Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 146: Vẫn còn chưa thôi




Khi Nghê mẫu nói chuyện với Lương thị, nô phó Nghê gia cũng bận rộn tối mắt, nha hoàn phó dịch nhanh chóng mua nguyên vật liệu, làm ra cái giường mềm, bê Nghê Nhị đã hôn mê lên giường, khiêng về nhà.

Nghê đại phu chuẩn bị sai người đưa đệ đệ mình đi thì quản gia Tùy gia tới nói:

– Lão gia nhà ta nói, ba ngày sau sẽ tới tiếp nhận trạch viện, không được trì hoãn, đồ gia dụng cũng không được tùy tiện bán đi, lão gia nhà ta sẽ cho người theo dõi, các vị biết điều chút, đừng để mọi người cùng khó coi.

– Được, bảo Tùy chưởng quầy yên tâm, nhất định giao trạch viện nguyên xi cho ông ấy.

Nghê đại phu nghiến răng nói, rời đại sảnh vài dài với cha con Tả Quý:

– Đa tạ hai vị, hiện giờ bận rộn, ngày sau nhất định tới nhà cảm tạ.

Cha con Tả Quý chắp tay đáp lễ không nói nhiều.

Nghê gia cứ thế nhốn nháo về nhà, bách tính vây xem đa phần thở dài không mấy ai reo hò như mọi khi có phạm nhân bị đánh đòn, dù Huệ Dân Đường có bị người ta lên án này nọ vì thu tiền khám chữa bệnh cao, nhưng người nhận ân huệ cũng không ít, một số không nhiều dù có hả hê cũng không thể hiện rõ ra ngoài.

Trở về tới Huệ Dân đường, Nghê đại phu đích thân xử lý vết thương cho đệ đệ, da thịt ở đùi và mông còn dễ, nhưng hai đầu gối nát rồi, Nghê đại phu cũng chịu, chỉ có thể xoa thuốc, lấy ván cố định.

Được một thời gian thì Nghê Nhị cuối cùng cũng tình lại, cơn đau phát tác kêu la liên hồi, cả nhà nhìn ông ta, vừa giận vừa thương.

Tới chiều Nghê đại phu mới phái người tới Quý Chi Đường thăm nhi tử, biết nhi tử đã ngồi dậy được, coi như có chút an ủi. Nghê mẫu không nỡ xa tiểu tôn tử, cho người đi hỏi, biết có thể phái nó về nhà bồi dưỡng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là đủ, thuốc được Tả Thiếu Dương sắc sẵn, đủ uống một ngày, hẹn hôm sau đưa đứa bé tới khám lại.

Trạch viện Nghê gia giờ đã bồi thường cho Tùy gia, chỉ còn cách chuyển tới hiệu thuốc ở, may là nhà ở và Huệ Dân Đường nằm đấu lưng vào nhau, mỗi bên nhìn ra một con phố, nên chuyện di chuyển ổn định lại cũng không mất quá nhiều thời gian.

Tài sản dùng để lo lót cho giải cứu Nghê Nhị cho nên đã ra đi gần hết, không còn nuôi nổi nhiều nha hoàn nô phó nữa, trừ mấy nha hoàn thiếp thân và bà tử, số nô phó còn lại đều là người theo Nghê gia bao năm, không nỡ bán cho đám buôn người để chịu khổ, hơn nữa bây giờ người bán con bán cái đầy rẫy, có bán cũng chẳng được bao tiền, nên trả họ giấy bán thân, cho họ tự tìm đường sống.

Nghê mẫu là người ăn chay niệm Phật tâm địa tốt, còn đem hết số vải vóc lụa là còn lại, thậm chí xe ngựa, kiệu, chỉ cần thứ đáng tiền đều bán, chia cho số phó tòng này làm vốn liếng sinh nhai.

Phó tòng khóc lóc khấu đầu tạ ơn, lau nước mắt quyến luyến bỏ đi từng người một, Nghê gia trạch viện to lớn đông đúc, chẳng mấy chốc trống không, thê lương vô cùng.

An bài mấy chuyện nhà xong, Nghê mẫu triệu tập cả nhà thương lượng chuyện tương lai, trước tiên hỏi tình trạng bệnh tật của Nghê Nhị, vỗ về trấn an người trong nhà đâu vào đó rồi mới hỏi Nghê đại phu:

– Con chuẩn bị báo đáp Tả gia thế nào?

Nghê đại phu mấy ngày liền vất vả bôn ba, sức khỏe xuống nhiều, má hõm vào, chẳng còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt ngày nào, nhìn quanh nhà một lượt, thở dài:

– Mẫu thân, nhà ta bây giờ đã không còn gì đáng tiền nữa, con tính ân tình này tạm ghi trong lòng đã, sau này từ từ báo đáp họ.

Nghê Nhị biết hai chân mình đã hủy, sau này không thể đứng dậy đi lại được nữa thì lòng tràn ngập căm phẫn, đổ hết oán hận này lên Tả gia, cho rằng nếu không phải nghe Chúc Dược Quỹ nói tên tiểu lang trung kia dùng tới 8 miếng ô đầu trị bệnh thì mình cũng không ra nông nỗi này, nếu không phải tại y bày ra trò thuốc mới thuốc cũ gì đó thì chuyện không bung bét như thế. Giờ lại còn nghe mẫu thân mình muốn báo đáp cái nhà đó, Nghê Nhị không kìm được, đang nằm trên giường mềm, chống tay hơi nhổm người lên, hậm hực nói:

– Mẹ, bệnh tình của Trí Nhi thì đã trả đủ tiền thuốc men, nhà bọn chúng có ra làm chứng cũng là trách nhiệm thôi, quan trên gọi chúng dám không lên à? Nhà ta nợ nần gì mà phải báo với đáp …

– Khốn kiếp.

Nghê mẫu nghe nhi tử nói những lời ấy thì cả giận, gõ quải trượng xuống đất:

– Thứ khốn kiếp mày hại chết người ta, đừng tưởng mẹ mày giả cả lú lẫn không biết, chính là mày làm cái nhà đang tốt đẹp thành ra thế này. Còn người ta chẳng những không so đo hiềm khích cũ, không chỉ cứu cháu mày, ra tận lực giúp đỡ mày, mày không biết ơn mà báo đám đã đành, còn nói những lời vô lương tâm, sớm biết như thế, ban đầu không cứu mày làm gì, để mày bị chặt đầu cho xong… Khụ khụ khụ …

Quá tức giận làm bà ho liên tục, Nghê phu nhân phải tới đấm lưng cho bà.

Thê tử Nghê Nhị ngồi bên giường thấy vậy đẩy trượng phu một cái, nhắc:

– Đừng nói nữa, xem làm lão thái thái giận thế kia.

Cú đẩy này làm Nghê Nhị chạm phải vết thương, kêu lên đau đớn, gục mặt xuống giường.

Nghê mẫu tuy nói mạnh miệng, nhưng nghe nhi tử kêu đau lại lo, kìm cơn ho lại trách nhi tức phụ:

– Nó đang bị thương, con cẩn thận một chút.

– Dạ.

Thê tử Nghê Nhị cúi đầu lí nhí đáp:

Nghê Nhị rất hiểu mẹ mình, cho nên vừa rồi chỉ giả vờ đau đớn mà thôi. Thoáng cái làm vẻ ăn năn:

– Mẹ, con sai rồi, nên báp đáp người ta thật tốt, nhưng dù chúng ta có tặng, họ cũng không nhận cơ mà.

– Hừm, người ta không cần là không báo đáp sao, không nói tới mày, người ta cứu mạng Trí Nhi đã phải cảm tạ rồi.

– Dạ dạ.

Nghê Nhị luôn mồm vâng dạ, quay sang nói với Nghê đại phu:

– Đại ca, nghe bà nương đệ kể thì đại ca muốn mua phương thuốc nhà bọn họ, đây là cách nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể báo đáp họ, lại có thêm cơ sở gây dựng lại Nghê gia.

Nghê đại phu gật đầu:

– Đúng là ta có tính như thế đấy, thế nhưng cưng cách bào chế thuốc thì họ đã kí hiệp nghị với Hằng Xương dược hành, cho nên không thể bán được. Còn phương thuốc trúng phong, ta và đệ đều biết nó giá trị vô cùng, đoán chừng ít nhất cũng phải 10 lượng, chưa tính thêm tiền ân tình, thế phải 15 lượng mới dám lên tiếng. Nhà chúng ta bây giờ chỉ còn lại hiệu thuốc, tuyệt không thể đụng vào, những đồ đáng tiền đã tiêu hết, lấy đâu ra tiền nữa?

Nghê Nhị nghe mà lòng đau như cắt, trước đó ông ta có cơ hội mua được phương thuốc đó chỉ tốn 5 lượng mà thôi, giờ mất thêm tiền mà còn phải xuống nước cầu cạnh nhà đó, mắt đảo một vòng nghĩ ngay ra một cách:

– Nhà ta còn 50 mẫu ruộng tốt mà, đem đổi lấy phương thuốc của họ là được.

Nghê mẫu không nhịn được mắng:

– Uổng cho mày nghĩ ra được, chẳng lẽ mày không biết bao năm qua nhà ta luôn phải bù lỗ duy trì số ruộng đó, muốn hại bọn họ sao?

Nghê Nhị cũng là nghe thấy Tùy chưởng quầy nói mới nghĩ ra cách này, mục đích đương nhiên là ném củ khoai nóng cho Quý Chi Đường, ông ta luôn nung nấu ý định báo thủ, rửa sạch mấy lần xỉ nhục, nhưng không thể để lộ ra, cố làm vẻ lo lắng:

– Mẹ, con chỉ nghĩ nhà mình chỉ còn ít ruộng đáng giá thôi, con đau đớn thế này, còn đầu óc nào mà tính sâu xa như thế. Nói cho cùng thì vẫn là ruộng tốt, chúng ta nói rõ cho họ biết, họ không dùng tới có thể bán đi, thế nào chả được bảy tám chục lượng.

Nghê mẫu thở dài:

– Ài, đúng là trừ năm mươi mẫu ruộng này ra thì chúng ta chẳng còn cái gì đáng lấy ra đáp tạ nữa, con à, mai con tới nhà người ta, nói cho thật cho rõ, kiến nghị họ bán ruộng. Cũng mong được giá tốt chút, coi như báo đáp ơn cứu hai mạng nhà ta …