Động tác của mọi người trong viện đều khựng lại. Lăng Tương đã sớm không còn là tiện tạ, nàng từ lâu đã thề cả đời không gả chồng, chỉ phụng dưỡng thái phu nhân, hiện giờ xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của mọi người là Lăng Tương tuẫn chủ*.
*tự sát chết theo chủ
Trong lòng Độc Cô thị căng thẳng, lập tức theo thị tỳ quay lại viện kia, mặt hầm hầm, môi hơi mím, trầm giọng hỏi: "Lăng Tương hiện tại như thế nào?"
"Cắt cổ tay, máu chảy đầy nhà, lúc nô tỳ tới đã thỉnh y sinh, nhưng nô tỳ cảm thấy, có chút nguy hiểm." Sắc mặt thị tỳ tái nhợt, nhưng ý nghĩ còn rất rõ ràng, nói đâu ra đó.
Độc Cô thị không hỏi tiếp, bước chân nhanh hơn, vội vàng đi vào viện nơi Tiêu thái phu nhân từng ở.
Thi thể của Tiêu thái phu nhân còn chưa kịp nhập liệm, vẫn còn nằm trên giường trong phòng ngủ, mà phòng Lăng Tương thì ở ngay sát phòng ngủ của thái phu nhân. Chẳng qua khi Tiêu thái phu nhân còn sống, Lăng Tương đặt một cái giường nhỏ trong phòng ngủ của thái phu nhân, rồi ở luôn đó, để tiện hầu hạ bất cứ lúc nào.
Nhiễm Nhan cũng theo đám người Độc Cô thị vào trong phòng Lăng Tương. Vừa mới vào trong, một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, rất nhiều phụ nhân đều vội vàng dùng tay áo che mũi lại.
Trong phòng mấy người Tống Quốc Công đã sớm có mặt, mấy gã sai vặt đứng ở chỗ màn che nội thất, ngăn hầu hết mọi người bên ngoài, từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy rõ tình huống cụ thể bên trong.
Nhiễm Nhan đi theo phía sau Độc Cô thị, lại không bị ngăn trở.
Trong phòng, Lăng Tương quần áo chỉnh tề nằm trên giường, tay phải cầm một đoản đao đẫm máu, trên cổ tay trái có một vết cắt chỉnh tề, trong phòng từ màn đến vách tường nơi nơi đều dính đầy máu, nhưng vị trí vết máu phun lên đều tương đối thấp, trên váy áo màu trắng trơn của Lăng Tương, cũng chỉ dính một ít máu.
Trên mặt đất lại tích một vũng máu lớn.
Nhiễm Nhan trong hơn một tháng này tuy mỗi ngày đều canh giữ bên người thái phu nhân, nhưng cũng không nói chuyện nhiều với Lăng Tương, bởi vậy cũng không quá quen thân, dù vậy, Nhiễm Nhan thấy người quen biến thành một khối thi thể, vẫn khổ sở dời mắt đi.
Tiêu Tụng nhận thấy cảm xúc của nàng thay đổi, liền đến gần, trộm cầm lấy tay nàng. Nhiễm Nhan hơi hoảng, giãy giụa hai lần, tay vẫn bị hắn nắm chặt.
Trong phòng quá nhiều người, Nhiễm Nhan sợ động tác quá lớn sẽ bị người khác phát giác, đành phải lẳng lặng để mặc hắn nắm. Bàn tay ấm áp bao trọn lấy tay nàng, bất an trong lòng dần dần bình phục, thay thế vào là một cảm giác kiên định.
Hiện trường này vừa nhìn thì hầu như không có sơ hở, nếu không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp về phương diện này, đương nhiên sẽ lập tức cho rằng đây là Lăng Tương vì trung thành mà tự sát tuẫn chủ.
Nhưng Tống Quốc Công bọn họ đều là người trải qua tang thương, dù nhìn không ra hiện trường có sơ hở gì, nhưng nhìn toàn bộ, vẫn cảm thấy có chút không ổn, mấy huynh đệ lập tức thảo luận xem có cần đem việc này thông tri phủ nha hay không.
Mấy người này chỉ là thoáng nghị luận vài câu, thì đã có kết quả. Tống Quốc Công quay đầu, khuôn mặt nghiêm nghị nói: "Việt Chi, việc này giao cho ngươi, tra cho rõ ràng."
Tiêu thị là danh môn vọng tộc, nếu thật là mưu sát, truyền ra ngoài sẽ thật sự ảnh hưởng xấu tới danh dự, nhưng giấy không thể gói được lửa, ai cũng không thể bảo đảm cái chết của Lăng Tương có thể giấu đến tích thủy bất lậu, biện pháp tốt nhất chính là: Vô luận Lăng Tương chết như thế nào, với bên ngoài đều nhất trí tuyên bố là tuẫn chủ, cũng dùng lễ chế mai táng cao cấp, lẫn lộn nghe nhìn, bí mật điều tra rõ việc này, bắt được hung thủ giao cho phủ nha, lợi dụng quan hệ nhân mạch trong tộc, phong tỏa toàn bộ tin tức.
Tiêu Tụng không quá muốn tiếp nhận việc này, nhưng tộc nhân cả phòng nhìn qua, hắn cũng không làm gì được.
Hắn buông tay Nhiễm Nhan ra, cho tất cả mọi người rời khỏi phòng, chỉ để lại những người chứng kiến, còn có mấy thị tỳ bên cạnh của thái phu nhân, cũng phân phó Bạch Nghĩa đi kêu 30 hộ vệ lại đây, bảo vệ thật kỹ viện của thái phu nhân. Rồi sau đó Tiêu Tụng bắt đầu phản bác những kiến nghị bài tra từ phát hiện của những người khác. Nhiễm Nhan hiểu biết thói quen của hắn, hắn thích tự mình thăm dò hiện trường, mà không phải chờ thuộc hạ tới báo cáo kết quả điều tra, những hộ vệ đó đều là thô nhân, chỉ biết nhìn những dấu vết lớn, vài manh mối rất nhỏ luôn dễ dàng bị bỏ qua.
"Lục soát phòng Lăng Tương, và phòng thái phu nhân, nhìn xem có mất thứ gì hay không." Tiêu Tụng sau khi nhìn kỹ hai gian phòng, liền ra lệnh cho bốn thị tỳ bên người của Tiêu thái phu nhân vào trong kiểm tra.
Đám người Tống Quốc Công ra khỏi phòng, ngồi trong nhà thủy tạ trong viện vừa thương nghị tang sự, vừa chờ kết quả điều tra bước đầu của Tiêu Tụng, mà phụ nhân thì về hết tiểu đông xá.
Nhiễm Nhan nhìn thấy thi thể thì sẽ không tự chủ được mà muốn tới gần, đặc biệt là mới tắt thở không bao lâu, rất nhiều manh mối nhỏ trên thi thể, vào lúc này đều có thể thấy rõ.
Chỉ trong chốc lát, Lưu Thanh Tùng cũng vội vàng chạy đến, cùng Nhiễm Nhan tiến hành kiểm tra thi thể Lăng Tương.
"Thế nào?" Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan vén mành bước ra, lập tức hỏi.
Nhiễm Nhan vừa kéo bao tay xuống, vừa ngồi lên tịch bên cạnh hắn, "Vết thương trên cổ tay được cắt rất chỉnh tề, nhìn miệng vết thương thì đúng là do thanh đoản đao trong tay phải của nàng ấy gây ra, nhưng...vết thương do người chết tự cắt và do người khác cắt, lực độ cùng phương hướng sẽ bất đồng. Vết thương trên cổ tay Lăng Tương rất sâu, trong rộng ngoài hẹp, nhưng tư thế cầm đao của Lăng Tương, rõ ràng không phải là trở tay để cắt."
Bình thường nếu tự cầm dao cắt cổ tay, miệng vết thương đều là ngoài rộng trong hẹp, mà do người khác cắt thì hoàn toàn ngược lại. Bất quá có vài người thích trở tay cầm đao, cắt từ trong ra ngoài, thí dụ như những người có thói quen dùng song đao.
"Hơn nữa, nếu là tự sát, tuyệt đại đa số sẽ xuất hiện vết thương cắt thử. Con người lúc xuống tay với bản thân, sẽ có cảm giác sợ hãi, dù có muốn chết hay không cũng không quan hệ nhiều, đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể người, lúc cắt nhát đầu tiên, hơn phân nửa sẽ không tạo ra vết thương sâu, nếu muốn chết, khẳng định sẽ còn bổ thêm một hai nhát." Nhiễm Nhan thấy Tiêu Tụng vẫn không có nghi vấn, liền tiếp tục nói: "Vết thương trên cổ tay Lăng Tương chỉ có một, hơn nữa còn sâu đến thấy được xương, trừ phi là người đã từng được huấn luyện đặc biệt, nếu không, người bình thường tuyệt đối không thể dứt khoát cắt trên người mình một nhát sâu đến như vậy."
Người bình thường, mặc kệ ngươi có dũng khí cỡ nào, quyết tâm chịu chết kiên định cỡ nào, nhưng ngay lúc xuống tay với chính mình, trong tiềm thức sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, tự cho là xuống tay rất nặng rất nặng, nhưng kỳ thật khi dao cắt xuống, lực đạo tuyệt đối không bằng khi so với người khác làm.
"Quan trọng nhất chính là dưới kết mô mắt Lăng Tương có điểm xuất huyết, ta nghi là nàng bị người làm cho ngộp chết, rồi sau đó mới cắt động mạch cổ tay." Nhiễm Nhan cuối cùng tổng kết quan sát của mình.
Người khi bị ngộp thở, trái tim sẽ đột ngột ngưng đập, nhưng máu chảy toàn thân sẽ không lập tức dừng lại, hung thủ thừa lúc này cắt động mạch người chết, cũng sẽ gây ra tình trạng máu phun tung tóe, nhưng sức phun này yếu hơn nhiều so với trạng thái lúc còn sống. Động mạch cổ tay của Lăng Tương bị cắt đứt, nếu trong lúc đó nàng vẫn còn sống, điểm máu phun ra sẽ nhiều hơn hiện tại, mà phạm vi cũng sẽ rộng hơn.
Hiện tại cơ bản có thể khẳng định, Lăng Tương là bị mưu sát.
Bên kia sau khi kiểm tra xong, Lương Nhi tiến vào bẩm báo: "Cửu Lang, di vật mà thái phu nhân di ngôn muốn giao cho cô nãi nãi không thấy nữa."
Ngoại trừ Lăng Tương, thái phu nhân coi trọng nhất là Lương Nhi, bởi vậy chỗ cất vài món đồ, nàng cũng biết.
"Di vật? Là thứ như thế nào?" Tiêu Tụng hỏi.
Nhiễm Nhan vẫn chưa có cơ hội nói chuyện này với hắn, cho nên liền nhân lúc này, đem di ngôn của thái phu nhân cẩn thận nói hết cho hắn.
Ai sẽ trộm di vật của thái phu nhân? Vì cái gì muốn trộm đi thứ đó?