Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 372: Sau khi nàng chết 5 năm, tình yêu...




Chín ngày. Nhiễm Nhan mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ, hầu như một tấc không rời mà coi sóc Tang Thần.


Mấy ngày trôi qua, vòng eo vốn đã mảnh khảnh của Nhiễm Nhan trở nên nhỏ đến không chịu nổi, Ca Lam vốn tưởng rằng Nhiễm Nhan chống chọi mấy ngày, phản ứng sẽ hơi trì độn một ít, liền tìm Lưu Thanh Tùng xin chút mê dược bỏ trong đồ ăn, ai ngờ nàng vừa mới bưng lên liền bị vạch trần.


"Nhiễm Nhan, Tang Tùy Viễn đã thoát ly giai đoạn nguy hiểm." Lưu Thanh Tùng làm một lần kiểm tra toàn diện cho Tang Thần, xác định tình huống của hắn đã ổn định xuống, "Phỏng chừng hai ngày tới là có thể tỉnh lại."


Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, nói: "Phải không."


Tầm mắt nàng rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của Tang Thần, nhìn về phía Lưu Thanh Tùng nói: "Mang rượu chúc đông phong, thả cộng thong dong. Những lời này hình như không phải thơ? Có nghĩa là gì?"


Lưu Thanh Tùng sửng sốt một chút, không biết nàng sao lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng vẫn giải thích: "Đây là Bắc Tống Âu Dương Tu từ*. Ý tứ là, bưng lên một chén rượu nghênh đón mùa xuân tươi đẹp, mong ngươi chớ có bước đi vội vàng, lưu lại cùng ta làm bạn đi."


*cho những ai dốt văn như Lão, 'từ' là một thể loại văn học, câu dài câu ngắn có quy luật, thích hợp để phối nhạc, có thể hiểu nôm na như 'lyric', văn học TQ có 'Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc'...ai tò mò thì google thêm nhoa. Câu trên là một trong những điệu từ do Âu Dương Tu thời Bắc Tống sáng tác.


Lưu Thanh Tùng biết lời giải thích khô cằn của mình còn xa mới có thể nói hết thâm ý của những lời này, thơ từ là như thế, yêu cầu hiểu ngầm, giải thích ra liền mất đi ý nhị lúc đầu.


Nhiễm Nhan chậm rãi gật đầu. Nàng nhớ rõ mẫu thân có nói qua, nghiên mực đặt ở trên bàn làm việc của mình là từ giữa đến cuối thời Đường, sao lại có khắc Tống từ? Mẫu thân nàng là giáo sư hệ khảo cổ, sẽ không phạm loại sai lầm này.


Chẳng lẽ là sau đó mới thêm vào?


Như vậy người thêm hai câu từ này vào, có thể cũng là Tang Thần hay không...quả nhiên có thứ gọi là số mệnh sao? Có lẽ ở Tống triều, hay là sau Tống triều, nàng từng có một đoạn tình với Tang Thần, cho nên mặc dù hiện tại nàng làm hắn sợ hãi, hắn vẫn không thể không sinh tình?


Nhiễm Nhan đứng lên, trong đầu một mảnh hỗn loạn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, mất đi tri giác.


"Nhiễm Nhan!" Lưu Thanh Tùng vội túm chặt nàng, lớn tiếng gọi: "Người đâu!"


Ca Lam cùng Vãn Lục đang ở bên ngoài chờ sai bảo vội vàng tiến vào, thấy Nhiễm Nhan hôn mê bất tỉnh, không khỏi kinh hãi, vội vàng đem nàng đỡ trở về tẩm phòng.


Nhiễm Nhan một giấc này ngủ đến cực trầm, nửa đoạn đầu không có bất luận tri giác gì, không biết khi nào bắt đầu, trong ý thức dần dần có chút ánh sáng.


Đó là một con dốc, bên trên bia đá từng hàng san sát. Nhiễm Nhan đối với nơi này không thể quen thuộc hơn, là nghĩa trang nơi chôn Tần Vân Lâm.


Nàng theo đường mòn chậm rãi đi lên, dễ dàng tìm được khối bia mộ kia. Trên ảnh chụp, nụ cười của Tần Vân Lâm vẫn rực rỡ đến mức có thể đuổi đi toàn bộ bóng tối, ấm áp mà loá mắt, làm mắt nàng cay xè.


Chờ đến khi nhìn thấy chữ trên bia mộ, Nhiễm Nhan không khỏi kinh ngạc, mặt trên viết chính là: Ái thê Tần Vân Lâm chi mộ.


"Ngươi là..." một thanh âm già nua truyền đến.


Nhiễm Nhan quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân tóc mai hoa râm, bộ dạng ước chừng hơn 60 tuổi, thân hình cao lớn, có thể nhìn ra hắn khi còn trẻ là một chàng trai có thân hình to lớn.


Ánh mắt lão nhân nhìn Nhiễm Nhan bỗng trở nên kinh ngạc, hắn run giọng hỏi: "Ngươi...có quen Nhiễm Nhan không?"


Nhiễm Nhan cũng kinh ngạc nhìn hắn, đây đúng là vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự mà Tần Vân Lâm ái mộ kia, trước kia khi trêu ghẹo Tần Vân Lâm, nàng từng dùng máy tính làm thay đổi dung mạo của hắn theo từng độ tuổi khác nhau, nên bây giờ nàng liếc mắt một cái liền nhận ra.


"Không nghe nói Nhiễm Nhan có huynh đệ tỷ muội a." Hắn lẩm bẩm, thả bó hoa bách hợp trong tay xuống trước mộ, khi ngẩng đầu, nước mắt không hề dự triệu mà trào ra từ khóe mắt, hắn giơ tay lau lau, có chút ngượng ngùng nói với Nhiễm Nhan: "Người già rồi, liền có chút đa sầu đa cảm."


"Không có gì." Nhiễm Nhan nói: "Ngươi kết hôn với Vân Lâm?"


Hắn kinh ngạc nhìn nàng một cái, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng mê hoặc, sau một lúc lâu mới gật đầu, "Đúng vậy, nàng là một nữ hài cực kỳ hiếu thắng, là một cấp dưới tốt, ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, ta sẽ yêu nàng...sau khi nàng mất 5 năm."


Hắn chua xót mà cười, nhìn về phía Nhiễm Nhan, "Có phải rất khó tưởng tượng hay không?" hắn tựa hồ đã thật lâu chưa từng nói hết với ai, gặp được một nữ tử nhìn như cố nhân, máy hát liền mở ra, "Sau này cũng lần lượt quen biết vài nữ tử, lại luôn cảm thấy không ai bằng nàng."


Nói xong, hắn thống khổ nhắm mắt lại, kẻ bắt cóc cố tình đem băng ghi hình cảnh Tần Vân Lâm bị cường bạo kia gửi cho hắn. Thấy cảnh đó, hắn lúc ấy đã một quyền đánh nát màn hình.


Một nữ tử băng thanh ngọc khiết như vậy...


Hắn nằm ở trước mộ, thanh âm run rẩy, "Là ta không thể bảo hộ tốt cho ngươi..."


........................


"Là ta không thể bảo hộ tốt cho ngươi..." Một thanh âm thuần hậu trùng lặp với thanh âm của hắn.


Nhiễm Nhan trong lúc mông lung cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cái trán của nàng, hương vị quen thuộc...


"Phu quân." Nhiễm Nhan bắt lấy bàn tay đặt ở trên mặt, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đầu râu của Tiêu Tụng.


Tiêu Tụng không để râu quai nón, chỉ có râu ở nhân trung và hàm dưới dài ra, bộ dáng này không chỉ không hề mất vẻ tuấn mỹ, ngược lại làm hắn tăng thêm vài phần thành thục mị lực.


Tiêu Tụng cúi đầu hôn hôn lên trán nàng. Nhiễm Nhan thuận tay ôm chặt cổ hắn.


"Để ta xem xem." Sau một lúc lâu, Tiêu Tụng mới kéo tay nàng ra, cẩn thận nhìn kỹ nàng một hồi, thở dài một hơi nói: "Ngươi a! Ở trước mặt ta còn chống đỡ, khi nào mới có thể mềm yếu một chút?"


Nhiễm Nhan nhích người, duỗi tay ôm eo hắn, một lát sau nói: "Ngươi gầy."


Tiêu Tụng không nhịn được mà bật cười, đem nàng ôm lên đùi, "Ngươi còn dám nói ta." Tay Tiêu Tụng nhẹ nhàng véo véo eo nàng, "Nếu lại gầy nữa một bàn tay của ta cũng có thể nắm hết."


Nhiễm Nhan vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sợi tơ lòng vẫn luôn căng thẳng kia, dần dần chùng xuống. Toàn bộ mỏi mệt trong thân thể đột nhiên thổi quét mà đến, nhưng trong lòng lại hết sức nhẹ nhàng.


Ngón tay thon dài của Tiêu Tụng vuốt ve tóc nàng.


"Ngươi về khi nào?" Nhiễm Nhan ngửa đầu hỏi hắn.


"Hôm qua. Ta ở Dương Châu nhận được tin tức liền mã bất đình đề mà đuổi trở về, vẫn chậm." Tiêu Tụng có chút tự trách.


Hắn cũng không dự đoán được, hắn vừa đi lần này, lại có người muốn hại Nhiễm Nhan.


"Là ta không tốt, chưa chuẩn bị cẩn thận liền mở y quán, bị người tóm lấy nhược điểm. Lúc này lại..." Nhiễm Nhan nguyên bản cũng không nghĩ nhiều đến vậy, dù gì Trường An tuy rằng nước rất sâu, sẽ không có người dám dễ dàng xuống tay với nàng.


"Việc này không oán ngươi." Tiêu Tụng nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, thanh âm lạnh lùng, "Lúc này trong triều, ai sẽ chân chính nhằm vào ngươi? Bất quá là những người đó đấu nhau, tiện thể cuốn ngươi vào theo."


"Ta suy nghĩ rất nhiều ngày cũng không suy nghĩ cẩn thận, lợi dụng ta có chỗ tốt gì." Nhiễm Nhan đối với chuyện triều chính cũng không quá tinh thông, càng không hiểu tâm tư những người chơi chính trị đó.


"Bọn họ muốn lợi dụng không phải là ngươi, mà là Tang Tùy Viễn." Tiêu Tụng rũ mắt, thấy nàng tựa hồ không quá rõ ràng, liền nói: "Phẩm hạnh của Tang Tùy Viễn, triều dã trong ngoài đều rõ như ban ngày, thánh thượng ngay cả Ngụy thị trung nói thẳng tiến gián cũng có thể bao dung, đương nhiên sẽ không vì Tang Tùy Viễn bộc trực mà tức giận, người sáng suốt đều biết, thánh thượng trục xuất Tang Tùy Viễn ra khỏi triều đình, thật sự là xuất phát từ việc yêu quí hắn."


Nhiễm Nhan tức khắc hiểu ra, ấn tượng của Lý Thế Dân đối với Tang Thần kỳ thật rất tốt, nhưng cảm thấy hắn dù cho kinh tài tuyệt diễm, cũng không thích hợp ở trong triều làm quan, để tránh cho hắn bị cuốn vào đám sóng gió này, mới mượn cớ bãi miễn chức quan của hắn.


Lý Thế Dân bảo hộ hắn, hơn nữa Tang Thần chưa bao giờ tham dự triều chính, nếu hắn dâng tấu buộc tội ai, tất nhiên có thể khiến cho Lý Thế Dân tuyệt đối coi trọng.


Người kia chính là lợi dụng tình cảm Tang Thần dành cho Nhiễm Nhan, muốn thương tổn Nhiễm Nhan, từ đó khiến cho Tang Thần phẫn nộ.


"Ở trong triều, chỉ có ba loại người." Tiêu Tụng thấy nàng hiểu ra, liền dời đề tài đi, "Người đánh cờ, người xem cờ và con cờ."


Một bàn cờ, người đánh cờ có thể có mấy người? Chân chính có thể đứng ngoài cuộc, quan kì bất ngữ* lại có thể có mấy người? Bất quá đều là quân cờ mà thôi.


*chỉ đứng nhìn ván cờ nhưng không lên tiếng


"Là có người muốn vặn đổ Ngụy Vương?" Nhiễm Nhannói.