Đồ đạc Miêu gia không có mấy, chăn đệm quần áo, một bộ xoong nồi chẳng có bát, thứ nhiều nhất là năm cái bao lớn nhỏ, bên trong đủ thứ củ rừng mà Tả Thiếu Dương không gọi tên được.
Bố trí đồ xong xuôi, Miêu Bội Lan còn muốn trả tiền cơm, Tả Thiếu Dương quá hiểu tính nàng, biết cách đối phó:
– Muội giữ lại tiền mà phòng thân đi, dù sao khai xuân còn giúp ta khai hoang trồng thuốc mà, đã giao hẹn rồi một ngày hai đồng, bao ăn ở. Bây giờ coi như tạm ứng tiền công trước cho muội, muội ăn bao ngày lúc đó trừ bấy nhiêu ngày, được chưa?
– Nhà muội có sáu người, ở một ngày bù ba ngày là có lãi rồi.
Miêu Bội Lan nghiêm túc tính toán:
– Đám Đại Tử nhỏ như thế, chúng ăn được là bao, đừng so đo nữa, mẹ ta nói rồi còn gì, khó khăn phải nương tựa vào nhau, ai biết tới lúc nào ta cần dựa vào muội.
– Bây giờ giá lương thực cao như vậy, mà có tiền muốn mua cũng không được, muội …
Miêu Bội Lan khó xử lắm, nàng không phải cố chấp tới ngốc nghếch, cũng không muốn nhà mình làm liên lụy tới Tả gia:
– Muội thấy áy náy như vậy, sau này dùng cả đời trả nợ ta là được …
Miêu Bội Lan chết trân nhìn Tả Thiếu Dương, nhất thời không biết đâp thế nào.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo, Tả Thiếu Dương thấy mình quá đường đột, thời hiện đại đùa một câu như vậy không hề gì, nhưng thời này không thể tùy tiện nói ra, nhưng lời nói rồi, y không cũng hối hận, hơn nữa không phải hoàn toàn là đùa, Miêu Bội Lan chỉ lúng túng mà không phản cảm, xem ra có hi vọng, bây giờ không thể gấp, đầu xoay chuyển, nhanh chóng nghĩ cớ lảng đi:
– Vậy muội giúp ta làm việc trừ một phần tiền ăn.
Miêu Bội Lan thở nhẹ, có đề tài để nói, vội hỏi:
– Làm gì?
– Nhiều việc lắm, giúp ta rửa thuốc này, chăm sóc người bệnh này, giặt giũ làm cơm, quét nhà gánh nước, đi hái quả cho Bi Vàng, yên tâm, nhiều việc lắm, không cho muội nhẹ nhàng đâu.
Miêu Bội Lan gật mạnh đầu:
– Có việc làm là được rồi.
Nhìn trái phải hỏi nhỏ:
– Tả đại ca, bánh bao không thêm rau dại, như thế có đủ ăn không? Muội mang theo ít củ đào được trên rừng.
Tả Thiếu Dương vài phần đắc ý, vỗ ngực nói:
– Yên tâm, muội cứ ăn thả cửa, ăn no bụng thì thôi.
Ai ngờ Miêu Bội Lan mặt lại đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống, nàng luôn ăn gấp đôi người thường:
– Xin lỗi, sức ăn của muội quá lớn …
Tả Thiếu Dương nhớ lại trong bữa cơm, Miêu Bội Lan thoáng cái cái bánh bao, ai ngờ Nhị Thảo ngây thơ lấy cái nữa đưa cho tỷ tỷ, còn khoe rằng tỷ tỷ mình ăn mạnh, trong thôn không ai ăn khỏe bằng, làm Miêu Bội Lan thiếu chút nữa muốn xô cửa chạy ra khỏi nhà. Nghĩ vẫn thấy buồn cười, song phải cố nén, xua tay:
– Không, ta không có ý đó, ta nói thật, nhà ta có nhiều lương thực đủ chúng ta ăn … Muội không cần khách khí, tóm lại, sau này mỗi bữa muội mà ăn ít hơn ba cái bánh bao là ta không đồng ý.
Mặt Miêu Bội Lan không thể đó hơn nữa, chỉ đành bỏ đi chỗ khác, để lại Tả Thiếu Dương đứng đó gãi đầu mắng mình đúng là thằng ngốc.
Tả Thiếu Dương khám lại cho Cù lão thái gia, cho ông ta uống thêm một lần thuốc nữa, không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ít nhất cũng không xấu đi, dù sao cũng hơi trễ bệnh nhân lại tuổi cao, trước tiên để tình hình người bệnh ổn định lại trước.
Già trả Cù gia thấy bệnh tình lão gia tử vài ngày khó mà tốt lên, nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ở bên cạnh chăm sóc, quyết định chia nhau ra hai người một đêm, đêm đầu tiên là do Bạch Chỉ Hàn và Long thẩm canh, nếu bệnh chuyển biến xấu lập tức thông báo.
Thương lượng xong bọn họ về nhà mang tới một cái giường nhỏ xếp ở góc nhà cùng với cả chăn đệm, Cù lão thái gia đã già, Cù phu nhân không giúp được nhiều, chủ yếu là Bạch Chỉ Hàn và Long thẩm bận rộn, nhìn Răng Thỏ tiểu thư chạy đi chạy lại, mồ hôi mướt trán, Tả Thiếu Dương lắc đầu, không biết ăn mặc cho bớt rườm rà hơn, mặc như áo cưới thế làm cái gì, nhìn Miêu Bội Lan đó, ăn mặc gọn gàng làm gì cũng thuận tiện, đâu như đại tiểu thư cô. Tương ứng Bạch Chỉ Hàn không ưa y, ấn tượng của y với Bạch Chỉ Hàn cũng không tốt chút nào.
Bắt đầu giới nghiêm, Tả Thiếu Dương he hé một cánh cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy binh sĩ trên phố ai nấy tự chùm chăn ngủ, thầm nhủ quân Đường đúng là kỷ luật nghiêm ngặt, không quấy nhiễu dân, chẳng trách sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, chuyện trưng thu lương thực nói công bằng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Có điều phản quân thì cũng vốn là quân Đường, còn là quân kiêu dũng, không phải đám giặc cướp ô hợp, không rõ bên kia tình hình lương thảo ra sao, song một bên có chuẩn bị trước, một bên là bất ngờ, cuộc chiến này đối phương chỉ cần vây thành không đánh, chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Thở dài, đóng kín cửa lại, kiểm tra lại lần nữa bệnh tình của Cù lão gia, thấy không có chuyển biến nào, liền về phòng ngủ.
Một ngày phát sinh ra quá nhiều việc, Tả Thiếu Dương đặt lưng xuống là ngủ rồi.
Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Long thẩm dưới thang gọi:
– Tiểu lang trung, làm phiền cậu dậy xem một chút, lão gia nhà ta … Không được ổn lắm.
Tả Thiếu Dương nhảy ngay xuống dưới thang, ánh đèn tối mù chiếu vào đại sảnh, vì thuận tiện cho người Cù gia ban đêm gọi mình, cho nên cửa phòng bào chế thuốc không cài.
Nhón chân đi vòng qua chỗ hai đệ đệ của Miêu Bội Lan đang nằm ngủ, ra tới đại sảnh, thấy Bạch Chỉ Hàn ngồi bên giường, tỉ mỉ lấy khăn lau bọt mép cho Cù lão gia, khuôn mặt lãnh đạm không che dấu sự lo âu, động tác tỉ mỉ, thuần thục, có vẻ biết chăm sóc người lắm, dù không thích nàng vẫn phải thừa nhận, ngắm nhìn cô gái này là sự hưởng thụ lớn với nam nhân, hỏi nhỏ:
– Lão nhân gia làm sao?
Long thẩm đáp:
– Lão thái gia bị nôn, đại khái là một tuần hương trước, nôn toàn ra thứ màu vàng như đất, vừa rồi lại nôn thêm lần nữa, còn nhiều hơn, tiểu thư không yên tâm bảo ta gọi cậu xuống xem.
Bạch Chỉ Hàn đứng dậy nhường chỗ, không nhìn y, cũng không nói một lời.
Tả Thiếu Dương ngồi xuống ghế, thấy Cù lão thái gia mắt nhắm nghiền, mồm há ra, lấy tay đóng lại, buông tay lại mở ra, gọi không nghe, lòng trầm xuống, tóc mai đẫm mồ hôi do Bạch Chỉ Hàn chưa thấm hết, cầm lấy tay bắt mạch, phát hiện mạch hư, bấm vài huyệt không có phản ứng gì, đại tiểu tiện đã mất kiểm soát.
Lúc này Tả Quý cũng mở phòng, khoác áo đi tới hỏi nhỏ:
– Sao rồi?
Tả Thiếu Dương nhường chỗ cho cha:
– Tình hình rất tệ..
Rồi kể cho ông gì mình vừa quan sát được.
Tả Quý mặt trở nên nghiêm trọng, ngồi xuống xem xét:
– Dương khi có hiện tượng vượt ra ngoài, chính khí thất thoát mạnh, rốt cuộc là sao?
– Miệng mở là dấu hiệu của tâm tuyệt, mồ hôi là dịch của tim, tâm khí không vững làm mồ hôi toát ra ngoài, lão nhân gia trúng phong, đã từ phong bế chuyển biến thành thất thoát rồi, nếu không trấn dương, thì dương khí sẽ thoát hết ra ngoài.
Long thẩm tuy không hiểu hết lời hai cha con họ đối đáp, nhưng cũng nghe ra dương khí thoát hết là nguy kịch lắm rồi, mặt biến sắc, sợ đã tới giờ phút cuối rồi, liền mở cửa chạy về nhà gọi người.
Tả Quý cẩn thận xem mạch mấy lượt, bệnh tình Cù lão thái gia vượt xa khả năng của mình, chỉ còn cách hỏi nhi tử:
– Vậy phải làm sao?
– Cường tâm cố thoát, bổ khí chỉ huyết.
– Tốt, mau sắc thuốc đi.
Trảnh ảnh hưởng mẹ con Miêu Bội Lan nghỉ ngơi, Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng lấy bếp sắc thuốc, củi tới đại sảnh.
Chẳng mấy chốc Cù lão thái gia và Cù phu nhân mặt bàng hoàng chạy vào, vừa vào là khóc, Tả Thiếu Dương xuỵt nhỏ:
– Còn chưa tới mức đó, mọi người bình tĩnh, ta đang sắc thuốc.
Tiếng khóc đã đánh thức nhà Miêu Bội Lan, nàng từ bếp đi ra, Nhị Thảo thập thò ở cửa mắt ngơ ngác đảo quanh.
– Tả đại ca, cần muội giúp không?
Tả Thiếu Dương bận rộn chuẩn bị thuốc men, thuốc này phải để y sắc mới yên tâm, bệnh nhân đang lúc nguy cấp, không thể sơ xảy được, xua tay
– Không cần, muội về nghỉ đi.