Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 381: Cửu Lang! Cửu Lang! Cửu Lang!




Lưu Thanh Tùng thấy một đám người trong đình hóng gió, dừng bước chân, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, "Ta còn tưởng rằng chạy sai gia môn."


"Khinh Tùng ca, mỗ lâu ngày không có gặp ngươi, mau tới, chúng ta tâm sự." Trình Hoài Lượng cười hắc hắc nói.


Mấy người bọn họ gọi Lưu Thanh Tùng là "Khinh Tùng ca nhi" là có nguyên do. Một đám người này cũng là chơi cùng Lưu Thanh Tùng từ nhỏ chơi đến lớn, Lưu Thanh Tùng được Tiêu lão thái thái coi như con cháu mà đối đãi, bọn họ từ nhỏ cũng không dám coi khinh hắn, hơn nữa Lưu Thanh Tùng thường xuyên giúp bọn hắn làm bài tập khi ở tộc học, mấy người họ rất thích Lưu Thanh Tùng, đặc biệt là Trình Hoài Lượng, mấy năm trước khi còn ở Quốc Tử Giám, còn dựa vào Lưu Thanh Tùng giúp gian lận, mỗi lần đều có thể qua cửa dễ như trở bàn tay, thậm chí còn đươc sư trưởng khen thưởng. Bởi vậy bọn họ đều cảm thấy, có Lưu Thanh Tùng, có thể nhẹ nhàng chơi đùa.


*chữ 'khinh' nghĩa là nhẹ nhàng, đồng âm mới chữ 'thanh'


Mới đầu Trình Hoài Lượng gọi hắn là "Khinh Tùng lang quân", nhưng cảm thấy không đủ thân thiết, liền sửa lại gọi "Khinh Tùng ca nhi".


Lưu Thanh Tùng vào đình hóng gió, đặt mông ngồi bên người Trình Hoài Lượng, chậc một cái: "Một khi tụ tập, tất có mưu đồ bí mật."


Lưu Thanh Tùng nhìn thoáng qua Tiêu Tụng, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt thản nhiên, ngón tay thon dài ở trên bàn nhẹ nhàng gõ theo quy luật, nhớ tới chuyện "luyến thê phích", sống lưng Lưu Thanh Tùng đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hắn một khi có dáng vẻ này, bảo đảm là sắp ra tay tàn nhẫn.


Lập tức, Lưu Thanh Tùng vội vàng nói sang chuyện khác: "Chuyện Tang Tùy Viễn thượng thư buộc tội, các ngươi hẳn là đều biết đi, ta vừa mới từ trong cung ra, nghe nói thánh thượng trước tiên triệu kiến Ngụy Vương, ở thư phòng không biết đã nói cái gì, Ngụy Vương rời đi, ngay sau đó lại triệu kiến Thái Tử, nghe nói thánh thượng tức giận, hủy đi một cái Hồ sàng."


Mấy người lập tức tỉnh táo tinh thần, cả động tác gõ bàn của Tiêu Tụng cũng khựng lại.


Lý Đức Kiển biết rõ trình độ nhạy bén của Tiêu Tụng đối với triều đình phong vân không thấp hơn những lão thần kia, bởi vậy lập tức hỏi: "Cửu Lang, ngươi cảm thấy Thái Tử lần này như thế nào?"


Tiêu Tụng trầm ngâm nói: "Khó mà nói."


Mấy người bọn họ tuy rằng là bằng hữu chơi từ lúc mặc quần thủng đáy chơi đến lớn, nhưng sau khi làm quan mỗi người đều có lập trường cùng cái nhìn riêng, bởi vậy ngày thường tụ tập lại hơn phân nửa là mua vui, nếu không phải lần này có thể sẽ khiến cho triều đình rung chuyển, bọn họ cũng sẽ không sốt ruột nghị luận.


Lý Đức Kiển cùng Thái Tử có quan hệ cá nhân không tồi, hơn nữa cũng có ẩn ý ủng hộ Thái Tử, hắn an bài An Cẩn ở bên người Thái Tử, không phải vì vặn đổ Thái Tử, mà là vì liên hệ tin tức, cho nên Tiêu Tụng cũng không tùy ý phát biểu quan điểm trước mặt Lý Đức Kiển.


"Cửu Lang, lần trước tẩu phu nhân gặp nạn, ngươi ta trong lòng đều biết rõ ràng chuyện đến tột cùng là như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn bo bo giữ mình sao?" Lý Đức Kiển thu hồi bộ dáng phong lưu kia, hình dung trở nên nghiêm túc.


Tiêu Tụng cười cười nói: "Ngươi không cần khích ta, Ngụy Vương như thế nào, Thái Tử như thế nào, cùng ta không có nửa điểm can hệ, muốn cùng nhau làm việc xấu thì dễ dàng, bo bo giữ mình mới yêu cầu bản lĩnh thật sự."


Lý Đức Kiển yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, thở dài, "Không nói cũng vậy."


Tiêu Tụng thuở thiếu thời rất có tâm huyết, cũng rất có phong phạm khoái ý ân cừu của các du hiệp, hơn nữa còn là người có thù tất báo, dám đụng đến hắn, chẳng sợ có đi đến chân trời góc biển cũng cần phải trả lại. Bởi vậy Lý Đức Kiển mới khích tướng một câu, bất quá hắn cũng không biết có hiệu quả gì không, Tiêu Tụng từ chiến trường trở về, thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi vào triều chuyển qua làm quan văn, càng thêm hỉ nộ không hiện ra mặt. Thẳng đến sau khi cưới vợ trong khoảng thời gian này, trên phố đồn huyên náo về hắn mới phảng phất khôi phục một ít.


"Đúng vậy, thật vất vả rỗi rãnh tụ tập, nói mấy chuyện phiền phức này làm chi!" Trình Hoài Lượng la lên. Hắn thì chưa bao giờ lo lắng vấn đề này, vô luận ai làm hoàng đế, chỉ cần giang sơn Lý Đường không ngã, tức phụ của hắn vẫn là công chúa, cha hắn vẫn là Lư quốc công.


Có lẽ là bởi vì giọng Trình Hoài Lượng quá lớn, chỉ chốc lát Ca Lam đã đến hỏi: "Lang quân, có cần rượu và thức ăn không?"


"Ừm." Tiêu Tụng nhàn nhạt lên tiếng.


Ca Lam uốn gối lui xuống. Lý Đức Kiển đã đem chuyện vừa rồi vứt sau đầu, mặt đầy si mê nói: "Mỹ nhân nhi đến cả thanh âm cũng độc đáo."


Ca Lam thanh âm bị hao tổn, vừa nghe có chút thô ách, nói thật ra, cũng không dễ nghe.


"Mỹ nhân nhi có độc đáo nữa, cũng không phải của ngươi." Lưu Thanh Tùng đối với thị tỳ trầm mặt ít lời bên người Nhiễm Nhan này rất có ấn tượng, kiến giải cùng trí tuệ của nàng, đều là khó gặp trong các nữ tử, đặc biệt còn là một thị tỳ.


"Ta không tin." Lý Đức Kiển chuyển qua nói với Tiêu Tụng: "Cửu Lang, ngươi nếu không phản đối, ta muốn theo đuổi nàng."


"Tùy ngươi." Tiêu Tụng nói. Phụ thân Lý Đức Kiển tuy là Đại Đường đệ nhất danh tướng, nhưng mẫu thân hắn có xuất thân cũng không sáng sủa, nguyên bản là ca kỹ dưỡng trong phủ quyền thần Dương Tố của Tùy triều, nhà bọn họ đối với dòng dõi yêu cầu cũng không quá nghiêm khắc. Tiêu Tụng có thể nhìn ra Nhiễm Nhan rất coi trọng Ca Lam, với thân phận của Ca Lam có thể gả vào Lý gia, cho dù là trắc thê cũng không tồi.


"Oa, Cửu Lang, nhà bếp trong phủ các ngươi có kỹ thuật xắt rau thật là nhất lưu a!" Trình Hoài Lượng nhìn mâm đồ ăn không khỏi tán thưởng. Hắn dùng chiếc đũa kẹp lên một bông hoa cắt từ củ cải, tấm tắc tán thưởng nói: "Thật là thần."


"Cửu Lang, nhà bếp các ngươi cho ta mượn mấy ngày." Lý Đức Kiển sớm đã bắt đầu ăn, lúng búng nói.


Lưu Thanh Tùng cũng vội vàng nhét đầy miệng, bớt thời giờ nói: "Ta nói ngươi sao cái gì cũng tưởng gom về nhà chứ, có ăn là tốt rồi, hôm nay chính là Hiến Lương phu nhân tự mình xuống bếp, cho ngươi mượn? Ngươi có đem cả Tiêu phủ gom hết về nhà, cái này cũng không thể cho ngươi mượn."


Mấy người khác cũng cảm thấy hứng thú, vội vàng cảm tạ Tiêu Tụng. Ở môn phiệt thế gia, trong tình huống bình thường, các phu nhân tuyệt đối không tiến phòng bếp, nếu không là hạ thấp thân phận. Đại phụ tự mình xuống bếp, chỉ vì phụng dưỡng ông bà, cùng với chiêu đãi người đặc biệt quan trọng lại tương đối thân cận. Hơn nữa, nương tử xuất thân quý tộc, cũng không có mấy người có thể làm ra được món gì ra hồn.


Rượu và thức ăn lên đầy đủ, mấy người ăn ăn uống uống thẳng đến chạng vạng, đĩnh bụng ở đình hóng gió nằm một hồi, sau khi đích thân đi bái tạ Nhiễm Nhan, mới thòm thèm mà cáo từ.


Thời điểm Tiêu Tụng tắm gội xong quay về phòng, Nhiễm Nhan đang sửa sang lại mấy ca bệnh trong mấy tháng này. Tấn Dương công chúa thuận lợi mà vượt qua mùa thu, đây là một khởi đầu rất tốt.


"Phu nhân vất vả." Tiêu Tụng ôm nàng từ phía sau.


Xuống bếp chiêu đãi bằng hữu mà phu quân chơi từ nhỏ đến lớn, trong suy nghĩ của Nhiễm Nhan là chuyện nên làm, nàng đang vội vàng sửa sang lại tư liệu, bởi vậy cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ ừ một tiếng.


"Phu nhân, ngươi quả nhiên chán ghét ta." Tiêu Tụng nói giọng u oán.


Nhiễm Nhan động tác khựng lại, quay đầu nhìn nhìn hắn, "Ngươi uống say à?"


Tiêu Tụng gác cằm lên đầu vai nàng, híp mắt nói: "Không có."


Nhiễm Nhan duỗi tay nâng mặt hắn, cẩn thận mà nhìn một hồi, mới khẳng định: "Quả nhiên là uống say."


Tiêu Tụng thuận thế liền nằm xuống, đầu gối lên đùi Nhiễm Nhan, nhắm mắt lại nói: "Ngươi bận đi, ta nằm một lát."


"Tiêu Việt Chi, đi lên trên giường nằm." Nhiễm Nhan nhíu mày. Cũng đã vào đông, sao có thể ngủ ở trên đất.


Nhiễm Nhan biết Tiêu Tụng là người sau khi uống rượu vẫn có thể khống chế lời nói lẫn hành động của bản thân, hắn như vậy hơn phân nửa là không muốn khống chế, mượn rượu làm càn.


"Ngươi cũng cùng đi." Tiêu Tụng hé một con mắt.


"Tiêu Việt Chi, ta phát hiện mình bị lừa." Nhiễm Nhan xếp gọn lại ca bệnh trên bàn, "Trước khi thành thân, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một nam nhân thành thục ổn trọng, hiện tại càng ngày càng phát giác ra ngươi tính trẻ con."


Nhiễm Nhan trước kia rất không thích người khác cư xử tùy hứng hoặc ấu trĩ, nhưng không biết sao, Tiêu Tụng như vậy nàng lại không thấy có chút phản cảm nào, hơn nữa còn hơi thích. Nhiễm Nhan tính tình cứng nhắc, nếu không phải Tiêu Tụng đối với nàng mềm mại như vậy, cuộc sống này tuy rằng không kém, nhưng cũng sẽ không ấm áp như bây giờ, nàng đã càng ngày càng ít nhớ tới đời trước.


Nơi này có nam nhân vắt óc tìm mưu kế đối tốt với nàng, là phúc khí nàng đã tu luyện mấy đời, phảng phất như thân vẫn luôn phiêu bạc kia tìm được nơi dừng chân, dù cho sự nghiệp tiền đồ mù mịt, không thể tận tình phát huy sở trường của nàng. Nhưng mà từ trước đến nay cá cùng tay gấu không thể có cả hai.


Phải tích phúc một chút.


"Đi thôi." Nhiễm Nhan dùng cái chặn giấy đè lên tư liệu đã sắp xếp, thúc giục hắn đứng dậy.


Tiêu Tụng cười đứng dậy.


Chuyện giường chiếu Tiêu Tụng cũng không túng dục vô độ, chỉ là những ngày đầu kia nhịn không được, mỗi đêm đều đòi hỏi, hiện tại đã dần dần có quy luật.


Hai người nằm trên giường nói chuyện, Tiêu Tụng sau uống xong vào có một đặc điểm, đó là thanh âm vốn dĩ đã thuần hậu từ tính sẽ càng dễ nghe, dù là một âm tiết mang vẻ lười nhát, cũng làm đầu quả tim phát run, giống như đã động tình, Nhiễm Nhan nghe một hồi, liền nhịn không được hôn hắn.


Vốn là hoạt động thuần khiết chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, dần dần tràn ngập hơi thở ái muội.


Tiêu Tụng vốn suy nghĩ cho thân thể của nhau, mới khống chế số lần, hiện tại lửa bị đốt lên, thêm tác dụng của cồn, lập tức có khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.


Nhiễm Nhan nằm trên người hắn, chiếm cứ quyền chủ động. Nàng đối với nhân thể luôn rất có hứng thú, đặc biệt là thích thử những phản ứng khác nhau của Tiêu Tụng, bởi vậy tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng, lập tức triển khai thăm dò thân thể hắn.


Khi hai người đang nồng cháy, quần áo đã hỗn độn mà vứt đầy giường, cửa lại bỗng nhiên vang lên tiếng đập dồn dập.


Nhiễm Nhan trực tiếp làm bộ không nghe thấy, Tiêu Tụng đang cảm thấy khó nhịn cũng bỏ qua, tiếng đập cửa ngừng, nhưng đột nhiên vang lên một thanh âm làm người bực bội, "Cửu Lang! Cửu Lang! Cửu Lang!"


Hai người đồng thời đen mặt, Nhiễm Nhan thở hắt ra, xoay người nằm trên giường, âm âm trắc trắc nói: "Đi ra ngoài thiến hắn."


"Tuân lệnh." Tiêu Tụng duỗi tay rút trung y tròng lên người, vừa cột đai lưng, vừa đi xuống giường. Mái tóc đen nhánh hơi loạn mà buông sau lưng hắn, vai rộng eo thon chân dài, thật là thích mắt.


Nhiễm Nhan trở mình, cũng mặc y phục vào. Bên ngoài vang lên tiếng rên của Lưu Thanh Tùng, "Cửu Lang, chuyện này không thể oán ta, thánh thượng triệu kiến gấp! Nội thị còn ở ngoài tiền viện!"


Gã sai vặt không thể vào hậu viện, đêm nay không phải Ca Lam cùng Vãn Lục trực đêm, thị tỳ sợ không dám quấy rầy, đi cầu cứu Lưu Thanh Tùng, gia hỏa này đối với nữ nhân vẫn luôn mềm lòng.


Động tác mặc y phục của Nhiễm Nhan khựng lại, tối mịt rồi còn triệu kiến gấp Hình Bộ thị lang, chắc là muốn tra án? Tra vụ Tang Thần bị tập kích? Hay là án khác?


Tiêu Tụng trở vào tẩm phòng, Nhiễm Nhan lấy quan phục ra giúp hắn mặc vào, sau khi búi tóc lên, hắn hôn lên trán nàng một cái, "Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."


"Ừm." Nhiễm Nhan ứng tiếng, cầm áo choàng đưa cho hắn, "Mau đi đi."


Tiêu Tụng giũ áo choàng ra khoác trên vai, tùytay cột lại, rồi vội vàng đi ra ngoài.