Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 338: Người thua nặng nhất




Bộ dạng Thập Nhất Lang thoạt nhìn ước chừng chỉ khoảng 18 tuổi, hai má có chút thịt, dường như chưa tan nét trẻ con, đường nét gương mặt đều nhu hòa hơn nhiều so với Tiêu Huyễn Chi, mặt mũi cực kỳ xinh đẹp, hàng chân mày kia, cũng không phải hàng mày kiếm sắc bén như đa số lang quân của Tiêu gia, mà thon dài nhu hòa, con ngươi thanh triệt, mới nhìn có vẻ rất vô hại.


Nhiễm Nhan vô cùng kinh ngạc, theo phỏng đoán của nàng, Tiêu Thập Nhất Lang chỉ sợ là người có dã tâm bừng bừng, cho nên mới liên quan tới Đông Dương phu nhân, nhưng tướng mạo hắn như vậy, thật sự là quá dễ mê hoặc người khác, cũng quá ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan.


Tiêu Thập Nhất lang tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Nhiễm Nhan, đảo mắt qua, trộm nhìn về phía Nhiễm Nhan, vừa nhìn thấy dung mạo Nhiễm Nhan tinh xảo tú mỹ như vậy, hơi sửng sốt một chút, chợt ra vẻ thần bí mà nháy mắt với nàng, khóe môi hơi cong lên, lại không chú ý đến Tiêu Tụng đang ở bên cạnh.


Nhiễm Nhan ngạc nhiên, cả khi đang ở trong tình cảnh như vậy mà còn nghĩ đùa giỡn tẩu tử, xem ra quả thật là cái tay ăn chơi.


Tiêu Tụng nhíu mày, nhiệt độ chung quanh lập tức hạ xuống vài độ, thanh âm thuần hậu mang vẻ lạnh lẽo làm người run sợ, chậm rãi đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, "Thập Nhất đệ đừng vội, chờ tộc trưởng xử trí xong đi, huynh trưởng sẽ tự mình giới thiệu ngươi với Cửu tẩu của ngươi."


Những người khác đương nhiên cũng thấy động tác nhỏ của Tiêu Thước Chi, chẳng qua do góc độ nhìn nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bị Tiêu Tụng chọc ra như vậy, tức khắc cả phòng lặng ngắt như tờ.


Phanh!


Tiêu Cảnh tức giận đến cả người run lên, đập mạnh một cái lên bàn dài, gầm lên: "Người đâu, Tiêu Thước Chi ở trong từ đường mà lại có hành vi không hợp, khinh nhờn tổ tiên, phạt mười trượng!"


Ở trước mặt tổ tiên khinh bạc huynh tẩu, lần này thì xong rồi!


Tiêu Tụng dư quang thoáng nhìn có người hơi nhổm dậy, có vẻ như muốn cầu tình, Tiêu Tụng liền giành trước một bước thẳng thân cung kính nói: "Thỉnh tộc trưởng bớt giận, tính cách Thập Nhất đệ từ trước đến nay luôn hoạt bát, ta thấy hắn cũng chỉ là tò mò, trừng phạt nhỏ để răn đe là được rồi, phạt trượng có quá mức nghiêm khắc hay không?"


Biểu tình hắn nghiêm túc, tình ý chân thành, như đang thật sự cầu tình cho Tiêu Thước Chi.


Nhưng hai chữ "hoạt bát" kia quả thực như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đáy lòng Tiêu Cảnh, lang quân của Tam phòng vào cuối đời Tùy hầu như đều tuổi xuân chết sớm, trọn vẹn chỉ lưu lại một cây độc đinh này, năm đó Tiêu Trác trước khi mất đã thân thủ đem Tiêu Thước Chi còn trong tã lót phó thác cho Tiêu Cảnh, cầu xin Tiêu Cảnh nhất định phải giúp ông nuôi dưỡng đứa nhỏ này thành người, dù không thể trở thành châu báu, cũng phải là một lang quân đường đường chính chính, không bôi nhọ cả tộc Tiêu thị.


Tiêu Trác và Tiêu Cảnh là cùng một mẹ, tình cảm rất sâu nặng, nghĩ huynh trưởng chỉ chừa lại một cây độc đinh, bởi vậy đối xử với Tiêu Thước Chi còn tốt hơn so với đối xử với nhi tử của chính mình.


Tiêu Thước Chi khi còn nhỏ ngoan ngoãn hơn Tiêu Tụng không biết gấp mấy trăm lần, cũng cực kỳ thông minh, Tiêu Cảnh vô cùng vừa lòng, đến khi lớn lên, Tiêu Thước Chi dần dần trầm mê nữ sắc, không nghĩ tiến thủ. Lúc đầu, Tiêu Cảnh nghĩ thầm chẳng lẽ là ý trời, biểu thị Tam phòng cần con nối dõi là quan trọng nhất? Bởi vậy chỉ trách cứ một chút, chẳng những cưới cho Tiêu Thước Chi một chính phu nhân xuất thân danh môn, đoan trang mạo mỹ, thậm chí còn cưới thêm hai phòng trắc thất, dắng thiếp, thị thiếp tổng cộng lại cũng đến 12 người, không ngờ hắn còn tệ hơn, không ngừng thông đồng với thị tỳ trong phủ, còn thường xuyên qua đêm ở kỹ quán...


Tiêu Cảnh tự cảm thấy thẹn với phó thác của Tam ca, đã thành một khối tâm bệnh, thiếu điều đến mức chết không thể nhắm mắt.


Giờ phút này còn bị Tiêu Tụng chọc một cái nhẹ nhàng, tức khắc hỏa khí của ông càng vượng, giận đến ho khan vài tiếng, sau khi thuận khí mới oán hận nói: "Ta không có đui, không cần phải thoái thác thay hắn, đánh!"


Tiêu Tụng thấy Tiêu Cảnh tâm ý đã quyết, thì cũng không nói gì nữa, trên mặt còn mang vẻ tiếc hận nhàn nhạt, ngồi ngay ngắn chờ đợi gia pháp bắt đầu.


Tiêu Thước Chi trong lòng cực kỳ hận, nhưng cũng không dám cãi lại, sợ Tiêu Tụng sẽ đem mười trượng kích động cho thành hai mươi trượng.


Nhiễm Nhan liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, rồi rũ mắt nhìn chằm chằm ống tay áo mình. Chỉ chốc lát sau, tiếng 'bang bang' trầm đục đã vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng la của Tiêu Thước Chi.


Ước chừng đánh được sáu bảy gậy, Nhiễm Nhan đã có thể ẩn ẩn ngửi được mùi máu tươi, không khỏi giương mắt lên nhìn. Cây trượng kia là thiết trượng, bên ngoài cũng không bằng phẳng, người dụng hình cũng đều là hán tử thể trạng cường tráng, chỉ cần năm ba gậy là da tróc thịt bong, hoàn toàn không phải loại gậy gỗ mà mấy bà tử dùng để đập vài cái như trong tưởng tượng của Nhiễm Nhan.


Vốn dĩ Nhiễm Nhan còn cho rằng phạt mười trượng không tính là nặng, vừa thấy xong, cảm thấy nếu đánh hai mươi trượng, nửa cái mạng liền đi luôn, mười trượng này ít nhất cũng bò mười ngày nửa tháng.


"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, đến tột cùng vì sao lại định ngày hẹn Xuân Lai?" Tiêu Cảnh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tiêu Thước Chi đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh giọng hỏi.


Mà Tiêu Thước Chi lúc này vẫn còn cười được, thở hổn hển hừ hừ nói: "Bộ dạng kia của nàng ta, ta có thể nhìn trúng sao? Nếu không phải nàng ta hẹn ta, ta mới không thèm xuống tay với thị tỳ tư sắc cỡ này."


Tiêu Huyễn Chi hơi nhíu mày. Nhưng Tiêu Thước Chi nói cũng là sự thật, hắn thích nữ nhân, nhưng phải là mỹ nhân mới được, hắn duyệt qua vô số nữ nhân, cho dù có muốn đổi vị qua cháo trắng rau xào, cũng không cần phải như Xuân Lai.


Cho nên lời này của Tiêu Thước Chi vừa nói ra, hơn phân nửa người ở đây đều tin, đều ghét bỏ mà nhìn về phía Xuân Lai...hảo cho một tiện tỳ muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng!


Nhiễm Nhan liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, hắn mặt vô biểu tình, cũng không biết là tin hay không tin, Nhiễm Nhan thì lại không tin, nếu Xuân Lai thật sự chỉ là muốn bay lên đầu cành, điều kiện của Tiêu Huyễn Chi nhìn kiểu gì cũng tốt hơn nhiều so với Tiêu Thước Chi, một mỹ nam si tình tốt đẹp bày ra trước mắt, nữ nhân nào sẽ te te chạy đi tranh đoạt một cái củ cải bự hoa tâm cùng với nữ nhân khác? Hơn nữa Xuân Lai lại không thích Thập Nhất Lang.


Tiêu Cảnh vuốt xuống cơn giận, chuyển qua hỏi Xuân Lai: "Ngươi hẹn Thước Chi, thật sự chỉ là vì dụ dỗ hắn?"


Xuân Lai rũ đầu, không dám nhìn vào mắt của bất kỳ ai, chuẩn bị cắn răng một cái rồi nói "Dạ", nhưng lời của nàng ta còn trong miệng, đã bị Tiêu Huyễn Chi cắt đứt, "Không phải!"


Mọi người dồn ánh mắt về phía Tiêu Huyễn Chi.


Manh động!


Ánh mắt Tiêu Tụng hơi lóe lên, tự nhiên rũ mắt che lại biến hóa trong chớp mắt này, đến khi nhìn lên, vẫn là một mảnh gợn sóng bất kinh, suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua, cắt ngang lời hắn: "Ta khuyên Thập đệ vẫn là đừng có xử trí theo cảm tính, cho dù Xuân Lai theo ngươi hơn mười năm, không có công lao cũng có vài phần tình cảm, nhưng ngươi cũng biết rõ Tiêu gia chúng ta từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, đại phòng chỉ còn dư lại một đích tử là ngươi, đừng có vì những người không quan trọng mà làm hỏng tiền đồ của chính mình."


Việc này nếu Tiêu Huyễn Chi dính phải, cùng lắm cũng chỉ ăn một trận đòn, nhưng hắn làm chuyện ảnh hướng không tốt đến thanh danh của hắn, tương lai muốn nhập sĩ, tất nhiên vô cùng khó khăn.


Đương nhiên, Tiêu Tụng khuyên can hắn, mục đích chủ yếu cũng không phải là vì tiền đồ của hắn.


Hơn nữa những lời này của Tiêu Tụng, tuy đều nói là lỗi ở Xuân Lai, nhưng cũng nhắc nhở mọi người Tiêu gia về tình cảm lâu năm của nàng ta. Điểm này, Tiêu Huyễn Chi cũng minh bạch, bị Tiêu Tụng ngắt lời, đã khiến cho hắn bình tĩnh lại một chút.


"Đều là nô tỳ sai, nô tỳ theo Thập Lang rất nhiều năm, thấy hắn không thích nô tỳ, cho nên mới câu dẫn Thập Nhất Lang, nô tỳ tùy ý gia chủ xử trí." Xuân Lai vội vàng nói.


Xuân Lai làm hết thảy những chuyện này, bất quá là để bảo toàn cho Đông Dương phu nhân, càng là bảo toàn cho Tiêu Huyễn Chi, nếu như Tiêu Huyễn Chi ôm tội vào người, tất cả những gì nàng làm đây còn có ý nghĩa gì nữa?


Nàng đưa cặp mắt tràn ngập vẻ cầu xin nhìn về phía Tiêu Huyễn Chi, cầu hắn đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.


"Tộc trưởng, các vị tộc lão, đại phu nhân tới." Có sai vặt ở cửa thông báo.


Tiêu Cảnh gập đầu, "Để bà ấy vào."


Giọng nói vừa dứt không lâu, ánh sáng ở cửa đã tối sầm lại, Đông Dương phu nhân được một thị tỳ một bà tử dìu đến, sắc mặt có chút tái nhợt, biểu tình vẫn lạnh nhạt xa cách, được bộ tố y làm nổi bật lên, giống như khói mỏng có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.


Đông Dương phu nhân hơi khom người với Tiêu Cảnh trên chủ tọa. Tiêu Cảnh xua tay nói: "Thân thể ngươi không khoẻ, không cần đa lễ như vậy, ngồi đi."


Chờ Đông Dương phu nhân ngồi xuống, Tiêu Cảnh mới nói: "Xuân Lai ở trong hiếu kỳ lại lén hẹn hò Thước Chi, nàng ta đã thẳng thắn thừa nhận, làm ra chuyện bôi nhọ Tiêu thị như vậy, không nghiêm trị thì không đủ để lập tộc quy, ngươi có ý kiến gì không?"


"Là ta lơ là quản thúc, mới khiến cho tỳ nữ trong viện cả gan làm loạn. Bất quá chỉ là một thị tỳ thôi, đánh chết hay đuổi đi cũng đều là hợp tình hợp lý, nhưng thỉnh tộc trưởng cùng các vị tộc lão, niệm tình nàng ta đã tận tâm tận lực chiếu cố cô nhi quả phụ chúng ta mấy năm, xử lý nhẹ một chút." Thanh âm của Đông Dương nhẹ nhàng nhàn nhạt, nghe không ra chút cảm xúc gì. Nhưng ý kiến của bà ta, lại không thể bỏ qua.


Các tiểu bối của Tiêu thị có khả năng không ủng hộ bà nhiều, nhưng trong mắt của những tộc lão đã từng thuộc Vương triều Tây Lương, Đông Dương phu nhân vẫn Hoàng Hậu của Tây Lương hậu chủ, là trưởng tẩu của bọn họ, hơn nữa đã cam tâm tình nguyện mà thủ tiết vì hậu chủ nhiều năm như vậy, đức hạnh không có gì để phàn nàn, tuy tuổi trẻ lại đáng để bọn họ kính trọng.


Chuyện của Xuân Lai liên lụy đến việc trong tộc có người cấu kết với thế lực bên ngoài, làm cho bọn họ đề cao cảnh giác, đồng thời cũng tính toán âm thầm điều tra.


Xuân Lai chết hay sống vốn không phải đại sự gì, quan trọng là những chuyện sau lưng.


Sau khi các tộc lão thương nghị một hồi, do Tiêu Cảnh bắt đầu tổng kết, nửa phần trước là một đoạn thật dài, nói có sách, mách có chứng, đại ý chính là: Tiêu gia chúng ta là có trí tuệ, tuy Xuân Lai phạm lỗi không thể tha thứ, nhưng niệm tình đã hầu hạ chủ tử không có công lao cũng có khổ lao, lại có đại phu nhân cầu tình, liền mở một mặt lưới.


Trọng điểm thì chỉ có tám chữ: phạt ba mươi trượng, trục xuất Tiêu gia.


"Tộc trưởng!" Tiêu Huyễn Chi lập tức có chút đứng ngồi không yên.


Nhiễm Nhan nhìn Tiêu Thước Chi còn quỳ rạp trên mặt đất hơi thở thoi thóp, cũng biết hắn vì cái gì lại kích động như vậy, sau khi phạt 30 trượng, rất có khả năng chỉ còn là một khối thi thể bị ném ra khỏi Tiêu gia...


Còn có một điểm Nhiễm Nhan không biết, xử phạt con cháu bổn gia, trượng kia đều đánh vào mông, thịt nhiều cũng sẽ không tổn thương đến tạng phủ, chẳng qua chịu chút nỗi khổ da thịt, mà trục xuất Tiêu gia, đặc biệt là phó tì, thì là loạn côn, có thể nói bị đánh một trận cho dù không chết, cũng bị tàn tật.


Mà Tiêu Thước Chi bị trừng phạt cũng không tính nhẹ, bắt đầu ngay lúc này, quỳ ba ngày ở từ đường, sau đó bị cấm túc một năm, ăn chay niệm phật, canh mộ cho Hiếu Minh Đế và Tuyên Huệ Hoàng Hậu thái phu nhân, không được dính thức ăn mặn, không được gần nữ sắc, không được bước ra khỏi phạm vi lăng tẩm nửa bước.


"Việt Chi, ngươi ở lại đốc hình đi." Tiêu Cảnh chuyển qua Tiêu Tụng.


"Dạ." Tiêu Tụng chắp tay đáp ứng.


Đây là Tiêu Cảnh cố tình thả cho Tiêu Huyễn Chi, nguyên bản phải là vị tộc lão nào đó, hoặc là đích trưởng tử của phòng nào đó tới đốc hình, gặp phải người nghiêm túc bản khắc như Tiêu Duệ Chi, nếu đánh tuyệt đối là thật sự đánh 30 trượng, Tiêu Tụng làm việc thì linh hoạt hơn nhiều.


Tiêu Huyễn Chi đại hỉ, tâm cảm thấy hôm nay quả nhiên không có cầu sai người.


Mọi người lục tục tan đi, Tiêu Huyễn Chi yên lặng hành lễ với Tiêu Tụng, thỉnh hắn chiếu cố một chút.


Trong trận loạn này, người thua nặng nhất khôngthể nghi ngờ là Đông Dương phu nhân, bởi vì việc này mà toàn bộ Tiêu thị bắt đầu sinh nghi đối với bà ta, nếu không thể tẩy thoát hiềm nghi, vô luận nỗ lực cỡ nào đi nữa cũng không thể đưa Tiêu Huyễn Chi lên ghế tộc trưởng.