Đại Đường Song Long Truyện

Chương 234: Chiêu binh mãi mã




Khấu Trọng trầm ngâm hỏi trong sự chờ đợi hoang mang của HạnhDung và Quế Tích Lương: “Tích Lương, ngươi và nữ nhi của Thiệu Lệnh Châu đã chính thức bái đường thành thân chưa?”.

Quế Tích Lương có chút ngượng ngùng ấp úng đáp: “Chỉ là địnhtrước hôn sự! Hà... ngươi không nên đa tâm, Thiệu quân sư nói đợi ta luyện thành Thái Hư Kình do ông ấy truyền thụ thì mới có thể thành thân với Lan Phương tiểu thư được, bởi loại nội gia công phu này kỵ nhất là nữ sắc, đây là hảo ý của Thiệu quân sư mà”.

Khấu Trọng liếc mắt nhìn y, nhìn đến lúc y cảm thấy mất tự nhiên mới bậtcười nói: “Ngươi cứ giống như kẻ mới ra giang hồ ngày đầu tiên vậy, bị người ta coi như tên ngốc mà còn cho rằng mình đang chiếm tiện nghi nữa. Ngươi thử dùng cái đầu của mình để mà nghĩ thử coi, nếu y đã có ý đem nhi nữ bảo bối ra gả cho ngươi, vậy tại sao còn truyền cho ngươi cái thứ Thái Hư Kình không thể động phòng đó chứ?”.

Quế Tích Lương vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Không được nói bậy! Nếukhông chúng ta không còn là huynh đệ nữa!”.

Hạnh Dung cũng bạt đao tương trợ lên tiếng nói giúp y: “Thiệu quân sư đốivới Tích Lương đúng là tốt không thể nào tốt hơn đượvc nữa. Nếu luận tư cách, vai vế, tuy nói Lương ca là đệ tử của tiền bang chủ, nhưng ít nhất cũng phải xếp hàng dài cả con phố mới đến lượt y làm Lộ Trúc Đường đường chủ được”.

Quế Tích Lương lại gằn giọng nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ thích lấy dạtiểu nhân đo lòng quân tử, nếu Thiệu quân sư là hạng người tiểu nhân bỉ ổi đó, thì đã không để trống ngôi vị bang chủ để đợi người hiền tài, mà tự mình ngồi lên đó rồi, có đúng không?”.

Khấu Trọng cười khổ nói: “Nếu ta ngây thơ như hai người các ngươi thì đã bịmấy lão hồ ly Lý Mật, Vương Thế Sung ăn tươi nuốt sống từ lâu lắm rồi, làm gì còn ngồi đây nói chuyện với các ngươi nữa. Nói cho ta biết, Thiệu Lệnh Châu có biết ta từng phái người đến Giang Đô cầu viện binh không?”.

Hai người bọn Quế Tích Lương ngạc nhiên nhìn nhau, rồi lên tiếng đáp: “Cólẽ là không biết, nếu biết thì ông ấy nhất định đã nói cho ta rồi”.

Khấu Trọng cười nhạt: “Ngươi dù sao cũng chỉ là nữ tế tương lai của y màthôi. Nếu ngươi mà gặp chuyện gì bất trắc, hôn ước tự nhiên sẽ tự động hủy bỏ. Hừ! Nếu ta đoán không sai, Lộ Trúc Đường nhất định là phân đường có thực lực yếu nhất. Còn tên tiểu tử Mạch Vân Phi nhất định là đường chủ của một trong hai đường còn lại. Lòng dạ quân tử của Thiệu Lệnh Châu này có điểm rất đặc biệt, chính là thích dùng người của mình”.

Hai người á khẩu vô ngôn, không biết đáp lại thế nào, hiển nhiên là KhấuTrọng đã đoán đúng.

Hồi lâu sau, Hạnh Dung mới chán nản nói: “Mạch Vân Phi là đường chủTinh Trúc Đường”.

Khấu Trọng tỏ vẻ khinh thường: “Sở trường duy nhất của tên tiểu tử đó chỉcó cuồng vọng tự đại mà thôi! Các ngươi thử nghĩ xem, nếu Mạch Vân Phi không biết đây chỉ là kế quyền nghi nhất thời, làm sao hắn chịu buông xuôi như thế chứ? Còn Thiệu Lan Phương xưa nay luôn rất tốt với hắn, làm sao đột nhiên lại cam nguyện gả cho ngươi vậy? Nữ nhân thích đẹp, Lương ca nhà ngươi tuy có thể coi là không đến nỗi nào, nhưng so ra thì không phải Mạch Vân Phi vẫn anh tuấn hơn ngươi sao?”.

Hạnh Dung không thể không gật đầu đồng ý: “Lời của Tiểu Trọng nói khôngphải là không có lý! Sự thực thì lúc đó ta cũng cảm thấy sự tình đến quá bất ngờ, nhưng thấy Lương ca mừng rỡ quá nên mới không dám nói ra”.

Sắc mặt Quế Tích Lương lúc đỏ, lúc trắng, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Khôngphải như vậy, Thiệu Lệnh Châu tại sao phải hại ta? Cho dù không gả Lan Phương tiểu thư cho ta, ta cũng đâu làm được gì bất lợi cho y chứ?”.

Khấu Trọng đưa tay vỗ nhẹ lên vai y rồi nói: “Đại trượng phu sợ gì không cóđược người nâng khăn sửa túi chứ! Không phải hắn muốn lung lạc ngươi, mà là muốn lung lạc Tống phiệt, hơn nữa đấy đã là chịu lùi để tiến rồi đó. Bởi vì lúc đầu ta muốn Tống phiệt đưa ngươi lên làm bang chủ cơ. Thiệu Lệnh Châu trước là sợ Thiên Đao Tống Khuyết, sau là sợ tiểu đệ, nên không dám vọng động. Có điều hiện giờ hắn đã có hòn núi Lý Tử Thông để dựa vào, cục diện đương nhiên là sẽ đổi khác”. Ngưng lại giây lát rồi gã nói tiếp: “Thử nghĩ xem, tại sao hắn phải chuyển tổng đà về Dương Châu chứ? Chính vì hắn và Lý Tử Thông cấu kết với nhau, sai các ngươi đến mời ta về Dương Châu chịu chết. Cả đời liệu có nổi mấy huynh đệ chứ? Các ngươi không tin thì tiểu đệ đây cũng chẳng có cách nào cả”.

Quế Tích Lương ngẩn người ra hồi lâu, ủ rũ giống như con gà chọi vừa bịđánh bại, buồn bã nói: “Lòng ta bây giờ rất loạn!”.

Hạnh Dung nói: “Càng nghĩ ta lại càng thấy lời của Tiểu Trọng có lý, thửnghĩ xem, tại sao Thiệu Lan Phương không theo cha nàng ta đến Dương Châu, mà lại muốn ở lại Giang Âm?”.

Khấu Trọng xen miêng vào nói: “Chắc là chẳng thèm nói gì với ngươi chứgì!”.

Quế Tích Lương tức giận quát: “Câm miệng!”.

Khấu Trọng thoáng ngẩn người, rồi đột nhiên ôm bụng cười ngất: “Hảo tiểutử, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi!”.

Quế Tích Lương cười khổ: “Tên tiểu tử nhà ngươi thật tàn nhẫn, phá nát cảgiấc mộng đẹp của ta! Hừ, hiện giờ phải làm sao mới tốt đây?”.

Khấu Trọng hỏi Hạnh Dung: “Phong Trúc Đường đường chủ là Thẩm BắcXương, vậy Vũ Trúc Đường do ai làm đương gia vậy?”.

Hạnh Dung đáp: “Đương nhiên là do phó đường chủ Lạc Phụng của PhongTrúc Đường đảm nhiệm, trong bang không ai có tư cách hơn y cả”.

Khấu Trọng gật đầu: “Hai người này đều là lão bằng hữu của ta, Thiệu LệnhChâu có tìm cớ gì đó điều bọn họ đi nơi khác để thuận tiện đối phó ta không?”.

Quế Tích Lương và Hạnh Dung chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sauhọ Quế mới thở dài nói: “Lần này thì phục ngươi thật rồi, hai người đó hiện giờ đều không có ở Dương Châu! Con bà nó! Thiệu Lệnh Châu không ngờ dám hại ta, thù này hận này, ta quyết sẽ đòi lại cho bằng được!”.

Khấu Trọng cười cười nói: “Muốn báo cừu tuyết hận hả! Tưởng gì chứchuyện này thì dễ, chỉ cần nhẫn nại một chút là được”.

Kế đó song mục gã sáng rực lên, trầm giọng nói: “Ta có thể khiến Lý Mậtvĩnh viễn không thể trở mình, tự nhiên cũng sẽ có cách đưa ngươi lên làm bang chủ, làm cho Thiệu lão đầu đó phải trố mắt ra mà nhìn!”.

o0o

Từ Tử Lăng kinh ngạc là có lý do.

Nên biết rằng người đang toàn lực phóng đi, chân khí trong cơ thể cũng vậnhành với vận tốc cực nhanh, nếu lớn tiếng nói chuyện, tự nhiên sẽ nói vừa cao vừa nhanh, trong ngoài như một.

Người đạt đến cảnh giới của nhất lưu cao thủ đều có thể giữ được thanhđiệu bình hoà, còn tốc độ bôn hành và tốc độ lên tiếng hoàn toàn tương phản như người mới đến, chẳng những vừa chậm vừa trầm, lại cố ra vẻ thủ thỉ tâm tình, tỏ rõ rằng y có thể nghịch phản quy luật của tự nhiên, đạt đến trình độ có thể hoàn toàn khống chế khí kình và tốc độ phát âm.

Có thể khẳng định là võ công của người tên Đảo Hành Nghịch Thí Vu ÔQuyển này đã đạt tới cảnh giới đại tôn sư rồi.

Từ Tử Lăng ở trên cây nhìn qua kẽ lá quan sát tình hình bên dưới, có điều từgóc độ này, gã chỉ có thể nhìn thấy một mình Mị Nương Tử Kim Hoàn Chân đứng bên bờ vực. Khi thanh âm của Vu Ô Quyển truyền tới, gương mặt xinh đẹp của y thị cũng thoáng biến sắc, sau đó mới nhẻo miệng cười gượng gạo, có thể thấy rằng thị cũng đang kinh hãi giống như Từ Tử Lăng vậy.

Đột nhiên, một đạo nhân ảnh mang theo tiếng y phục lướt gió lăng lệ hiệnthân trên cao năm trượng, rồi đột nhiên rơi thẳng xuống, hạ thân bên cạnh Kim Hoàn Chân, hoàn toàn vô thanh vô tức, cơ hồ như thân thể y còn nhẹ hơn cả một sợi lông hồng.

Từ Tử Lăng vội bế khí, nằm yên bất động, vận công đóng chặt các lỗ chânlông lại. Chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ lập tức làm cho người này cảnh giác.

Đảo Hành Nghịch Thí Vu Ô Quyển mặt như chuột vàng, mặt choắt mũi nhọn,trông như khúc gỗ, cuối mày và thái dương đầy những nếp nhăn nheo, thân hình đặc biệt cao, so với Kim Hoàn Chân đứng bên cạnh thì cao hơn cả cái đầu. Mũi y còn cao, còn khoằm hơn cả Đinh Cửu Trùng, gò má cao hơn dày hơn Chu Lão Thán, bên dưới lông mày vừa rậm vừa đen là một đôi mắt hoàn toàn không hợp với gương mặt thê lương khổ não của y. Đôi mắt ấy vừa sáng vừa trong như đôi mắt tiểu hài tử, có điều tận nơi sâu thẳm của đôi mắt ấy, ẩn ẩn hiện hiện một vẻ lãnh khốc vô tình và tàn nhẫn mà không hài tử nào có được, khiến người ta cảm thấy không lạnh mà run. Y mặc một bộ thanh bào rộng thùng thình, trên lưng cắm một độc cước đồng nhân lấp lánh ánh vàng, ít nhấn cũng phải nặng tới mấy trăm cân, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của y thì cơ hồ như không vậy.

Kim Hoàn Chân vội giới bị lùi lại mấy bước.

Vu Ô Quyển chắp tay sau lưng, đảo mắt một vòng, rồi ngửa mặt cười lênmột tràng dài như cú kêu đêm, rồi nheo nheo mắt nói với giọng rít rít chỉ mình y có: “Hai mươi năm rồi! Tứ đại ma môn Độc Hành Phái, Bá Vương Cốc, Xích Thủ Giáo, Mị Hoặc Tông hiếm có dịp tụ tập lại một nơi thế này, những lời thừa thãi nên nói ít một chút. Người là của ta, còn Tà Đế Xá Lợi các ngươi cứ tùy tiện tranh giành, Vu mỗ không liên quan”.

Thanh âm lạnh lùng của Đinh Cửu Trùng cất lên trong đình: “Ngươi tính toáncũng kỹ lắm, lấy người đi hưởng dụng trước, rồi đợi cho chúng ta đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, rồi mới xuất hiện chiếm tiện nghi. Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng vậy chứ?”.

Song mục Vu Ô Quyển lấp lánh những tia dị quang hung tàn, cười khùngkhục nói: “Giấc mộng Tà Đế của Đinh Cửu Trùng ngươi xem ra vẫn còn chưa tỉnh, xem ra Vu mỗ phải đích thân giúp ngươi tỉnh dậy mới được!”.

Chu Lão Thán vừa rồi đã giao thủ với Đinh Cửu Trùng cũng chen vào mộtcâu: “Vu Ô Quyển ngươi sai rồi! Đinh đại đế không những không phải chưa tỉnh đế mộng, ngược lại còn rất tỉnh táo nữa, bằng không làm sao nhìn ra được tâm địa bất trắc của ngươi chứ, Chân muội tử thấy ta nói đúng không?”.

Kim Hoàn Chân cười cười nói: “Chu tiểu đệ đã nói thì tỷ tỷ đương nhiên phảiđồng ý rồi”.

Đột nhiên, ba người này lại đoạt kết nhất trí để đối kháng lại với tên đại mađầu mạnh nhất Vu Ô Quyển.

Vu Ô Quyển hờ hững như không có chuyện gì, nhạt nhẽo nói: “Nếu ba vị đãnghĩ như vậy, Vu mỗ cũng không tiện miễn cưỡng, miễn cưỡng cũng không có kết quả gì tốt. Vậy thì chúng ta chia đều xá lợi, còn người thì để ta hưởng dụng trước, sau đó các người muốn làm gì thì làm, bản nhân tuyệt đối không hỏi tới”.

Kim Hoàn Chân bật cười khúc khích, lườm y một cái rồi nói: “Vu đại ca họckiểu tính toán con buôn ấy từ lúc nào vậy, người để huynh làm nhục rồi thì chúng ta còn làm gì được nữa chứ?”

Vu Ô Quyển ngửa mặt cười dài nói: “Tả không được, hữu cũng không xong,ba người các ngươi hai mươi năm nay lẽ nào không có chút tiến bộ nào sao? Lẽ nào các ngươi không hiểu được đạo lý kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu? Có phải muốn ta đại khai sát giới mới chịu nghe lời không?”.

Đinh Cửu Trùng cười khì khì: “Tiểu đệ, muội tử, Vu đại ca muốn đại khai sátgiới kìa, các người tính sao?”.

Chu Lão Thán dịch người đến bên cạnh Kim Hoàn Chân, vòng tay qua ômlấy bờ eo thon nhỏ của thị, còn khẽ hôn lên đôi má phấn một cái, rồi mới cười cười nói: “Muội muội quyết thế nào, ca ca tự nhiên sẽ cùng tiến cùng thoái với muội, chúng ta là đồng mệnh uyên ương mà!”.

Kim Hoàn Chân cười rũ rượi nói: “Đương nhiên là cùng Chu tiểu đệ đồngsinh... nhưng không cộng tử rồi!”.

Khi thị nói đến “không cộng tử”, ngữ điệu đột nhiên chuyển gấp, rồi bất ngờthúc mạnh một cùi trỏ vào be sườn Chu Lão Thán.

Chu Lão Thán thét lên một tiếng thảm thiết, cả người bay lên cao, rơi bịchxuống bãi cỏ.

Từ Tử Lăng nấp trên cây không ngờ lại có biến hóa này, nhất thời ngâyngười ra.

Cùng lúc đó, có tiếng kình phong vang lên vù vù, Đinh Cửu Trùng từ trongđình lao vọt ra, còn Vu Ô Quyển cũng đề khí đuổi theo sát phía sau, hai bóng nhân ảnh nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm gần đó.

Kim Hoàn Chân chậm rãi bước đến cúi người xuống sát bên cạnh Chu LãoThán nói: “Chu tiểu đệ ngươi đúng là chẳng có chút tiến bộ nào cả, hai mươi năm rồi mà vẫn không hiểu cái đạo lý đơn giản thân phu không bằng gian phu. Niệm tình phu thê khi trước, lão nương tặng thêm ngươi một cước vậy!”.

“Bình!”.

Chu Lão Thán lăn tròn trên đất, đến khi chạm phải gốc cây Từ Tử Lăngđang ẩn thân mới dừng lại.

Kim Hoàn Chân chẳng buồn nhìn y lấy một cái, quay đầu đi thẳng lên núi.

Từ Tử Lăng nhìn cảnh tượng bên dưới mà cảm thấy lạnh toát người, đây mớilà lần đầu tiên gã gặp những kẻ hung tàn giảo quyệt vô tình vô nghĩa thế này.

Gã đang do dự không biết có nên lập tức đuổi theo Kim Hoàn Chân haykhông, thì đột nhiên phát hiện có dị biến.

Chu Lão Thán trúng phải ám toán của Kim Hoàn Chân, lại bị bồi thêm một cước, đáng lẽ phải nằm thoi thóp chờ chết không ngờ lại bật dậy như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe y cười lên khùng khục nói: “Chỉ có ngươi mới không tiến bộ thôi, lần này còn không trúng kế của ta sao?”.

Dứt lời liền cười lên một tràng, tung mình phóng đi.

Từ Tử Lăng kinh dị tới đột cứng đờ người, hồi lâu sau mới hít sâu một hơi,đeo tấm mặt nạ Nhạc Sơn lên, nhảy xuống đuổi theo phía Đinh Cửu Trùng và Vu Ô Quyển vừa phóng đi.

o0o

Khấu Trọng gặp ba người Tuyên Vĩnh, Nhậm Mi Mi và Trần Gia Phong trongthư trai của phủ tổng quản, chậm rãi nói: “Khởi đầu tốt đẹp là yếu tốt quan trọng của thành công trong tương lai. Vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể bất cẩn lơ là, mỗi lần có chính quyền mới trỗi dậy, đều phải có hiện tượng đáng mừng để báo trước. Đây giống như là một hạt giống nảy mầm rồi khai hoa kết quả vậy. “.

Ba người đều không hiểu gã đang nói gì, chỉ biết cúi đầu cung kính lắngnghe.

Khấu Trọng lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Ba người còn tưởng rằng gã đang sắp xếp lại những lời cần nói, kỳ thực làgã đang do dự xem có nên lấy cuốn mật thư của Lỗ Diệu Tử ra đọc cả chương “Chính trị hưng suy được thất” cho mấy người bọn Tuyên Vĩnh nghe hay không.

Cuối cùng thì gã cũng quyết định không lộ ra bí mật của mình, khẽ đằnghắng một tiếng rồi dựa vào ký ức, thêm vào khả năng thông biến linh hoạt của mình, hùng hồn nói: “Nhưng khi tinh thần chống đỡ phía sau chính quyền mới này suy thoái, sẽ xuất hiện tình trạng hủ bại suy đồi, vì vậy chúng ta cần phải thường xuyên phản tỉnh, luôn chú ý không để mình bị quyền lực làm hủ bại, tỷ dụ như là lạm dụng người thân, bài xích dị loại, không chịu tiếp nhận những ý kiến phản đối. Hà!”.

Ba người không ngờ Khấu Trọng lại nói ra đạo lý như vậy, lấy làm ngạcnhiên.

Khấu Trọng lại nói tiếp: “Ta thuận miệng nói xa chủ đề quá rồi, sự thực thìcũng chỉ muốn các vị làm được câu “quý tinh bất quý đa” mà thôi, không những kết cấu chính quyền cần đơn giản, mà cả binh lực cũng phải quý tinh bất quý đa. Nếu làm được điểm này, thì sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, cũng là tinh thần hưng khởi của Thiếu Soái Quân chúng ta”.

Tuyên Vĩnh đỏ mặt nói: “May mà Thiếu Soái nói rõ ràng, bằng không thuộchạ còn tưởng Thiếu Soái muốn trống rong cờ mở, chiêu tập được bao nhiêu thì chiêu tập bấy nhiêu nữa!”.

Khấu Trọng lắc đầu: “Việc cần nhất bây giờ của chúng ta, là phải thúc đẩysản xuất, nếu người người đều đi đánh trận thì ai làm ruộng, ai chăn nuôi? Còn vấn đề lương hưởng của chúng ta cũng đang thiếu thốn rất nghiêm trọng. Nhân dân không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi có thể bảo đảm cho họ an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, là họ sẽ cam tâm bán mạng cho ngươi, những thứ khác đều chỉ là thừa thãi cả”.

Nhậm Mi Mi động dung: “Không ngờ Thiếu Soái lại có tầm nhìn xa rộng đếnvậy, chúng tôi nhất định sẽ y theo ý chỉ của Thiếu Soái để hành sự”.

Khấu Trọng mỉm cười: “Những đạo lý này của ta, ai đọc qua sử sách đềuhiểu được cả, nhưng muốn làm được tuyệt đối không dễ, hơn nữa còn rất dễ bị tình hình khách quan làm ảnh hưởng. Vì vậy chúng ta phải định ra sách lược và phương hướng đúng đắn, đầu tiên là phải giải quyết vấn đề củng cố căn cơ, chuyện này sẽ do Tuyên tổng quản nói kỹ hơn”.

Tuyên Vĩnh liền nói sách lược lấy Hạ Phi và Lạc Mã Hồ trước, sau đó dùngcác thành thị bao bây Đông Hải Quận mà y và Khấu Trọng đã định từ trước nói ra cho Nhậm Mi Mi và Trần Gia Phong nghe.

Cả hai nghe xong đều phấn chấn tinh thần, khí thế hừng hực.

Khấu Trọng nói: “Đối với việc tổ chức quân đội, các vị đều là người hiểu biết,nhưng đối với việc sắp xếp chính quyền, không biết trong lòng ba vị đã có nhân tuyển lý tưởng nào chưa?”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết ai có thể đảm đương trọngnhiệm này.

Khấu Trọng đợi cả ba không lên tiếng mới tự tin vỗ ngực nói: “Đây là mộtnhiệm vụ vô cùng phức tạp và quan trọng, chỉ cần sơ xuất một chút, sẽ phạm phải sai lầm lớn, ảnh hưởng cực kỳ nguy hại, cũng may là trong lòng ta đã có nhân tuyển từ trước. Người này tên gọi Hư Hành Chi, hiện giờ y đang ở Phi Mã Mục Trường, ta đã phái người đi gọi y về đây. Chỉ cần có y chủ trì đại cục, chúng ta có thể không cần lo lắng về mặt này nữa!”.

Ba người bọn Tuyên Vĩnh thấy chuyện gì gã cũng nắm chắc như vậy, lòngtin đều tăng lên gấp bội.

Khấu Trọng nói: “Vấn đề thứ hai, chính là làm sao để thúc đẩy kinh tế vàmậu dịch phát triển, dù sau này chúng ta có lấy được trọng trấn quan trọng để buôn bán với hải ngoại như là Đông Hải, thì cũng vẫn cần một thuyền đội có kinh nghiệp phong phú trên biển thuộc về riêng chúng ta, mới có thể phát huy được toàn bộ tác dụng của Đông Hải Quận”.

Ba người tròn mắt lên nhìn nhau, đương nhiên là không biết làm sao để cómột thuyền đội như thế.

Trần Gia Phong đề nghị: “Chỉ cần chúng ta giảm thuế đường sông, biết đâucó thể khích lệ thêm nhiều thuyền buôn đến địa bàn chúng ta buôn bán”.

Khấu Trọng giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Đây đúng là một đề nghị rấthay, nhân lúc chúng ta còn binh cô tướng quản, khoản chi cho quân đội không nhiều, chúng ta cần phải giảm thuế qua đường, đồng thời còn phải xóa bỏ một số loại thuế vụn vặt đối với người dân nữa. Bành Lương Hội nhiều năm nay chắc cũng kiếm được không ít, cứ lấy ra chống đỡ đại cục là được rồi!”.

Nhậm Mi Mi thoáng đỏ mặt, lườm gã một cái nói: “Chuyện này không cầnThiếu Soái nhắc nhở chúng tôi cũng biết phải làm thế nào rồi. Có điều xây dựng lại Bành Thành cần một khoản kinh phí không nhỏ, nếu giảm thuế chỉ e chưa đầy nửa năm thì số tiền tài mà chúng ta tích trữ sẽ tiêu hết sạch sẽ đó”.

Khấu Trọng cười cười nói: “Chuyện này cứ để ta lo, chỉ cần đào được DươngCông Bảo Khố, tất cả mọi khó khăn sẽ được giải quyết. Còn về thuyền đội, trong lòng ta cũng đã có kế hoạch chu toàn, lát nữa sẽ nói cho các người biết”.

Kế đó gã quay sang nói với Tuyên Vĩnh: “Tiểu Vĩnh hãy tìm cách giúp ta đưamột bức thư cho một thủ hạ tên là Trần Trường Lâm của Vương Thế Sung. Nếu người này có thể giúp ta coi sóc Đông Hải Quận, nhất định có thể biến nơi này thành một trọng trấn giao thương với hải ngoại hưng vượng nhất toàn quốc, lợi ích của chúng ta sẽ không thể tính toán được. Nếu giao thương của Giang Đô với hải ngoại mà bị gián đoạn thì Lý Tử Thông đã tiêu đời từ lâu rồi”.

Tuyên Vĩnh gật đầu nói: “Tại hạ cũng từng nghe nói về người này, chỉ khôngbiết là thì ra y là đại hành gia trong nghề buôn bán trên biển”.

Khấu Trọng nói: “Tổ tiên của y nhiều đời đã làm nghề buôn bán trên biển,còn rất giỏi đóng thuyền. Nhân tài như vậy, hiện nay kiếm được nửa người còn khó nữa là. Vì vậy chuyện này vô cùng quan trọng, cần phải làm ngay. Ta đoán giờ này có lẽ y đã trở về Lạc Dương, dò la hành tung của y chắc không phải là chuyện khó với đại tiểu thư”.

Tuyên Vĩnh nói: “Chuyện này cứ để tại hạ lo”.

Khấu Trọng lại hỏi chuyện liên quan đến đám mã tặc Quật Ca.

Nhậm Mi Mi liền đáp: “Bọn chúng chạy thẳng ra biển lớn, dọc đường khôngngừng giết người phóng hỏa, đến giờ chắc đã ra đến biển rồi”.

Khấu Trọng gật đầu: “Quân tình đệ nhất, có Lạc Kỳ Phi chủ trì chuyện này,ta rất yên tâm”.

Trần Gia Phong vỗ ngực nói: “Ở một dải Bành Lương này, không ai nhanhnhạy tin tức bằng Bành Lương Hội, dù là gió thổi lá động, cũng không thể qua mắt được người của chúng ta”.

Khấu Trọng vươn vai lười nhác nói: “Vậy chúng ta cứ đợi tin tức của Lạc KỳPhi. Khởi d đầu tốt đẹp của chúng ta coi như bắt đầu từ việc giết chết tên tiểu tử Đô Nhậm của Lạc Mã Bang đi!”.