Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 345: Hỏa thiêu Tàng Nguyệt Các




Nhiễm Nhan hơi ngẩn ra, người tới một thân hắc y, tóc dùng dây cột tóc màu đen quấn lên, cả người gọn gàng nhanh nhẹn, lại làm cho từng ưu điểm trên người hắn hiện ra không sót chút nào. Nhiễm Nhan chưa bao giờ thấy mặt này của Tiêu Tụng, bóng tối giấu đi quang mang lóa mắt từ hắn, giờ phút này nhìn có vẻ thần bí mị người.


"Không phải ta, là Thập ca bị thương." Nhiễm Nhan nói.


Đôi mày nhíu chặt của Tiêu Tụng thoáng giãn ra, đưa mắt nhìn một vòng khắp phòng, dừng lại 1 giây trên bức họa của chính mình, đang định hỏi thăm thương thế của Nhiễm Vân Sinh, Lưu Thanh Tùng lại chồm chồm qua gần hắn, xen mồm nói: "Cửu Lang, Ba Lăng công chúa đối với ngươi đúng là dụng tâm lương khổ a, ngươi nhìn một cái đi, chậc chậc, đồ vật trong phòng này...sợ là trên đời này không có nương tử nào khác có thể vì ngươi làm được đến cỡ này."


Ánh mắt Nhiễm Nhan phát lạnh, nàng lạnh lùng bỏ xuống một câu, "Lưu Thanh Tùng, ngươi chờ đó cho ta!"


Nhìn phản ứng của Nhiễm Nhan, khóe môi Tiêu Tụng hơi cong lên, rồi xoay người hỏi thăm thương thế của Nhiễm Vân Sinh.


Nhiễm Vân Sinh đã mặc y phục của Lưu Thanh Tùng vào, một thân hắc y cũng che dấu không được dung hoa của hắn, "Làm phiền Tiêu Thị lang đến cứu giúp, Nguyên Khanh cảm động đến rơi nước mắt."


Nguyên Khanh, là tự của Nhiễm Vân Sinh, bất quá hắn không phải sĩ tử, người khác bình thường chỉ gọi hắn là Nhiễm Thập Lang, cũng không thường hay dùng đến tự.


"Huynh trưởng đa lễ như vậy, chẳng lẽ là không nhận muội phu là ta đây?" Tiêu Tụng cười nhẹ.


Nhiễm Vân Sinh hơi ngượng ngùng, Nhiễm gia vốn đã trèo cao lên Tiêu thị, còn mang thêm phiền toái cho Tiêu Tụng, hắn sợ Tiêu Tụng sẽ vì vậy mà có hiềm khích với Nhiễm Nhan, nên mới khách khí như thế, nhưng thấy thái độ này của Tiêu Tụng, hắn liền yên tâm không ít.


"Đại cữu tử, để ta tới cõng ngươi!" Lưu Thanh Tùng tự biết vừa rồi đã đắc tội Nhiễm Nhan, vội vàng xum xoe với Nhiễm Vân Sinh, "Ngươi toàn thân đều là vết thương, đợi lát nữa cũng không chạy nhanh được."


Nhiễm Vân Sinh nghĩ cũng phải, nếu chỉ lo mặt mũi, chờ lát nữa sẽ thành kéo chân sau, bởi vậy cũng không cự tuyệt.


"Người đâu." Tiêu Tụng cao giọng gọi.


"Chủ tử." Ngoài cửa hai hắc y nhân lắc mình tiến vào.


Tiêu Tụng nói: "Chuẩn bị dầu xong chưa?"


"Ở trong thôn trang tìm được hai thùng, còn chúng ta có mang theo mấy chục túi rượu." Một trong hai người nói.


"Tưới đi." Tiêu Tụng xoay người, cầm tay Nhiễm Nhan ra khỏi Tàng Nguyệt Các, một khắc cũng không dừng lại mà đi thẳng ra khỏi rừng tùng.


Bên ngoài đã có bốn năm mươi người chờ ở bên đường, nhìn thấy Tiêu Tụng thì đồng loạt khom mình hành lễ. Tiêu Tụng từ trong tay áo móc ra một đôi vân trâm giao vào tay Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan nhận ra, đây là bộ trâm Tiêu Tụng đã từng sai Nhiễm Vận tráo đổi với lễ vật của Nhiễm Vân Sinh.


Những người đó thấy Tiêu Tụng đem vân trâm giao cho Nhiễm Nhan, lập tức thi lễ, "Gặp qua chủ mẫu!"


"Không cần đa lễ." Nhiễm Nhan biết tác dụng của bộ trâm này, cũng liền bình tĩnh tiếp nhận.


"45 người này là hộ vệ của ngươi, sau này hãy cứ ra ngoài thì đều phải mang theo vài người." trong lòng Tiêu Tụng rất là bất đắc dĩ, Nhiễm Nhan mà muốn làm chuyện gì, hắn ngăn không được, hơn nữa Nhiễm Nhan cũng không phải loại người không có đầu óc, làm việc luôn có mục đích, sẽ không làm những chuyện vô vị.


Ngay lúc này, Tàng Nguyệt lâu bên kia có ánh lửa bốc lên cao, Tiêu Tụng trầm giọng nói: "Lập tức rút lui."


Mấy chục người phân tán thành 2 tổ, một tổ bọc hậu một tổ mở đường phía trước, vẫn là đi từ cửa sau ra ngoài.


Tới cửa sau, mấy người Nhiễm Nhan đều không khỏi sửng sốt, nếu không phải vũng máu khi nãy đã mãnh liệt khắc sâu vào ký ức của nàng, thì còn cho rằng là mình bị ảo giác, bởi vì ngay cửa sau nơi nào còn một tia vết máu? Trên mặt đất còn bốc hơi nóng nhè nhẹ, có vài chỗ cỏ bị nhổ đi, trồng hoa trà ở trên núi lên, nhìn qua giống như là vừa mới đào đất lên để trồng hoa.


Đoàn người ra cửa sau, mới nghe thấy ầm ĩ trong viện, có vẻ toàn bộ hộ vệ đều bị ánh lửa thu hút đến Tàng Nguyệt Các.


"Chủ tử, tìm được một người, ngài nhìn thử xem." Hai hắc y nhân kéo từ trong biệt viện ra một thanh niên hoa phục.


Nhiễm Nhan rũ mắt, thấy thanh niên hoa phục kia hoảng sợ mà bị áp quỳ trên mặt đất.


Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra người này hiển nhiên là thường xuyên dùng A phù dung, hình thể gầy ốm, sắc mặt vàng vọt, đồng tử co lại, ánh mắt tan rã, nhưng diện mạo kia đích xác thập phần tinh xảo, cũng không kém so với Nhiễm Vân Sinh, chẳng qua nhìn nữ khí hơn nhiều, hơn nữa vì trường kỳ hút A phù dung, đã sớm mất đi linh khí, nên không còn hấp dẫn nữa.


Tiêu Tụng duỗi tay nâng cái cằm hơi nhọn của đàn lang kia lên, đàn lang kia thấy đây lại là một nam nhân anh tuấn, trên mặt sáng lên, chăm chăm nhìn hắn.


"Không có đẹp hơn à?" Tiêu Tụng nhíu mày, hiển nhiên đối với diện mạo người này không quá hài lòng.


Nhiễm Nhan hồ nghi liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, đoán không ra hắn muốn làm cái gì.


"Đây là người đẹp nhất." Hộ vệ nói.


Tiêu Tụng gật đầu, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc, bóp mở hàm người nọ ném vào miệng hắn, "Đem hắn ném đến đằng sau Tàng Nguyệt lâu, canh sau khi xong việc thì ném vào trong phòng."


Nhiễm Nhan trong lòng hơi giật mình...ném vào trong phòng, Tàng Nguyệt lâu hiện tại là một biển lửa a! Đây chẳng phải là muốn thiêu sống hắn sao?


Đàn lang kia hình như là vừa mới hút A phù dung xong, phản ứng thập phần trì độn, có lẽ căn bản không biết những lời này của Tiêu Tụng có nghĩa là muốn lấy tánh mạng của hắn, chỉ là xuất phát từ bản năng mà nhìn Tiêu Tụng, cười yếu ớt như hoa đón mùa xuân.


"Nhiễm phủ có thôn trang ở bên ngoài không?" Tiêu Tụng xoay người hỏi Nhiễm Vân Sinh.


Nhiễm Vân Sinh nói: "Có ba cái."


"Đi đến cái nằm cách thôn trang của Tiêu phủ không xa không gần kia." Tiêu Tụng dứt lời thì móc khăn ra lau tay vừa rồi chạm vào đàn lang kia, nói với Nhiễm Nhan: "Ngươi về trước đi, cùng đi đến thôn trang của Nhiễm phủ, nếu ta có đến gõ cửa, vô luận nói cái gì ngươi cũng đều đừng cho người mở cửa."


Nhiễm Nhan chậm rãi gật đầu, nhìn tình hình chung quanh, không khỏi hỏi: "Có người muốn tóm nhược điểm của ngươi sao?"


Tiêu Tụng cười lạnh lùng, "Vậy cũng phải nhìn hắn có bản lãnh này hay không!"


Vậy Tô Phục cũng có tham dự? Cũng vì hãm hại Tiêu Tụng cho nên cố ý bày ra trận huyết vũ tinh phong như vậy? Có hoài nghi này, trong lòng Nhiễm Nhan rất không thoải mái, nàng không muốn Tiêu Tụng đi đuổi giết Tô Phục, cũng không muốn Tô Phục đi hãm hại Tiêu Tụng, tốt nhất là đường ai nấy đi, mọi người không ai can thiệp chuyện của nhau, nhưng bản thân bọn hắn là quan hệ đối nghịch...


Hiện giờ Tô Phục lại ở dưới trướng Lý Thái, Lý Thái và Lý Khác luôn âm thầm đối nghịch nhau, vô luận là bản thân Tiêu Tụng nghĩ như thế nào, Lý Khác là con rể Tiêu gia, đây là sự thật không thể tranh cãi. Nếu Lý Thái muốn đối phó Tiêu Tụng, cũng không kỳ quái.


Tiêu Tụng cần phải ở lại để giải quyết tốt hậu quả.


"Vậy ngươi phải cẩn thận." Nhiễm Nhan tin tưởng hắn có thể xử lý thỏa đáng.


Tiêu Tụng mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ trên trán nàng một cái, "Ngươi cũng vậy."


Nhiễm Nhan gật đầu, cùng Lưu Thanh Tùng, mang theo hơn 40 hộ vệ vội vàng rời đi. Ra khỏi cánh rừng, hộ vệ đưa bọn họ đến chỗ xe ngựa đã chuẩn bị tốt, một đường chạy nhanh về thôn trang ở vùng ngoại ô của Nhiễm phủ.


Đây là một cái nông trang, chung quanh hơn 10 mẫu ruộng đều là Nhiễm Bình Dụ đứng tên, chuyên gieo trồng thu hoạch đồ ăn dùng trong Nhiễm phủ, địa hình khá dốc, theo ý tứ của Tiêu Tụng, là cách thôn trang của Tiêu thị không xa không gần, khoảng 7-8 dặm đường, đường ruộng không dễ đi, mặc dù có người theo dõi Tiêu Tụng, cũng sẽ không chú ý đến một cái nông trang xa xôi của Nhiễm phủ làm gì.


Xe ngựa chạy thẳng vào trong nội môn, Nhiễm Nhan vén mành lên, vậy mà thấy được Nhiễm Bình Dụ, La thị, Nhiễm Vận còn có Nhĩ Đông, Thiển Tuyết đều mang vẻ mặt nôn nóng mà chờ ở cửa, thấy Nhiễm Nhan, trong mắt đều trào lên tia hi vọng.


La thị vài bước xông ra, bắt lấy tay Nhiễm Nhan, nôn nóng hỏi: "Thập Thất Nương, Vân Sinh đâu, Vân Sinh...Có tìm được Vân Sinh không?"


"Mẫu thân." Nhiễm Vân Sinh vén mành lên, từ bên trong thò người ra.


La thị buông tay Nhiễm Nhan, chậm rãi đến gần, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Nhiễm Vân Sinh, không khỏi run rẩy, vuốt ve một chút, đột nhiên khóc nức lên, thanh âm nghẹn ở trong cổ họng, chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào như thì thào, "Con a, con của ta! Đây không phải là mẫu thân đang nằm mơ đi? Đã nhiều ngày nay ta đều mơ thấy ngươi trở lại..."


La thị duỗi tay ôm lấy Nhiễm Vân Sinh, thất thanh khóc rống.


Nhiễm Vân Sinh xuống xe, trấn an La thị, "Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, làm ngài lo lắng."


"A huynh." Nhiễm Vận khóc như hoa lê dính mưa, làm Lưu Thanh Tùng nhìn mà lo lắng, luôn an ủi nàng.


"Trở về là tốt, trở về là tốt!" Nhiễm Bình Dụ dùng khăn không ngừng lau mắt, sợ nước mắt trào ra, "Đừng đứng đây nữa, mau vào trong phòng."


Nhiễm Vân Sinh ngẩng đầu nhìn Nhĩ Đông bụng đã lớn, nàng vẫn mang bộ dáng điềm tĩnh kia, lẳng lặng nhìn hắn rơi lệ, thấy ánh mắt hắn nhìn qua, mới nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Lang quân."


Nhiễm Nhan trong lòng cũng là khó chịu cùng vui sướng lẫn lộn, suýt nữa cũng nhịn không được ướt hốc mắt.


"Vào nhà đi." Nhiễm Nhan nói.


Nhĩ Đông cũng Thiển Tuyết vội vàng tiến lên đỡ Nhiễm Vân Sinh.


Đoàn người vừa nói vừa đi vào bên trong.


"Phụ thân, ngài gầy rồi! Cũng già rồi!" trong lòng Nhiễm Vân Sinh chua xót, một mình hắn mất tích không quan trọng, lại làm cha mẹ nhọc lòng như thế. Đây thật sự là nghiệt duyên, nếu lúc trước ở thành Lạc Dương không duỗi tay tiếp phải Ba Lăng công chúa đang rơi khỏi ngựa, thì sẽ không phải lâm vào tình cảnh hôm nay.


Một lần tình cờ gặp gỡ không kém mỹ lệ kia, nhưng không phải toàn bộ khởi đầu mỹ lệ, thì đều là lương duyên.


"Hỗn tiểu tử, nói ta gầy thì gầy, còn một hai phải thêm chữ già, thật sự không làm cho người ta thích mà." Nhiễm Bình Dụ cười mắng, hắn thấy toàn thân Nhiễm Vân Sinh dơ bẩn, liền nói: "Mau đi rửa ráy một chút đi, chúng ta ở thôn trang tĩnh dưỡng mấy ngày cho tốt."


Nhiễm Vân Sinh ứng tiếng, Nhĩ Đông cũng Thiển Tuyết đỡ hắn đi tịnh phòng.


Nhiễm Nhan mới hỏi Nhiễm Bình Dụ: "Tam thúc, các ngươi sao lại đến đây?"


"Là Tiêu Thị lang tự mình đưa chúng ta lại đây." Nhiễm Bình Dụ dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi, Tiêu Thị lang nói kêu ngươi làm bộ giận dỗi với hắn, để lát nữa hắn có tới gõ cửa, cũng đừng mở cửa."


Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Ừm, vậy để cho hắn đứng ở ngoài đi."


Nhiễm Bình Dụ cùng La thị nhìn nhau, hoá ra đây căn bản không cần làm bộ, vốn dĩ là đang giận dỗi!


Nhi tử rốt cuộc cũng đã trở lại, tâm tình La thị rất tốt, đặc biệt là biết Nhiễm Nhan tự mình đi tìm cách cứu Nhiễm Vân Sinh ra, trong lòng một chút không thuận mắt đối với Nhiễm Nhan cũng đã sớm không còn, nhịn không được lại khuyên, "Thập Thất Nương, Tiêu Thị lang đối với ngươi tốt đến không lời gì để nói, cũng không nên giận dỗi với hắn."


Nhiễm Nhan gật đầu, "Nhi minh bạch, nhưng đây không phải là hắn phân phó sao, ta giận thật hay giận giả không phải đều giống nhau sao?" nếu là hắn phân phó, thì từ diễn thành thật luôn, sẵn giận luôn, nếu là thường ngày, Nhiễm Nhan cũng sẽ không vì nữ nhân khác có ý với hắn, mà vô cớ đem hỏa rải hết trên người hắn.


La thị ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, chỉ phải gật gật đầu nói: "Ừm, ngươi nói cũng không sai."


"Lang quân, phu nhân, Tiêu Thị lang tới, nói muốn gặp Thập Thất Nương." Có thị tỳ chạy vào bẩm báo.


Nhiễm Nhan kinh ngạc, nhanh như vậy?