"Ngươi có biết trong hộp đựng cái gì không?" Nhiễm Nhan hỏi Lương Nhi, tuy khả năng nàng ta biết không lớn, nhưng Nhiễm Nhan vẫn không muốn buông tha một chút cơ hội nào.
Lương Nhi chần chờ một chút, mới nói: "Là một bộ xiêm y."
Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng thấy hơi chấn động, vốn cho rằng là thái phu nhân cất giấu rất bí mật, không ngờ Lương Nhi lại biết, Tiêu Tụng không khỏi hỏi: "Có thấy qua nó là xiêm y dạng gì không?"
"Là một kiện Khúc Cư màu đen giống bộ thái phu nhân mặc trên người, nhưng bên trên là dùng chỉ tơ vàng thêu hoa văn hồi vân, nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá, ngoài ra còn có một bộ trang sức, có mười hai cây trâm phượng, nhưng trước đó đã bị thái phu nhân lấy đi tám cây, giao cho Lăng Tương tỷ tỷ, nói chờ đến khi nương nương trăm năm thì giao lại cho bà." Lương Nhi nói. Nàng ta biết đây là y phục công chúa Lương triều, nhưng không thể nói thẳng, dù gì Tây Lương cũng đã không còn nữa, kiện y phục kia cũng chỉ là một kiện y phục bình thường.
Tiêu thái phu nhân đương nhiên là lo lắng bị người khác nói ra nói vào, cho nên mới bỏ đi tám cây trâm phượng, y phục của công chúa Đại Đường đã không còn là Khúc Cư màu đen nữa, như vậy thì dù Tiêu Hoàng Hậu có giữ y phục lại, cũng chỉ xem như để làm kỷ niệm.
"Đây là y phục tổ mẫu để lại cho cô mẫu đến khi trăm năm thì dùng để nhập liệm." Tiêu Tụng trầm ngâm một chút, nói: "Đối với cô mẫu, là có ý nghĩa không bình thường, nhưng với người khác, thì bất quá cũng chỉ là một kiện y phục cũ mà thôi, ai sẽ giết người chỉ để lấy một kiện y phục?"
Lưu Thanh Tùng mang đôi mắt hồng hồng bước ra từ nội thất, hắn rất thân thiết với thái phu nhân, Lăng Tương thường ngày cũng luôn chiếu cố hắn, chỉ trong vòng một ngày, hai "Thân nhân" qua đời, hơn nữa Tiêu thị có lẽ sẽ không cho phép hắn mặc áo tang, ánh mắt Lưu Thanh Tùng tan rã, bộ dáng bị đả kích đến không chịu nổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người đã trở nên vô cùng tang thương. Tiêu thái phu nhân là sống thọ và chết tại nhà, Lưu Thanh Tùng còn không thể thừa nhận, huống chi Lăng Tương là bị người mưu sát.
Lưu Thanh Tùng ngồi xuống tịch, yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Tra! Cửu Lang, ngươi nhất định phải tra ra hung phạm, lão tử đem hắn bầm thây vạn đoạn! Băm cho chó ăn!"
Nhiễm Nhan có thể hiểu được tâm tình của hắn, trước kia khi Tần Vân Lâm nằm trên đài giải phẫu của nàng, tâm tình nàng cũng như vậy, thậm chí nếu không phải do đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngăn cản, nàng thật sự sẽ đem mấy tên tội phạm đang sống sờ sờ đó ra tra tấn cho đến chết.
"Được." Tiêu Tụng sau khi đáp ứng hắn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nhiễm Nhan tới cửa nhìn hắn bộ bộ sinh phong mà đi vào nhà thủy tạ trong viện, nói vài lời cùng Tống Quốc Công và các trưởng bối bổn gia, những người đó chần chờ khá lâu, thương nghị vài câu, rồi mới gật đầu.
Tiêu Tụng ra khỏi nhà thuỷ tạ, gọi Bạch Nghĩa tới, ra lệnh cho hộ vệ toàn phủ đi canh giữ các cửa, rồi bắt đầu lục soát từng phòng.
"Lăng Tương đã chết bao lâu?" Tiêu Tụng đến gần, dò hỏi Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan quyết đoán nói: "Không đến hai khắc."
Tiêu Tụng gật đầu, một cái hộp nam mộc tơ vàng lớn như vậy mà muốn trong thời gian ngắn giấu tai mắt mọi người đưa ra ngoài, khẳng định là không dễ dàng. Tiêu Tụng sai người đi tra tất cả người và xe ngựa xuất phủ trong vòng nửa canh giờ qua.
Hộ vệ Tiêu phủ làm việc rất sạch sẽ lưu loát, chưa đến một khắc, đã đem tới danh sách của những người xuất phủ trong nửa canh giờ vừa rồi và những nơi họ đi, khi đi mang theo những gì...sau khi Tiêu Tụng xem qua hết toàn bộ, loại bỏ ra mấy người không có hiềm nghi, rồi sai người đi tìm những người hiềm nghi về. Tổng cộng có ba người, trong đó hai người là một khắc trước lên xe ngựa đi ra ngoài báo tang, khả nghi nhất, người còn lại là Thư nương, nguyên nhân ra cửa không rõ.
Sắp đến buổi trưa, mọi người cũng chưa ai ăn gì, chỉ ăn sơ qua một chút. Sau giờ ngọ, quan tài của thái phu nhân được đưa tới, là một cỗ quan tài bằng nam mộc tơ vàng sơn đen hoa văn đỏ, Độc Cô thị dẫn theo vài phu nhân bổn gia sửa lại dung nhan cho thái phu nhân. Trên thực tế, bọn họ cũng chỉ là đứng bên cạnh nhìn, tránh cho người khác mạo phạm di thể của thái phu nhân, công việc trang điểm đều là do Lương Nhi và hai bà tử liễm thi làm
Tiêu thị dù sao cũng là môn phiệt thế gia, mặc dù phát sinh mưu sát án, nhưng không một ai hoảng loạn, các phụ nhân được yêu cầu tạm thời ở tiểu đông xá không được ra ngoài, bọn họ cũng chờ ở đó, muốn trò chuyện thì trò chuyện, muốn chơi cờ thì chơi cờ.
Nhiễm Nhan làm phu nhân của Tiêu gia, đương nhiên không thể theo Tiêu Tụng lắc lư bên ngoài, bởi vậy sau khi xong cơm trưa, cũng vào tiểu đông xá. Trong đám người, chỉ có công chúa, huyện chủ có thể chờ ở trong viện của mình.
"Thím mau qua bên này ngồi." Uyển nương nhìn thấy Nhiễm Nhan, liền mở miệng gọi nàng.
Có lẽ là bởi vì nhi tử của Uyển nương quá đáng yêu, Nhiễm Nhan cũng coi như cho nàng ta vài phần mặt mũi, liền theo đường mòn đi vào trong đình hóng gió.
"Thím xin mời ngồi." Mọi người sôi nổi nhường đường cho nàng, Uyển nương đem chủ tọa nhường ra.
Vai vế của Nhiễm Nhan lớn hơn bọn họ một bậc, theo lý nên ngồi ở chủ tọa, cho nên nàng cũng không từ chối. Nàng bên này vừa mới quỳ ngồi xuống, liền có một phụ nhân trẻ chừng 16-17 tuổi nói: "Thím bên người sao chỉ có một thị tỳ vậy?"
Nhiễm Nhan nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "Mấy ngày nay ta đều canh giữ hầu hạ bên người thái phu nhân, thái phu nhân không thích người nhiều, ta liền đưa bọn họ trở về." Dừng một chút, Nhiễm Nhan nói tiếp: "Tẫn hiếu đạo đương nhiên nên tự tay làm lấy, làm thoả đáng được mới tốt. Như thế nào, cháu dâu hỏi cái này làm gì?"
Nữ tử này rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Nhiễm Nhan trực tiếp phản kích lại.
Tiêu phủ có đưa qua vài thị tỳ, Nhiễm Nhan không thích dùng, cho nên mới bí mật mua vài tiểu nữ hài trong sạch giao cho Hình Nương dạy dỗ, sau này khi Vãn Lục và Ca Lam gả đi, Nhiễm Nhan cũng yên tâm hơn về thị tỳ bên người, chỉ là hiện giờ bên cạnh tạm thời thiếu người. Bất quá, nói chuyện với người Tiêu gia, cũng không thể tùy tiện nói bậy, tỷ như nói "thích thanh tĩnh" "Không thích nhiều người hầu hạ" đều sẽ làm cho bọn họ xem thường, mấy phu nhân đó sẽ không cảm thấy mình thanh cao, chỉ cho rằng mình keo kiệt, không phóng khoáng.
"Nhi chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Phụ nhân trẻ kia có chút xấu hổ, ánh mắt bay qua một phụ nhân hơn hai mươi tuổi bên cạnh. Chắc là được người khác khuyến khích, muốn bắt ép nàng một chút, Nhiễm Nhan cũng không để bụng, trong lòng cũng rất rõ ràng, những người này không thật sự coi nàng như trưởng bối, chẳng qua là thấy tò mò về nàng mà thôi.
Mặt Nhiễm Nhan lạnh như băng, làm nhiệt độ trong đình giảm xuống vài độ, mọi người cũng không dám thở mạnh, thường hay trộm nhìn nàng, không khí có chút xấu hổ.
"Các ngươi chơi đi, ta đi qua bên a gia." Nhiễm Nhan giơ tay, để Vãn Lục đỡ đứng dậy, hơi gật đầu cáo từ các nàng.
Mọi người nhìn theo Nhiễm Nhan một thân tố y đi giữa vườn hoa, cảm thấy thật sự là cảnh đẹp ý vui, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra, Uyển nương lẩm bẩm: "Cứ luôn cảm thấy thực sự có chút khí thế trưởng bối."
Trong lòng mọi người đều âm thầm tán đồng.
Cũng không trách được, Nhiễm Nhan kiếp trước đã từng có một đoạn thời gian làm giảng viên đại học, lại có thói quen trình bày trước mặt một đám hình cảnh, tuổi thực tế lại lớn hơn một vòng so với các nàng, mặc dù cổ nhân trưởng thành sớm, cũng không chính chắn hơn Nhiễm Nhan.
"Nương tử, ngài lại dọa người." Vãn Lục thè lưỡi, đi sát vào Nhiễm Nhan nhỏ giọng nói.
Dọa bọn họ Nhiễm Nhan một chút cũng không cảm thấy tội lỗi, dù sao đối phương cũng không ôm tâm tư tốt đẹp gì.
Các phu nhân trưởng bối đều tụ tập ở trong phòng uống trà, có thị tỳ ở cửa thông báo, "Lão phu nhân, Cửu phu nhân tới."
"Vào đi." Thanh âm của Độc Cô thị chậm rãi truyền ra từ trong phòng.
Hai thị tỳ vén rèm lên, Nhiễm Nhan vừa vào phòng thì hơn 10 cặp mắt không hẹn mà cùng nhìn qua.
Nhiễm Nhan chào hỏi từng người xong, Độc Cô thị mới để nàng ngồi xuống. Ngoại trừ công chúa và huyện chủ không tới, trong phòng có năm phụ nhân ngang vai vế với nàng, trẻ nhất cũng đã 28-29 rồi, Nhiễm Nhan ngồi giữa đám người này, muốn không thu hút ánh mắt người khác cũng khó. Bởi vậy nói một hồi, đề tài lại chuyển tới trên người Nhiễm Nhan.
"Tức phụ của Cửu Lang đúng là làm cho mấy sòng bạc ngầm của Trường An đều chảy máu đó!" một lão phụ nhân khoảng hơn 60 tuổi ngồi ở bên cạnh Độc Cô thị cười nhạt nói, vẻ ngoài đoan trang khéo léo, lời nói ra làm người khó phân biệt được đây là châm chọc hay là thuần túy nói đùa.
Nhưng nhìn từ sắc mặt Độc Cô thị thì đây khẳng định không phải vô tâm. Bởi vậy, người trong phòng cũng không có ai dám phụ họa lời nói của bà ta.
Phụ nhân này là thê tử của Tiêu Cảnh tộc trưởng đương nhiệm, luôn đối địch với Độc Cô thị, bà ta xuất thân từ Bac Lăng Thôi thị Nhị phòng cường thịnh nhất, có nhà mẹ đẻ cường hãn chống lưng, bởi vậy mặc dù phẩm cấp mệnh phụ của bà ta thấp hơn Độc Cô thị hai cấp, cũng vẫn dám đối nghịch không chút hàm hồ.
"Là cháu dâu sai, nếu sớm nói cho mọi người nhi có thể sống lâu như vậy, không chừng Tiêu thị chúng ta có thể thắng hết toàn bộ sòng bạc ở Trường An." Nhiễm Nhan hơi cúi đầu, thanh âm bằng phẳng nói.
Lời này trả đũa đến xảo diệu, Độc Cô thị vừa nghe đã thấy vui vẻ, bất quá trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Nhiễm Nhan nhu hòa hơn một chút.
Thôi thị còn chưa kịp nói tiếp, thị tỳ ở cửa đã thông báo, Đông Dương phu nhân tới.
Ánh sáng ở cửa tối sầm lại, Đông Dương phu nhân vẫn một thân tố y, thanh đạm như u cốc trong núi xa, thoáng chào hỏi mấy người cùng vai vế bên trong phòng, rồi quỳ ngồi xuống.
Nhiễm Nhan không thể không nghi ngờ, vụ giết người lần này có quan hệ với bà ta, nên nhìn thêm vài lần. Đông Dương phu nhân hình như cảm thấy ánh mắt của nàng, cũng hơi nghiêng đầu, cười nhẹ với nàng.
Chuyện làm Nhiễm Nhan thấy nhẹ nhõm là khi Đông Dương phu nhân đến đã làm đề tài xoay quanh nàng dừng lại, mọi người bắt đầu đàm luận đời sau của thái phu nhân.
Nói gì thì nói, Đông Dương phu nhân là phu nhân của đích trưởng phòng, Tiêu thị vốn là hoàng tộc, nếu Tây Lương không mất, bà ta hiện tại chính là Hoàng Hậu. Hậu chủ mới hoăng không lâu, tuy sẽ không có ai coi bà ta như Hoàng Hậu mà cung phụng, nhưng địa vị hiện tại trong tộc vẫn cao hơn một đầu so với các phu nhân khác, ngay cả cao ngạo như Độc Cô thị, cũng sẽ cho bà ta vài phần mặt mũi.
Mọi người đang câu được câu không mà trò chuyện, một thị tỳ vội vàng tiến vào, khom người nói với Độc Cô thị: "Lão phu nhân, tộc trưởng cùng quốc công thỉnh ngài qua một chuyến."
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, Độc Cô thị cũng ngẩn ra, có chuyện gì mà phải gọi một mình bà qua?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà không chần chờ, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ để thị tỳ bên người đỡ dậy, "Các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, ta đi nhìn xem."
Nhiễm Nhan chần chờ một chút, cũng đứng dậy đi theo.
Vừa mới ra cửa liền nghe thị tỳ nhỏ giọng nói với Độc Cô thị: "Lão phu nhân, Cửu Lang đã gọi hết những người khả nghi kia về, ở trên xe của Đại Ninh quận phu nhân phát hiện tráp nam mộc tơ vàng của thái phu nhân, quận phu nhân nói là ngài sai nàng ấy đưa vào trong cung."
"Cái gì?" Độc Cô thị trong lòng kinh hãi, biểu tình vẫn luôn đoan trang cũng có chút mất khống chế, "Ta cùng với nàng ta không oán không thù, vì sao phải hãm hại ta?"
"Nô tỳ cũng không biết, chỉ là báo trước cho lão phu nhân một chút thôi." Thị tỳ thấy Độc Cô thị dừng bước chân, cẩn thận thúc giục, "Lão phu nhân, chúng ta nhanh chóng qua đó đi."