Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Kỳ thật căn bản không cần nghĩ nữa, đơn giản chính là Lý Khác, Lý Thái, hoặc là..."
Tiêu Tụng làm quan trong triều vẫn luôn đứng ở vị trí trung lập, toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với thánh thượng, trong quan hệ với các đồng liêu, thời điểm gặp mặt luôn hàn huyên vài câu thân thiện, huống hồ người bình thường cũng sẽ không làm lớn đến như vậy, ngay từ đầu đã nhằm vào Hầu phu nhân.
Trong lòng Nhiễm Nhan kỳ thật hoài nghi Lý Thái nhiều hơn, dù sao gần đây nàng cũng đang cùng Tô Phục cạnh tranh cơ hội chẩn bệnh cho Tấn Dương công chúa, chẳng qua, Lý Khác hôm nay tới quá trùng hợp, hành động cũng làm người khó có thể hiểu nổi.
Nhiễm Nhan nói hết ra những hoài nghi của mình, ngay sau đó nói: "Chỉ là người sáng suốt vừa thấy liền biết là Ngụy Vương đang đấu đá với Thái Tử, xảy ra chuyện như vậy, ai cũng sẽ hoài nghi Ngụy Vương trước đi!"
"Ngươi nói cũng có đạo lý." Lưu Thanh Tùng ngồi xuống tịch bên cạnh.
Nhiễm Nhan dừng một chút, nhìn Cam Lam đang ngồi một bên, "Ngươi cảm thấy sao?"
Lưu Thanh Tùng cùng Vãn Lục đều sửng sốt, cả Ca Lam cũng có chút giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, thanh âm hơi nghẹn nghẹn nói: "Binh hành hiểm chiêu, có lẽ nguyên nhân chính vì làm như vậy là làm chuyện ngu xuẩn, người khác cũng không thể dễ dàng kết luận đây là do Ngụy Vương làm. Chỉ một hành động này, nếu bại lộ, hắn chỉ cần đẩy một người chịu tội thay ra, với phân lượng của hắn trong cảm nhận của thánh thượng, cùng lắm là bị la mắng một trận, nếu mọi chuyện thành công, thì lại có thể thanh trừ được chướng ngại, còn có thể kéo lang quân xuống nước."
Hiện tại người chết chỉ là con gái của một thương nhân, hơn phân nửa sẽ không có ai nói Tiêu Tụng là chủ mưu phía sau màn, nhưng sẽ buộc hắn một cái tội là gia phong không nghiêm, dung túng thê tử làm ác, chuyện này có thể khiến cho đường làm quan của hắn sau này thập phần nhấp nhô, thậm chí có khả năng sẽ bị cắt tước vị, hoặc tạm thời cách chức cho về nhà kiểm điểm.
Lưu Thanh Tùng há to miệng, "Ngươi..." một lúc lâu sau mới nói ra một câu hoàn chỉnh, "...ngươi vậy mà có thể nói được!"
Đương nhiên hắn càng khiếp sợ hơn là Ca Lam không chỉ có thể nói, mà còn nói ra những câu trí mạng.
Nếu là bình thường, Vãn Lục tất nhiên sẽ đắc ý mà khoe khoang vài câu, nhưng giờ phút này lòng nàng tràn đầy lo lắng, căn bản không có tâm tình nói giỡn.
Nhiễm Nhan gật đầu, nói: "Còn gì nữa?"
"Còn có khả năng là Thái Tử." Ca Lam rất cảm kích Nhiễm Nhan đã lặng lẽ ủng hộ, cũng bội phục sự trấn định của nàng, bởi vậy sự khiếp sợ từ lúc bắt đầu biết Nhiễm Nhan này đã không còn là Nhiễm Nhan kia, đến sau đó là thuần túy lợi dụng, lại đến lúc này là quyết tâm đi theo, mỗi một lần tâm tư chuyển biến, Ca Lam đều tinh tường nhớ rõ, giờ phút này, nàng cũng không tính toán giữ lại, "Cũng không bài trừ việc Thái Tử không tín nhiệm y thuật của nương tử, nên đơn giản lợi dụng nương tử để hãm hại Ngụy Vương."
"Nhưng nương tử dù sao cũng là Hầu phu nhân, nô tỳ nghe nói Thái Tử là người ôn hòa, sao lại dễ dàng làm chuyện như vậy được?" Vãn Lục cuối cùng cũng nghe hiểu được một chút, nàng cũng không phải người ngu dốt, chỉ là đôi khi nghĩ chuyện thì không nghĩ tinh tế toàn diện.
Nhiễm Nhan lắc đầu, "Ngụy Vương được sủng ái, vị trí trữ quân của Thái Tử đã chịu uy hiếp, hắn sao có thể không sốt ruột? Chỉ vì cái vị trí kia..."
Vì cái vị trí kia, Lý Thế Dân đã có thể sát huynh truất phụ, Thái Tử hy sinh lợi dụng nàng một tức phụ còn chưa vững gót chân ở Tiêu gia thì có gì kỳ quái? Nhưng ở Đại Đường, chuyện này cũng không thích hợp nói ra miệng.
Ngoại trừ Vãn Lục, Lưu Thanh Tùng cùng Ca Lam cũng đã ngầm hiểu. Vãn Lục luôn không quá chú ý đến chính sự, cũng giống như những bá tánh không rõ chân tướng, có thể còn cho rằng Lý Kiến Thành thật sự là mưu phản mới bị Lý Thế Dân tru diệt, mà Ca Lam đối với những việc này, tuy không có ai cùng nàng đàm luận qua, nhưng ẩn ẩn hoài nghi thì vẫn phải có.
"Kỳ thật lấy đủ loại suy đoán tới nói, vẫn là Lý Thái có hiềm nghi lớn nhất, bất quá Lý Khác lại chạy tới trùng hợp như vậy..." Nhiễm Nhan nhíu mày.
Lưu Thanh Tùng nhớ tới Nhiễm Nhan có nói qua với hắn một ít bí mật, không khỏi nói: "Chẳng lẽ là trong tay Tô dược sư có nắm chứng cứ Lý Khác mưu phản, cho nên ép Lý Khác đến để kéo dài thời gian?"
"Khả năng không lớn." Nhiễm Nhan rất nhanh đã phủ định suy nghĩ của Lưu Thanh Tùng, "Tô dược sư tuy làm sát thủ, nhưng ta biết tính hắn, hắn sẽ không đem bất luận chuyện gì liên quan tới Lý Khác nói cho Lý Thái, hơn nữa, cho dù hắn có báo cho Lý Thái, lấy tính tình Lý Khác mà có thể ngoan ngoãn bị buộc đi vào khuôn khổ à? Chuyện này ta nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ quái."
"Giờ không nói chuyện này, mặt của tửu nương tử bị đổ máu mà chết, ta đoán là dược phấn nàng ta lấy từ chỗ chúng ta khẳng định đã bị trộn độc." Lưu Thanh Tùng đấm mạnh lên đùi, đau đến hắn nhe răng, "Một chiêu này thật con mẹ nó không sáng ý, cũng thật con mẹ nó độc."
Ca Lam duỗi tay khảy khảy đi tàn hương đã đốt được một nửa trong lư hương, thanh âm trầm thấp nói: "Càng đơn giản, sơ hở càng ít."
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Lưu Thanh Tùng khép tay áo đưa mắt trông mong mà nhìn Nhiễm Nhan.
"Chờ đi, ta đoán người của quan phủ một lát liền đến." Nhiễm Nhan dựa lên lưng dựa ghế cong, ánh mắt u ám, "Có thi thể thì dễ, chúng ta hai cái nghiệm thi quan chẳng lẽ lại bị một cái kế nhỏ nhoi vây chết được sao?"
Lúc nàng nói lời này, giọng nói như bị nghẹn lại, có vẻ hơi khô khốc, mặc kệ ra sao, nữ tử kia đúng là đang tuổi hoa tươi đẹp mà mất đi sinh mệnh chỉ bởi vì nàng.
"Nhiễm Nhan, ngươi đừng quá để trong lòng a! Việc này có đôi khi chính là mệnh, nửa điểm cũng không do người." Lưu Thanh Tùng cảm thấy mình an ủi không có mấy tác dụng, lại bổ sung một câu, "Nói không chừng cô nương người ta trọng sinh đến nơi khác, trở thành hòn ngọc quý được sủng ái trên tay cha mẹ, là tuyệt sắc mỹ nhân, so với trừ đốm còn hữu hiệu hơn."
Nhiễm Nhan nhướng đuôi mắt hờ hững nhìn hắn một cái, rõ ràng đã không nghĩ lại tốn thêm miệng lưỡi cho mấy ý nghĩ kỳ cục đó của hắn.
"Phải đó, nương tử, Đậu Tứ Nương đời này chịu khổ, kiếp sau nhất định có thể đầu thai vào nhà tốt." Vãn Lục cũng phụ họa theo.
Lưu Thanh Tùng cùng Vãn Lục nói căn bản là không phải cùng một ý, bất quá đều là vì an ủi Nhiễm Nhan.
"Ta không có việc gì, không cần lo lắng." tự trách trong lòng Nhiễm Nhan một chốc một lát cũng không xóa đi được, nhưng đúng như lời Lưu Thanh Tùng, có đôi khi vận mệnh trêu người. Nàng nói: "Vẫn nên nghĩ xem là phải ứng đối với chuyện này như thế nào đi."
Hầu như là Nhiễm Nhan vừa dứt lời, dưới lầu liền có động tĩnh, nghe thanh âm có vẻ là có không ít người.
Lưu Thanh Tùng ngăn Nhiễm Nhan lại, "Để ta đi, phủ nha ta quen, hơn nữa chúng ta không thể bị diệt toàn quân."
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ cười, "Muốn toàn quân không bị diệt sợ cũng khó, thị tỳ của Đậu Tứ Nương nhất định không chết, cho nên phủ nha mới có thể tìm được chúng ta nhanh như vậy, ngươi cảm thấy ta thoát được sao?"
Cho dù thị tỳ kia cũng chết, quan nha khẳng định muốn điều tra, đến lúc đó vẫn bại lộ.
"Vãn Lục đi thỉnh bọn họ lên đi." Nhiễm Nhan nói.
Vãn Lục lên tiếng, liền cộp cộp cộp đi xuống lầu.
Ngay sau đó là nhiều tiếng bước chân lên lầu vang lên, Nhiễm Nhan ngẩng đầu thấy sau bình phong có bóng người tiến vào, rồi sau đó là một người mặc quan phục viên lãnh đỏ thẫm đi vào, trình độ gầy có thể so với Lưu Thanh Tùng, lưng hơi còng, mặt khô quắt, chòm râu dê vài sợi thưa thớt dưới cằm, vừa nhìn có vẻ như đã năm sáu chục tuổi. Nhưng Nhiễm Nhan thông qua các đặc điểm rất nhỏ trên thân thể, đoán hắn có thể chỉ khoảng trên dưới 40 tuổi. Nhìn sắc mặt hắn vàng như nến, bước chân phù phiếm, ánh mắt không đủ tập trung, hơn nữa thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ sắc mê, hiển nhiên là túng dục quá độ.
Vãn Lục cùng Ca Lam đỡ Nhiễm Nhan đứng dậy đón. Đây bất quá là Nhiễm Nhan khách khí thôi, nàng là tam phẩm Huyện Hầu phu nhân, mặc dù không ngồi dậy, cũng không có vấn đề gì.
"Các ngươi là chủ nhân của y quán này?" người nọ ra vẻ quan lớn, khoanh tay đánh giá một vòng trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt Nhiễm Nhan, cặp mắt ti hí hình tam giác sụp xuống tức khắc sáng ngời, dính trên người nàng không dời ra.
Lưu Thanh Tùng bước nửa bước ra trước, ngăn trước người Nhiễm Nhan, chắp tay nói: "Viên Thiếu Doãn, tại hạ là y sinh của Tiêu gia, Lưu Bất Khuất."
Châu bao gồm kinh đô và các vùng lân cận, vì để biểu hiện địa thế trọng yếu, nên gọi là Phủ, quan gọi là Doãn, phó quan gọi là Thiếu Doãn. Viên Thiếu Doãn là họ và chức quan của người này, không phải tên.
Viên Thiếu Doãn bị Lưu Thanh Tùng chen ngang như vậy, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nghe ra Lưu Thanh Tùng lại có liên quan đến Tiêu thị, không khỏi thu liễm lại, Tiêu thị chi tộc không ít, thành Trường An không chỉ có một Tiêu gia, nhưng đối phương nếu dám nói ra trước mặt hắn, thì rõ ràng là địa vị không thấp, vì thế lập tức nói: "Xin hỏi là Lưu y sinh là ở Tiêu gia nào?"
"Tương Võ Huyện Hầu." Lưu Thanh Tùng đáp.
Viên Thiếu Doãn lập tức mang lên một bộ mặt cười, "Thì ra là phủ của Tiêu Thị lang, thất kính thất kính! Không biết vị này là..."
Nếu không phải do Lưu Thanh Tùng quá cao, Viên Thiếu Doãn có lẽ còn muốn nhón chân lên nhìn Nhiễm Nhan.
Lưu Thanh Tùng thầm giật mình, hắn cho rằng ngoại trừ Tiêu Tụng, sẽ không còn ai có hứng thú với bộ mặt than này của Nhiễm Nhan, Thiếu Doãn này khẩu vị thật nặng. Lưu Thanh Tùng chửi thầm, tránh ra, "Viên Thiếu Doãn phẩm vị thật là không giống bình thường, vị này chính là Hiến Lương phu nhân."
Viên thiếu Doãn nao nao, hắn vốn tưởng rằng có thể là có quan hệ gì với Lưu Thanh Tùng, không ngờ lại là phu nhân của Tiêu Tụng, biểu tình trong giây lát liền nghiêm nghị, "Hạ quan vừa thấy Hiến Lương phu nhân liền cảm thấy quý khí bức người, xin thứ cho hạ quan mắt vụng, lại không nhận ra Hiến Lương phu nhân."
Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống tịch, nhàn nhạt nói: "Không cần đa lễ, mời ngồi."
Viên Thiếu Doãn trước khi tới căn bản không hỏi rõ ràng thân phận chủ nhân của y quán này, chỉ đi theo đường do thị tỳ kia chỉ vội vàng xông tới bắt người, lúc này nghĩ lại lần nữa, chuyện này cũng không phải hắn có thể quản được, vì thế bỏ qua không thẩm vấn, chỉ đơn giản trình bày qua ý đồ đến, "Nói vậy Hiến Lương phu nhân cũng biết Đậu Tứ Nương bị người hại chết, hạ quan nghe thị tỳ bên người nàng ta chỉ chứng, nói là Đậu Tứ Nương đã dùng qua một loại dược phấn chữa mặt ở y quán Thanh Trúc...cho nên hạ quan mới định tới tra một chút, không nghĩ tới y quán lại do Hiến Lương phu nhân mở...chuyện này...làm cho hạ quan rất là khó xử a!"
Đậu Duẫn không phải thương nhân bình thường, tài phú của ông ta có thể ảnh hưởng nền kinh tế của toàn bộ Đại Đường, tiền tài hàng năm nộp vào quốc khố cùng tiền dùng để duy trì Binh Bộ đều không phải số lượng nhỏ. Dù cho Đậu Tứ Nương không được sủng ái, nhưng vẫn là đích nữ mà Đậu Duẫn thừa nhận, không phải chỉ vài câu của Phủ doãn là có thể bỏ qua việc này.
"Viên Thiếu Doãn không cần khó xử, việc công xử theo phép công đi." Nhiễm Nhan đối với người này nửa điểm kiên nhẫn cũng không có, thanh âm bình bình nói.
Viên Thiếu Doãn có vẻ như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cặp mắt tam giác híp lại, chắp tay cười nói: "Đa tạ Hiến Lương phu nhân thông cảm, bất quá việc này đã vượt qua phạm vi mà hạ quan quản hạt, thỉnh Hiến Lương phu nhân chờ ở đây một chút, hạ quan tức khắc sai người đi báo cho Đại Lý Tự."
"Xin cứ tự nhiên." Nhiễm Nhan nói.
Trong lòng Viên Thiếu Doãn đặc biệt nhẹ nhàng, vốn cho rằng vụ án này phải đè lên người hắn, ai biết cả ông trời cũng giúp hắn, vậy mà có liên quan đến Hầu phu nhân, giờ thì chỉ cần phủi qua cho Đại Lý Tự, hắn làm trợ thủ là được.
Bất quá...Viên thiếu Doãn đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu thưa thớt, hắn còn chưa từng gặp qua nữ nhân nào như Hiến Lương phu nhân...