Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 341: Xuất sư chưa đánh đã chết




Hôm sau, khi sắp đến buổi trưa, thánh chỉ trong cung đưa xuống, phong Tiêu Tụng làm tòng tam phẩm Tương Võ Huyện Hầu, thực ấp một ngàn hộ, phong Nhiễm Nhan làm tòng tam phẩm Hiến Lương phu nhân.


Bác văn đa năng nhật hiến*, lương, có vẻ là có ý muốn đề cập tới Lương Quốc hậu duệ ở trong đó.


*Baidu-Đây là một trích đoạn trong diễn giải nghĩa của các chữ dùng cho thụy hiệu, aka tên hiệu cho quân vương hoặc trọng thần đã mất, với chữ 'Hiến' thì là cái gì mà 'bác văn đa năng nhật hiến, huệ nhi nội đức nhật hiến, tri triết hữu thánh nhật hiến...thôi nghe...


Cũng không phải danh hiệu của các phu nhân đều có ý nghĩa thực chất, giống Thư nương "Đại Ninh quận phu nhân" là vì khai quốc lập công, nên có thực ấp, không có quan hệ gì với phu quân, cho nên tiền tố cho phong hào mệnh phụ của nàng được lấy theo danh xưng của đất phong, đây là một ví dụ đặc thù. Còn đại đa số ngoại mệnh phụ đều giống như Nhiễm Nhan, nhờ có phu quân mà được cấp bậc mệnh phụ, không có kinh tế bảo đảm, thì tiền tố cho phong hào đều là vài chữ có ý nghĩa.


Thánh chỉ vừa tuyên, tức khắc trở thành đề tài nóng hổi, mà so với nghị luận sôi nổi trên phố, trong triều lại vô cùng bình tĩnh, đồng liêu mặc dù cùng Tiêu Tụng gặp mặt thì cũng bất quá là chắp tay nói một câu chúc mừng. Có tình trạng này, một là vì thái phu nhân vừa mới mất, Tiêu Tụng đang ở trong hiếu kỳ, mọi người không tiện tới cửa chúc mừng; hai là vì trong triều tất cả mọi người đều minh bạch, vô duyên vô cớ mà bị thụ phong tước vị, theo sau tất nhiên có trách nhiệm còn nặng nề hơn phải gánh chịu, mà đại đa số người đều tình nguyện lập công thụ phong, chứ không mấy ai muốn nhận phải chuyện chênh vênh như vậy.


Bởi vậy phủ của Tiêu Tụng cũng coi như được thanh tĩnh.


Nhiễm Nhan cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, trong thời gian này, tranh thủ tìm Lưu Thanh Tùng cùng nhau phối thật nhiều dược.


Bản thân Lưu Thanh Tùng là người học trung y, bởi vậy về trung y thuật, phương diện phối thuốc còn mạnh hơn Nhiễm Nhan, hai người giam mình trong dược phòng mân mê một ngày, phối ra đủ loại mê dược, huyễn dược, độc dược, rồi trong cùng ngày phân phát hết cho hộ vệ trong phủ, chuẩn bị đầy đủ cho buổi tối ngày hôm sau đi biệt viện công chúa lục soát tìm người.


Sáng sớm ngày thứ ba, Tiêu Tụng liền lấy lý do hiếu kỳ cần tĩnh tâm, mang Nhiễm Nhan tới ở thôn trang phía đông, chờ kết thúc 36 ngày hiếu kỳ, mới chính thức quay về công sở trông coi công việc.


Hai ngày này đối với Nhiễm Nhan mà nói chẳng khác gì khảo nghiệm ý chí, ngày hôm qua toàn bộ tinh lực đều dùng vào việc phối dược, mà còn cảm thấy sống một ngày bằng một năm, hôm nay ăn không ngồi rồi mà chờ ở trong thôn trang như vậy, càng thấy thời thời khắc khắc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hơn nữa ngày mùa hè nóng bức, phần da đùi bị cọ tróc đang lên da non, vừa ngứa vừa đau, vô cùng bực bội.


Thẳng đến chạng vạng gió lạnh phơ phất, Nhiễm Nhan mới yên tâm lại, thay qua Hồ phục, chuẩn bị theo hộ vệ cùng đi tìm Nhiễm Vân Sinh.


Trong viện, Tiêu Tụng một thân tố y ngồi dưới tàng cây của một gốc hương chương pha trà, đường cong cương nghị của hắn vào giờ phút này có vẻ rất nhu hòa, tóc đen rối tung, được buộc lại bởi một dải lụa trắng đằng sau lưng, ngón tay thon dài cầm thìa bạch ngọc, đẹp hết sức, bộ dạng tố nhã này của hắn phối hợp với một bụi hoa sơn chi đằng sau, trở thành một bức tranh yên ổn thanh thản. So với khí thế ép người ngày thường, càng làm nổi bật dung mạo tuấn mỹ của hắn, dáng vẻ an an tĩnh tĩnh, rất là hấp dẫn. Nếu không phải Nhiễm Nhan đã rất hiểu biết hắn, thì sẽ không biết người này đang sinh khí.


Từ lúc Nhiễm Nhan nhất quyết phải đích thân đi tìm Nhiễm Vân Sinh, Tiêu Tụng mãi khuyên can không có kết quả, hai người liền không thèm phản ứng nhau, cho tới bây giờ, Tiêu Tụng cũng không có chút ý tứ nào muốn quản nàng.


Nhiễm Nhan đứng dưới hành lang nhìn hồi lâu, màn đêm dần dần buông xuống, càng gần thời gian xuất phát, Nhiễm Nhan cũng càng lúc càng lãnh tĩnh. Nàng biết Tiêu Tụng không cho nàng đi, là vì tốt cho nàng, nhưng sợi dây đàn trong lòng Nhiễm Nhan đã căng đến mức tối đa, nếu đêm nay còn không có tin tức của Nhiễm Vân Sinh, nàng không thể đảm bảo nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa.


"Phu quân." Nhiễm Nhan xuống hành lang, quỳ ngồi xuống bên cạnh hắn.


Động tác của Tiêu Tụng khựng lại, quay đầu thấy nàng một thân nam trang gọn gàng, nhìn như một thiếu niên lang lạnh lùng tuyệt mỹ, duỗi tay giúp nàng sửa lại vạt áo còn chưa thẳng, "A Nhan nhà ta mặc cái gì cũng đẹp."


"Ngươi không tức giận sao?" Nhiễm Nhan bắt được tay hắn, hỏi.


Tiêu Tụng hơi mỉm cười, trong giọng nói mang chút bất đắc dĩ, "Nếu ta nói ta còn sinh khí, ngươi sẽ không đi sao?"


Nhiễm Nhan chậm rãi lắc đầu.


"Nếu sinh khí cũng không thay đổi được gì, cần gì phải vào ngay lúc này làm cho ngươi không thoải mái." Tiêu Tụng ngồi thẳng dậy, hôn lên trán nàng một cái, ôn thanh nói: "A Nhan, ta chờ ngươi bình an trở về."


Có mỹ nam tử ôn nhu nói ra những lời này như thế, sao có thể không cố gắng bình an trở về?


Tiêu Tụng không thể tự mình đi đến biệt viện của công chúa, dù cho là ở vùng ngoại ô, nhưng vẫn thuộc phạm vi Trường An, sau khi Tiêu Tụng được phong hầu, tất nhiên sẽ có rất nhiều người nhớ thương mục đích sau lưng của việc thánh thượng phong hầu, bởi vậy chắc chắn sẽ có nhãn tuyến nhìn chằm chằm hắn, Nhiễm Nhan muốn từ trong phủ này đi ra ngoài, tất nhiên phải có Tiêu Tụng đích thân đánh lạc hướng chú ý của những nhãn tuyến đó.


Tâm Nhiễm Nhan mềm mại xuống, nàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cho một cái hôn không sâu không cạn.


Tiêu Tụng xoa xoa tóc nàng, "Đi đi thôi, ta đã thông tri cho Bạch Nghĩa ở bên ngoài tiếp ứng ngươi."


"Thì ra ngươi đã sớm đáp ứng để ta đi, lại còn mặt đen với ta." Nhiễm Nhan nhíu mày nói.


"Ta đây cũng là bất đắc dĩ, phu nhân trăm triệu lần phải nhớ kỹ trong lòng." Tiêu Tụng cười nói, động tác hắn hơi khựng lại, ngửi ngửi hương trà nồng đậm tỏa ra từ ấm, không khỏi duỗi tay vỗ một cái lên mông nàng, "Hỏng mất của ta một ấm trà ngon rồi!"


"Chờ ta tìm Thập ca về, kêu hắn bồi cho ngươi là được, Thập ca ta là kẻ có tiền." Nhiễm Nhan nhảy tránh ra, cười rạng rỡ với hắn, rồi vội vàng chạy theo đường mòn rời đi.


Tiêu Tụng sửng sốt, ngón tay thon dài xoa lên cánh môi mới vừa rồi bị Nhiễm Nhan hôn qua, trên mặt nở rộ một nụ cười nhu hòa, làm tư dung hắn thêm ôn nhã.


Hắn để Vãn Lục thu dọn trà cụ, đứng lên vuốt vuốt y phục, lập tức đi về hướng chuồng ngựa.


Nhiễm Nhan tuy đi sớm hơn Tiêu Tụng một bước, lại chờ một lát ở gần đường nhỏ trong nội môn, chờ sau khi Tiêu Tụng cưỡi ngựa ra khỏi phủ, mới giả thành bộ dạng gã sai vặt rồi ra phủ cùng với những phó tì Tiêu phủ chuẩn bị quay về Trường An.


Đi khoảng hai chén trà, Bạch Nghĩa đến tiếp ứng. Hai người đi xuyên qua một cánh rừng, cưỡi ngựa đi một lát, Nhiễm Nhan liền thấy thôn trang Trình phủ lần trước tham gia quý nữ tụ hội, nơi đó có một vườn mai lớn rất dễ nhận ra.


Từ thôn trang của Trình phủ đi về hướng nam khoảng 1-2 dặm, cây cối xung quanh càng lúc càng tươi tốt, đến cuối cùng bốn phía đã là rừng rậm.


Bạch Nghĩa đã ở chỗ này quan sát hơn nửa tháng, đã nắm rõ tình hình trong khu vực này, sau khi vào rừng, tìm một chỗ bí mật cột ngựa lại.


Nhiễm Nhan nhìn quanh bốn phía, mới vừa rồi có thể thấy bên này có một tòa núi nhỏ, nếu làm thôn trang tránh nóng thì đích xác không tồi, có điều trong tình huống bình thường, công chúa không thể tùy tùy tiện tiện xuất phủ, cũng không nghe nói Ba Lăng công chúa được sủng ái bao nhiêu, sao lại được chấp nhận cho xây dựng thôn trang bên ngoài? Lại còn là một chỗ không tệ.


Nhiễm Nhan nghĩ, liền hỏi Bạch Nghĩa.


"Ba Lăng công chúa giao hảo với Cao Dương công chúa." Bạch Nghĩa không nói nhiều, nhưng nói ra đều là trọng điểm.


Nhiễm Nhan gật đầu, trách không được sau này sẽ cùng Cao Dương mưu phản, hiện tại Cao Dương công chúa cũng bất quá là mười hai mười ba tuổi, rất được sủng ái, Ba Lăng công chúa giao hảo cùng nàng ta, để lợi dụng là chủ yếu đi!


"Lưu y sinh đang đợi chúng ta ở phía trước..."


Bạch Nghĩa mới nói một nửa, liền bị Nhiễm Nhan ngắt lời, "Lưu Thanh Tùng cũng tới sao?"


Chuyện này không thể trách Nhiễm Nhan đại kinh tiểu quái, nàng đối với Lưu Thanh Tùng đã tới mức dị ứng, nghe nói Lưu Thanh Tùng cũng có mặt, lập tức có cảm giác xuất sư chưa đánh trận đã chết trước.


Bạch Nghĩa không phát hiện Nhiễm Nhan khác thường, chỉ khẳng định một tiếng.


Nhiễm Vân Sinh là thân ca ca của Nhiễm Vận, Nhiễm Vận tất nhiên vô cùng lo lắng, Lưu Thanh Tùng nếu không tới, chỉ sợ có thể bị Nhiễm Vận lột vài lớp da, bởi vậy Nhiễm Nhan cũng sâu sắc lý giải. Cũng không thể không cho Lưu Thanh Tùng tới, cho nên Nhiễm Nhan quyết tâm đêm nay khi hành động nhất định phải cách Lưu Thanh Tùng thật xa.


"Nơi này đường không dễ đi, ngài chịu khó một chút." Bạch Nghĩa nhắc nhở.


Để tránh kinh động đến hộ vệ của biệt viện, khẳng định không thể dùng ánh sáng. Hai người một đường sờ soạng, trí nhớ của Bạch Nghĩa rất tốt, đường đi qua đều rất ít dây leo hay bụi rậm, Nhiễm Nhan trước kia cũng có chút kinh nghiệm du lịch dã ngoại, đi đường cũng không tính là quá khó khăn.


Bạch Nghĩa khi còn ở Tô châu đã biết chuyện Nhiễm Nhan nghiệm thi, tuy là như thế, vẫn phân tán một phần lực chú ý lên người Nhiễm Nhan, sợ nàng cũng như mấy tiểu nương tử khác, nũng nịu mà xảy ra chuyện, dù sao đây cũng là chủ mẫu Hầu phủ.


Mà Nhiễm Nhan tuy đi có chút cố sức, nhưng biểu hiện dẻo dai của nàng làm Bạch Nghĩa âm thầm gật đầu, lấy lại không ít lực chú ý.


Đi chừng một chén trà nhỏ, thì thấy phía trước có hơn 10 bóng người lóe lên.


"Đại huynh!" bên kia có người phát hiện động tĩnh, nhạy bén quay người đề phòng.


Bạch Nghĩa ừ một tiếng, mang theo Nhiễm Nhan đi qua. Lúc này Nhiễm Nhan cũng giống như Bạch Nghĩa, đều bịt kín mặt, bởi vậy mọi người cũng chỉ thấy một người dáng vóc nhỏ xinh, vì cùng đến với Bạch Nghĩa, bọn họ cũng không hỏi nhiều.


Tuy mọi người đều che mặt, Nhiễm Nhan chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Lưu Thanh Tùng, hắn cao hơn người khác non nửa cái đầu, lại gầy như chỉ cần gió thổi qua là bay, chói mắt nhất trong đám.


"Tình huống thế nào?" Bạch Nghĩa hỏi.


Một người đáp: "Giống như mấy ngày trước, trong viện tổng cộng có 80 hộ vệ, bọn họ phân làm ba đợt đổi ca, mỗi đợt đều là thay đổi toàn bộ, cho nên phỏng chừng toàn bộ thôn trang ít nhất cũng có đến 240 hộ vệ. Trước đó có tìm một đám đạo tặc thử tập kích thôn trang, những hộ vệ đó ai cũng thân thủ bất phàm, chúng ta chỉ có hơn 50 người, dù trong tay có không ít dược, nhưng muốn lặng yên không một tiếng động mà tới gần thôn trang cũng rất khó."


"Chủ tử có an bài, chúng ta cứ yên lặng mà chờ." Bạch Nghĩa nói.


Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, nghĩ chắc Tiêu Tụng chịu để nàng đến đây, thì đã có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, thoáng thả lỏng một chút, rồi bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.


Bọn họ đang đứng trên một sườn núi ở gần thôn trang, có thể nhìn bao quát toàn cảnh.


Thôn trang được xây dựa vào núi, bên trong đèn đuốc sáng trưng, ở chỗ này cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn sáo ca vũ bên trong, bởi vậy mặc dù có cánh rừng tươi tốt che lấp, cũng có thể nhìn rõ ràng toàn bộ cái thôn trang chiếm một diện tích khoảng hơn 30 mẫu này.


Diện tích lớn cũng không quan trọng, nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, một khi có thể khống chế hết người bên trong, muốn lục soát bao lâu thì có thể lục soát bấy lâu.


Mùa hè ngồi xổm trong rừng cũng không phải là một chuyện dễ chịu, may mà Nhiễm Nhan đã sớm có chuẩn bị, lặng lẽ đem dung dịch đuổi muỗi vẩy xung quanh, mới đỡ hơn một chút.


Đợi ở chỗ xa hơn một canh giờ, Lưu Thanh Tùng bắt đầu có chút không kiên nhẫn, "Ta nói, hắn an bài kia, đến tột cùng an bài vào lúc nào?"


Hầu như hắn vừa dứt tiếng, liền thấy chỗ cửa hông có động tĩnh, mọi người vội vàng nín thở nhìn kỹ.


Ánh sáng quá yếu, căn bản nhìn không ra cái gì.


"Cơ hội tới rồi." Bạch Nghĩa thấp giọng nói: "Mười ngày trước chủ tử đã dặn Bôn Tiêu tìm hai người hát xướng mỹ mạo, giả làm tỷ muội gặp nạn, tiếp cận thôn trang."


Bên trong viện rất ít thị tỳ, tuy rằng ai cũng xinh xắn lanh lợi, nhưng không được Ba Lăng công chúa cho phép, bọn họ không thể tùy tiện đụng chạm, những hộ vệ đó lại không phải xuất thân từ quân đội chính quy củatriều đình, phần lớn đều là đám du hiệp, có vài người còn có xuất thân ác bá, hàng năm không thấy nữ sắc, vừa nhìn thấy một đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa, sao còn chịu đựng được.