ăn thua, liền lúc này nghe thấy có tiến hô hào từ hai bên vọng tới, hiển nhiên hành tung của bọn họ bị lộ rồi.
- Muội đối phó với chúng.
Miêu Bội Lan hai tay hai đao nhảy lên hố, thấy quân địch còn cách một quãng, nói lớn với Bạch Chỉ Hàn:
- Bạch tỷ, tỷ cứu Tả đại ca.
Bạch Chỉ Hàn hỏi vội:
- Cứu làm sao?
- Đánh thức huynh ấy, huynh ấy nói rương cấp cứu có thứ cứu được.
Bạch Chỉ Hàn dùng cả hai tay nắm vai Tả Thiếu Dương, lay mạnh:
- Thiếu gia, thiếu gia, tỉnh mau.
- Cắn, cắn môi huynh ấy!
Cắn môi á?
Thế nhưng Miêu Bội Lan không còn rảnh trả lời Bạch Chỉ Hàn nữa, mấy tên địch đã tới gần rồi, Miêu Bội Lan hét lớn, xoay tròn đao chém ra, chiêu thức nàng luyện đã thuần thục tới độ lô hỏa thuần thanh, lúc này phía sau lưng lại là Tả đại ca hôn mê bất tỉnh, tính mạng hoàn toàn dựa vào mình, nên càng vô cùng hung mãnh. Phong tiêu thiên sát lại là chiêu chuyên đối phó với kẻ địch quần công, càng đông thì thiệt hại càng lớn, đao cuốn tới như lốc xoáy, vừa độc địa vừa mãnh liệt, ba tên đi đầu hồn lìa khỏi xác ngay đợt tấn công đầu tiên, mấy tên còn lại thấy nữ tử này lợi hại như vậy tản cả ra, miệng thì quát tháo song không dám tùy tiện tới gần.
Phía bên này Bạch Chỉ Hàn còn đang hoang mang, nàng không phải cô gái nông thôn ngây ngô chẳng biết gì như Miêu Bội Lan, có chút chần chừ, nhưng nhìn Tả Thiếu Dương nằm bất động như người chết, phía trên là tiếng hò la chém giết, tình thế cấp bách lắm rồi không thể chần chừ, đành phải cúi người xuống hôn lên môi Tả Thiếu Dương.
Đúng vậy, đó là một nụ hôn, nàng biết môi nam nữ chạm môi nhau gọi là gì.