Đại Đường Song Long Truyện

Chương 150: Trường bạch vương bạc




Ba người đeo mặt nạ lên, thay đổi trang phục cho giống nhân vật giang hồ bình thường, ngồi trong một tửu điếm đối diện với Mãn Thanh Lâu, hưởng thụ điểm tâm sau bữa cơm no.

Lúc này Khấu Trọng đã kể hết chuyện gặp gỡ với Vương Thế Sung cho Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng nghe. Bạt Phong Hàn gật đầu nói: "Thì ra Hòa Thị Bích lại quái dị như thế, có điều nếu ngay cả Từ Hàng Tịnh Trai và Ninh Đạo Kỳ cũng không khám phá nổi bí mật của nó, vậy e rằng thiên hạ này không ai làm được rồi."

Khấu Trọng cười hì hì nói: "Ta mặc kệ nó có tác dụng kỳ quái gì, cần nhất bây giờ là phải phá hoại hảo sự của Lý Thế Dân tiểu tử và Sư Phi Huyên đó. Tương lai khi ta khởi sự, sẽ dùng nó làm ấn soái, hà hà... nghĩ tới cũng thấy oai phong đấy chứ! Hai người có đồng ý giúp ta không?"

Bạt Phong Hàn nghiêm mặt nói: "Giúp ngươi không thành vấn đề, nhưng sau khi lấy được bảo vật phải cho ta mượn nghiên cứu tám mười ngày mới được."

Khấu Trọng cười ha hả nói: "Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, mọi người đều là huynh đệ, tự nhiên phải có phsuc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu rồi."

Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Ngươi thật biết được nước làm tới đấy! Ủa, sao Tử Lăng lại chau mày thế kia?"

Từ Tử Lăng thở dài nói: "Kiến đa thức quản như Phong Hàn huynh mà cũng không biết gì về Tịnh Niệm Thiền Viện, chỉ riêng chuyện này đã biết những người trong đó đều là chính đạo cao nhân, không màng thế sự. Chúng ta lại sắp đi làm phiền sự thanh tịnh của người ta, tiểu đệ làm sao vui cho được chứ?"

Bạt Phong Hàn hừ lạnh nói: "Nếu bọn họ thật sự không màng thế sự, vậy sẽ không nhúng tay vào chuyện Hòa Thị Bích, nếu đã nhúng tay vào chuyện này, thì không thể trách chúng ta ra tay đoạt bảo được." Ngưng lại một chút, rồi y vỗ nhẹ lên vai Từ Tử Lăng mỉm cười: "Tử Lăng yên tâm! Trước tiên chúng ta tìm cách dò la xem có đúng là Hòa Thị Bích ở trong Tịnh Niệm Thiền Viện hay không đã rồi mới động thủ đánh cướp, như vậy thì ngươi không cần phải không vui nữa rồi."

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Thật không ngờ lão Bạt lại thấu tình đạt lý như vậy?"

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Bạt Phong Hàn này hiếm khi kết giao bằng hữu, không hiểu vì sao lại cảm thấy rất có duyên với hai người. Nếu đã là bằng hữu thì tự nhiên phải thông cảm cho đối phương, như vậy mới là bằng hữu chân chính."

Khấu Trọng chau mày nói: "Không phải ta không nghĩ cho tiểu Lăng, nhưng các huynh vừa nêu ra đó nói thì dễ chứ làm gì rất khó. Thử nghĩ xem, cả một ngôi thiền viện to lớn như vậy, trừ phi quấy nhiễu sự thanh tịnh của một hòa thượng, bắt y về khảo vấn, bằng không làm sao biết Hòa Thị Bích có ở trong chùa hay không?"

Bạt Phong Hàn vỗ ngực nói: "Cởi chuông cần người buộc chuông, các người nghe ta suy luận đã."

Hai gã ngạc nhiên buột miệng đồng thanh hỏi: "Suy luận gì?"

Bạt Phong Hàn ung dung nói: "Giả thiết cái người tên gọi Tần Xuyên mà Tử Lăng gặp đó đúng là Sư Phi Huyên, như vậy có thể là nàng ta vừa mới nhận lại Hòa Thị Bích từ tay Ninh Đạo Kỳ, đã đi kiểm tra tư cách làm thiên tử của Lý Thế Dân, thế nên mới bị Tử Lăng cảm ứng được bảo vật trên người..."

Khấu Trọng giật mình nói: "Ta hiểu rồi, vì vậy chỉ cần bảo tiểu Lăng tới Tịnh Niệm Thiền Tự đảo một vòng, là có thể thăm dò xem Hòa Thị Bích ở chỗ nào, hoặc giả căn bản không ở trong đó, quả là diệu kế!"

Hai mắt Bạt Phong Hàn lấp lánh dị quang, trầm giọng nói: "Có điều cũng có thể kế này hoàn toàn vô hiệu."

Từ Tử Lăng gật đầu nói; "Su Phi Huyên đã yên tâm giao cho Liễu Không Thiền Sư bảo quản, tự nhiên là tin tưởng lão có năng lực bảo vệ vật đó. Chỉ xem việc lão luyện cái gì Bế Khẩu Thiền, mà cả Vương Thế Sung cũng không nhìn ra thâm sâu, là biết tu dưỡng của lão không phải tầm thường rồi."

Khấu Trọng nói: "Nếu như dễ dàng lấy được, Vương Thế Sung sớm đã xuất thủ, hắc, chuyện này có chút không thỏa đáng!"

Hai người cùng lúc tròn mắt nhìn gã.

Khấu Trọng hồi tưởng lại nói: "Khi ta hỏi Vương Thế Sung tại sao không phái người đi trộm bảo vật, y đã lộ ra vẻ lúng túng, giống như người câm vậy, nói không chừng đã từng phái người đi thăm dò hư lực, nhưng đều bị thất bại trở về, thế nên mới nhờ chúng ta xuất thủ."

Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đều nhíu mày suy nghĩ, bởi vì nếu đã đả thảo độn kinh xà, cho dù Sư Phi Huyên không đổi chỗ cất giấu bảo vật, Tịnh Niệm Thiền Viện cũng sẽ đề cao cảnh giác, khiến việc trộm báu vật đã khó lại càng thêm khó.

Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Ngươi suy đoán cũng rất hợp tình hợp lý, ta không tin Vương Thế Sung chịu tin tưởng ngươi trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa ai chẳng nhìn ra ngươi là kẻ dã tâm cực lớn, không chịu khuất phục trước bất cứ người nào, vì vậy nói không chừng là y giở kế mượn đao giết người, Hòa Thị Bích căn bản không ở trong tự, đây gọi là thỏ còn chưa chết, chó săn đã vào nồi rồi."

Khấu Trọng cười khổ nói: "Huynh đệ lại đùa ta rồi!"

Bạt Phong Hàn bật cười nói: "Đúng là hết cách với các ngươi. Có điều Từ Tử Lăng nói cũng rất có lý, tất cả chuyện này có thể chỉ là một cạm bẫy mà Vương Thế Sung đặt ra cho ngươi giẫm vào thôi, sớm biết là vậy... ủa! Xe ngựa của Thượng Quan Long tới rồi!"

Bạt Phong Hàn sải bước trên phố, đang định băng qua đường thì bị Từ Tử Lăng và Khấu Trọng hai bên kéo lại, liền ngạc nhiên hỏi: "Hai người kéo ta lại làm gì?"

Khấu Trọng lưỡng lự cười nói: "Quên nói cho huynh biết hai chúng ta trước giờ đều không có thanh lâu vận, lần nào tới thanh lâu cũng gặp rắc rối cả."

Bạt Phong Hàn phì cười nói: "Có cả chuyện này nữa sao? Vậy bây giờ chẳng lẽ chúng ta về nhà đi ngủ à? Hay để ta lên xua Thượng Quan Long xuống phố để hai ngươi động thủ thu thập?"

Từ Tử Lăng quả quyết nói: "Đêm nay đương nhiên phải động thủ, nhưng ít nhất cũng phải nó kế hoạch của huynh cho chúng ta biết trước đã chứ."

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Đối phó với một tên lâu la của Âm Quý Phái cần gì phải dùng thủ đoạn gì chứ? Cứ dùng phương pháp sát nhân của mã tặc đi, đánh cho hắn không kịp bưng tai, xông thẳng vào, sau khi bắt người thì tìm chỗ nghiêm hình tra khảo, đảm bảo lịch đại tổ tông của hắn cũng phải nôn ra hết lượt."

Khấu Trọng mỉm cười nói: "Đây không phải là kế hoạch hay sao? Trong tam thập lục kế gọi là lấy nhanh đánh chậm, công kỳ vô bị. Có điều hình như huynh cũng nên nói cho chúng ta biết căn phòng Thượng Quan Long ở dãy nhà nào chứ, tránh để chúng ta gõ nhầm cửa thì phiền phức lắm."

Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Chuyện này thứ cho ta không thể giúp được, bởi ta cũng không biết được, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần lục soát từng phòng, lật tung cả cái Mạn Thanh Viện này lên."

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn nhau.

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Ta làm việc, hai vị lão đệ cứ yên tâm, vừa rồi chỉ đùa một chút với hai người thôi. Nào! Thanh Lâu là nơi chỉ cần trong túi có bạc là có thể vào được, cứ vào tìm bốn năm mỹ nữ đến vui đùa một chút rồi mới từ từ thương lượng kế sách lâu dài."

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Chúng ta chỉ có ba người, tại sao cần tới bốn năm người tới làm gì?"

Bạt Phong Hàn dõi mắt nhìn thẳng vào cửa lớn của Mạn Thanh Viện, ung dung nói: "Kế này là kế thứ ba mươi bảy, gọi là mật ít ruồi nhiều, quần nữ cạnh tranh cũng có nhiều thứ rất đáng để học, những tiểu ca nhi mới ra đời như hai ngươi nên tìm hiểu một chút."

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy đáng cười, trong lòng thầm nghĩ không ngờ có nhiều học vấn như vậy. Tiếp xúc càng nhiều với Bạt Phong Hàn, hai gã càng cảm thấy y không lãnh khốc vô tình giống như vẻ ngoài, mà còn dí dỏm hơn người thường rất nhiều.

Lúc này có mấy người đi qua Mạn Thanh Lầu, chậm bước lại, rồi bước lên trên. Trong số đó có một người phong độ rất phi phàm, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vừa thấy liền cùng lúc giật mình kêu lên: "Tống Sư Đạo?"

Không ngờ chính là cao thủ Tống phiệt, Tống Ngọc Trí và nhị huynh Tống Sư Đạo của nàng. Nghĩ tói chuyện năm xưa Tống Sư Đạo vì sinh lòng ái mộ với Phó Quân Sước mà mời ba mẫu tử bọn gã lên thuyền, tình cảm vẫn còn rõ ràng mồn một trước mắt, tựa như vừa mới hôm qua, không khỏi bồi hồi cảm khái. Ba người băng qua phố lớn, lúc này lại có thêm hai ba nhân vật võ lâm khác nữa bước vào Mạn Thanh Lầu, tựa như đã hẹn trước rồi vậy.

Bạt Phong Hàn thấp giọng nói: "Tình hình có vẻ không đúng lắm, Mạn Thanh Lầu nhất định đang có chuyện gì đó."

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đều gật đầu đồng ý. Nhưng lúc này ba người đã tới trước cửa lớn, không tiện nói chuyện, chỉ đành hừ nhẹ không nói gì, sải bước vào trong.

Mấy tên đại hán canh cửa đưa tay cản lại nói: "Đêm nay Mạn Thanh Lầu do Vương gia ở Trương Bạch bao hết rồi, không có thiếp mời thì không thể vào. Xin ba vị đến chỗ khác!"

Khấu Trọng ngẩn người nói: "Lạc Dương có hoàng gia cũng không có gì là lạ, nhưng Trường Bạch lấy đâu ra một cái gì gia nữa vậy?"

Đại hán canh cửa thấy ba người thể hình cao lớn, lại một người mặt sẹo, một người mặt rỗ, một người mặt đen, hẳn là không phải hạng thiện nam tín nữ gì, đành nén giận giải thích: "Vương gia chính là Trí Thế Lang Vương Bạc đại gia, chứ không phải hoàng gia gì cả."

Ba người đều giật mình chấn động, Vương Bạc là Trường Bạch đệ nhất cao thủ, nếu luận võ công thì y còn nổi danh hơn cả Lý Mật và Đỗ Phục Uy nữa. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã từng giao thủ với nhi tử Vương Khôi Giới của y, tên này có thể xếp được vào hàng nhất lưu cao thủ. Từ đây có thể thấy Vương Bạc cao minh thế nào rồi.

Điều làm người ta khó hiểu chính là Vương Bạc xưa nay hùng bá một dãi Trường Bạch, tại sao lại đột nhiên tới Lạc Dương, còn khoa trương bao cả Mạn Thanh Viện thiết yết đãi bằng hữu giang hồ. Đây không phải là coi thường Vương Thế Sung lắm sao? Có điều nếu nghĩ sâu hơn, Vương Thế Sung đích thực không nhàn rỗi để đối phó Vương Bạc.

Khấu Trọng cười ha hả, thuận gió đẩy thuyền nói: "Chúng ta đương nhiên biết Vương công là ai! Chỉ đùa một chút thôi! Đêm nay chúng ta y ước mà tới, có điều vì bận chút việc nên đi chậm một bước, vị Tống Sư Đạo huynh mới vào đó cũng cùng đi với chúng ta đó, thiếp mời của chúng ta đều để trên người y cả, không tin hả? Vậy làm phiền lão huynh dẫn chúng ta lên gặp y hỏi là rõ ràng."

Đám đại hán này đều là lão giang hồ, đâu dễ dàng gì bị gã gạt như vậy, một tên trong bọn cười cười nói: "Thì ra là bằng hữu của Tống đại gia, xin hỏi cao danh quý tính của ba vị, để tiểu nhân lên hỏi Tống gia, sau đó sẽ xuống đây dẫn lộ cho ba vị."

Chuyện này Khấu Trọng đã tính trước, vui vẻ nói: "Nói cho Tống gia biết là Phó Nhân Trung tới rồi."

Tên kia vội vàng chạy lên. Ba người biết điều đứng sang một bên, tránh để cản trở tân khách vào trong. Khách nhân tới đây rất ít, nhưng xem ra đều là nhân vật có máu mặt trên giang hồ.

Khấu Trọng thừa cơ thăm dò tin tức, đến bên cạnh một tên đại hán canh cửa hỏi: "Mạn Thanh Lầu này của các ngươi có bao nhiêu cô nương? Vị đại ca này xưng hô thế nào vậy?"

Người gã hỏi là một đại hán tuổi tác tương đối lớn, con người đã kinh lịch nhiều nên tự nhiên cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội người khác. Quả nhiên y đáp: "Tiểu nhân là Lý Hùng, các vị nhất định là mới tới Lạc Dương lần đầu rồi. Mạn Thanh Lầu của chúng tôi tổng cộng có hơn ba trăm cô nương, tất cả đều là bậc quốc sắc thiên hương được tuyển lựa kỹ càng."

Từ Tử Lăng không hứng thú nghe Khấu Trọng và Lý Hùn nói chuyện, kéo Bạt Phong Hàn ra ngoài xa ba bốn bước, thấp giọng hỏi: "Vương Bạc thiết yến ở đây theo lý thì không thể không có người biết được, tại sao công chúa không nói với huynh vậy?"

Bạt Phong Hàn chau mày nói: "Nàng không hề biêt ta sẽ hạ thủ với Thượng Quan Long, có điều nếu nàng biết mà không nói thì xem ra cũng có chút vấn đề."

Lúc này lại có một tốp hơn mười người cầm thiếp bước vào cửa lớn, Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn qua, phát hiện trong đám người này có cả Lý Tịnh, biết y có thể nhận ra gương mặt giả này của mình, vội vàng quay mặt đi, lại rùn thấp người xuống tránh để y phát hiện. Khấu Trọng đang dò la tin tức cũng giật mình đánh thót, vội vàng ngậm miệng, sợ Lý Tịnh có thể nhận ra thanh âm của mình.

Bọn Lý Tịnh còn tưởng ba người là thủ hạ của Thượng Quan Long phụ trách gác cửa, nên không để ý, bước thẳng vào trong.

Bạt Phong Hàn ghé miệng vào tai Từ Tử Lăng thầm thì: "Không ngờ lại khéo vậy, vừa mới nghi vấn, giờ đã có đáp án ngay rồi."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi: "Đáp án gì chứ?"

Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Vừa rồi Uyển tinh giả dạng nam trang, những kẻ bên cạnh nàng không cần nói cũng biết đều là người của tên tiểu tử Lý Thế Dân, giờ ngươi đã hiểu chưa?"

Khấu Trọng bước tới bên cạnh hai người, hạ thấp giọng nói: "Thì ra đêm nay sẽ diễn hai chuyện quan trọng, một văn một võ, hai người nói xem có thú vị hay không?"

Bạt Phong Hàn khôi phục lại vẻ bình thường, cười cười nói: "Nói ra xem nào!"

Khấu Trọng đáp: "Văn chính là tài nữ danh chấn thiên hạ Thượng Tú Phương sẽ biểu diễn một vũ khúc, còn võ chínhlaf dưới sự chủ trì của Vương Bạc, hai cao thủ ngoại vực sẽ quyết chiến một trận sinh tử." Tiếp đó lại tỏ ra vẻ thần bí nói: "Một trong hai người đó còn là bạn cũ của chúng ta nữa."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi: "Là ai?"

Khấu Trọng cười hì hì đáp: "Chính là lão tiểu tử Khúc Ngạo đó."

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn tròn mắt nhìn nhau, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Thiết Lặc Phi Ưng Khúc Ngạo là hạng cao thủ tuyệt đỉnh chỉ chịu lép vế với Tất Huyền, y không tìm tới là đã phúc bảy mươi đời rồi, vậy mà không ngờ hiện giờ lại có kẻ to gan dám cùng y quyết chiến, tự nhiên là khiến người ta không thể nào đoán được rồi.

Bạt Phong Hàn trầm giọng hỏi: "Còn người kia là ai?"

Khấu Trọng lắc đầu đáp: "Người kia đển từ Thổ Lỗ Hồn, tên họ là gì thì ta còn chưa dò la được."

Bạt Phong Hàn rùng mình nói: "Nhất định là Phục Khiên con trai của Thổ Lỗ Hồn Vương Phục Doãn, lúc ta ở Bắc Cương đã nghe danh kẻ này, nghe nói y thiện dụng trường mâu, trên chiến trường dũng mãnh cái thế, chỉ có y mới đủ đảm lượng và tư cách để khiêu chiến với Khúc Ngạo."

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc nhớ lại Lưu Hắc Thát cũng đã từng nhắt tới người này, còn nói Thổ Lỗ Hồn là tử địch của Thiết Lạc, chẳng trách mà đến Trung Nguyên rồi vẫn không chịu buông tha đối phương.

Khấu Trọng lẩm bẩm nói: "Thì ra là cái tên mới đẻ đã mọc râu, hà hà..."

Thanh âm của Tống Sư Đạo ở phía xa truyền tới: "Nhân Trung! Thì ra là các ngươi đã tới rồi cơ à?"

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng quay người qua, đối diện với Tống Sư Đạo. Họ Tống hiển nhiên là không nhận ra gương mặt giả của hai gã, ngạc nhiên dừng bước.

Khấu Trọng bước lên phía trước, thấp giọng gọi: "Là tôi đây! Có điều giờ đang đeo mặt nạ. Ôi! Mẹ đã chết rồi."

Hai gã trước đây phản đối quan hệ giữa Tống Sư Đạo với Phó Quân Sước đều chỉ vì sự ghen tỵ trẻ con, nhưng hiện giờ người cũng đã chết, lúc này thấy mái tóc đen bóng của Tống Sư Đạo cũng đã điểm bạc, hai mắt lộ ra thần sắc u uất, đều không khỏi cảm động, giống như gặp lại người thân, trong lòng bất gáic dâng lên một cảm giác không thể miêu tả bằng lời.

Thân hình cao lớn của Tống Sư Đạo khẽ rung lên, ngẩng đầu nhìn trời, khoé mắt lấp lánh ấng lệ, thở dài một tiếng, rồi lại cúi đầu trầm giọng nói: "Có phải tên gian tặc Vũ Văn Hóa Cập hạ thủ không?"

Khấu Trọng buồn bã gật đầu.

Tống Sư Đạo gằn giọng nói; "Được lắm! Được lắm!" Tiếp đó lại ngửa mặt cười ha hả, thần tình tràn đầy vẻ bi phẫn, cao giọng nói: "Các ngươi vào đây rồi hãy nói!"

Đoạn quay đầu đi trước, bước chân loạng choạng, hiển nhiên là do quá kích động mà không thể tự kiềm chế nổi bản thana.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không ngờ Tống Sư Đạo vẻ ngoài phong lưu tiêu sái mà lại tình thâm nghĩa trọng vớ Phó Quân Sước như vậy, trong lòng cảm thấy vừa đáng tiếc, vừa xót xa.

Ba người đang định nhấc chân tiến vào thì chợt nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng. Vừa quay đầu lại nhìn, thì Trầm Lạc Nhạn đã lách tấm thân kiều mị vào giữa hai gã, cánh tay mềm mại vòng qua tay hai gã, mỉm cười nói: "Tìm hai người thật khổ đấy! Trọng thiếu gia ngươi chỉ có một tấm mặt nạ thôi sao? Có phải đồ của Lỗ Diệu Tử làm ra không vậy?"

Bạt Phong Hàn lúc này đã di chuyển ra phía sau ba người, trở thành Tống Sư Đạo và Bạt Phong Hàn một trước một sau, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đi hai bên kẹp giữa Trầm Lạc Nhạn, mỗi người mang theo tâm sự của riêng mình đi vào Mạn Thanh Lầu.