*nghĩa là 'mất', dành cho người thọ chung chính tẩm, nghĩa giống chữ 'tử'
Mùa xuân thích hợp ăn đồ bổ dưỡng nhẹ, Nhiễm Nhan làm mấy món cá, còn thêm vài món điểm tâm thanh mát. Không nói đến hương vị ra sao, riêng kỹ thuật cắt đồ của Nhiễm Nhan là cho người nhìn no mắt, mắt thường hầu như không phân biệt ra độ dày mỏng chênh lệch giữa những miếng cá.
Lưu Thanh Tùng nếm đến hương vị cá kho quen thuộc, nước mắt không chịu khống chế mà trào ra, nhưng đũa thì không ngừng.
Dáng vẻ này của hắn làm Tiêu Tụng sửng sốt.
Tiêu Tụng biết Lưu Thanh Tùng mười mấy năm, hắn vẫn luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, vô luận người khác có nổi giận với hắn như thế nào, cũng vô luận người khác gấp gáp ra sao, hắn luôn cười tủm tỉm, làm người ta nhịn không được muốn nện cho một trận, nhưng bộ dạng túng quẫn giờ phút này, làm người ta thực sự cảm thấy cần thiết phải nện.
Nhiễm Nhan rũ mắt yên lặng ăn cơm, nhìn cũng không nhìn hắn.
Nhưng bữa cơm sau tân hôn vốn dĩ ấm áp vui vẻ của Tiêu Tụng, lại bị Lưu Thanh Tùng khóc thành bi thương, tâm tình Tiêu Tụng cực kỳ buồn bực, ánh mắt hắn nhìn Lưu Thanh Tùng có thể giết người. Sau khi ăn xong, tâm tình Lưu Thanh Tùng khôi phục lại như thường, Tiêu Tụng lại gấp không chờ nổi mà sai người quăng hắn ra ngoài.
Nhiễm Nhan minh bạch, Lưu Thanh Tùng là một người cực kỳ lưu luyến gia đình, dù cho đã ở Đại Đường mười mấy năm, hắn cũng không thể vuốt phẳng nỗi nhớ cố hương ở sâu trong nội tâm. Mặc kệ Đại Đường có tốt cỡ nào, hòa nhập xuôi gió xuôi nước cỡ nào, chỉ cần hiện tại có cơ hội để Lưu Thanh Tùng xuyên trở về, hắn tuyệt đối sẽ không có chút do dự.
Kỳ thật Nhiễm Nhan đâu phải không muốn trở về nơi quen thuộc chứ?
"Phu nhân?" Tiêu Tụng không biết khi nào đã ngồi xuống bên người nàng, duỗi tay đem nàng kéo vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Nhiễm Nhan lắc đầu, nàng rất muốn tìm một người để xả ra hết, giải quyết áp lực trong lòng, nhưng Lưu Thanh Tùng không đáng tin cậy, mà những lời này nàng lại không biết làm sao để mở miệng với Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng hôn lên trán nàng, hai người đều không nói gì, Nhiễm Nhan để hắn nắm tay ra ngoài đi vào trong hoa viên.
Thược dược hồng nhạt nở đầy hoa viên, rực rỡ như yên hà, được những chiếc lá như bích ngọc làm nổi bật lên cực kỳ đẹp, bạch nguyệt quý trắng tinh, hoa mộc miên đỏ rực đầy cành.
Hoa đào tháng Ba, đã dần dần hóa thành bùn của mùa xuân.
Thời tiết Trường An càng ngày càng nóng, mới vào tháng Tư, đã có thể mặc lụa mỏng. Tiêu Tụng vốn muốn nhân dịp hôn kỳ mang Nhiễm Nhan đi quan ải một chuyến, nhưng mà kế hoạch vừa ra thì đã có thay đổi - Tiêu thái phu nhân ngã bệnh.
Nhiễm Nhan làm tôn tức, lại biết y thuật, đương nhiên phải có trách nhiệm, mỗi ngày đều canh giữ bên giường lão thái thái, hầu như ở luôn bên nhà cũ, thật sự bỏ rơi Tiêu Tụng một bên. Nhưng Tiêu Tụng không có nửa câu oán hận, hắn xem như do Tiêu thái phu nhân một tay dạy dỗ mà lớn lên, tình cảm với bà thì sâu sắc hơn so với tổ tôn bình thường.
Lưu Thanh Tùng cũng dọn vào nhà cũ, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chiếu cố Tiêu thái phu nhân, lại có một đám ngự y thay phiên nhau đến khám bệnh, nhưng bệnh của Tiêu thái phu nhân phập phập phồng phồng không ổn định, trong lòng Nhiễm Nhan rõ ràng, bà lớn tuổi như vậy, bệnh tới như núi băng, sợ là rất khó khỏe lại được.
Bổn gia nghe nói Tiêu thái phu nhân bệnh nặng, có được kết quả chẩn bệnh của ngự y, lập tức mênh mông cuồn cuộn kéo đến Trường An, hầu như toàn bộ đích tử đích tôn huyền tôn các phòng, còn có các tức phụ, đều đến Trường An vào cuối tháng Tư.
Tống Quốc Công vừa mới rời đi không lâu cũng xin triều đình cho nghỉ gấp để trở về tẫn hiếu.
Mà cùng thời gian, Ngu Thế Nam triền miên giường bệnh cũng đại nạn buông xuống, trong cung thì bệnh suyễn của hai vị công chúa phát tác, toàn bộ lão nhân của Thái Y Thự bận đến hỏng, cả ngày chân không chạm đất chạy khắp nơi, trong Thái Y thự to như vậy, hầu như chỉ còn lại dược đồng nhặt thuốc.
Ngày 2 tháng Năm, thánh thượng đích thân tới Tiêu phủ thăm Tiêu thái phu nhân, ngày 3 tháng Năm lại đi đến phủ Ngu Thế Nam.
Có đông đảo y sinh đứng đầu Đại Đường dốc lòng chiếu cố, bệnh tình của Tiêu thái phu nhân tạm thời ổn định, đến thời điểm cuối tháng năm lại dần dần có chút khởi sắc, thỉnh thoảng còn có thể rời giường ra ngoài phơi nắng.
Mà bệnh của Ngu Thế Nam lại chuyển biến xấu không thể vãn hồi, ngày 25 tháng Năm, mất tại Trường An. Sĩ tử khóc rống, tiếng khóc vang vọng thành Trường An.
"Ngu Vĩnh Hưng đi rồi à?" Tiêu thái phu nhân ngồi trên ghế cong dưới hành lang, chậm rãi hỏi Nhiễm Nhan.
Ngu Thế Nam được phong Vĩnh Hưng Huyện tử, cho nên người đời cũng thường gọi ông là Ngu Vĩnh Hưng.
"Dạ." Nhiễm Nhan không thích lừa gạt người khác, huống hồ, lão thái thái cũng không phải dễ lừa gạt.
Tiêu thái phu nhân lẳng lặng nhìn mẫu đơn đỏ thẫm trong viện, thật lâu sau mới từ trong lòng ngực móc ra một cây lược gỗ đào, vuốt ve một hồi, rồi đưa cho Nhiễm Nhan, "Lại đây, giúp ta chải đầu."
Nhiễm Nhan hai tay nhận lấy cây lược gỗ, xõa mái tóc dài trắng như tuyết của Tiêu thái phu nhân ra, dùng lược nhẹ nhàng chải thẳng.
"Khi còn trẻ, Hiếu Minh hoàng đế thích nhất đầu tóc của ta, hắn nói vuốt còn thuận tay hơn tơ lụa tốt nhất, bất luận vàng bạc gì cũng không xứng với nó. Cho nên hắn đích thân làm cây lược gỗ này cho ta." Trên mặt Tiêu thái phu nhân tràn ra nụ cười, rũ mắt nói: "Ta nói, vàng bạc đều không xứng với đầu tóc, vậy cây lược gỗ này là xong sao? Hắn nói, lược này là tâm ý của riêng ta dành cho ngươi."
Nhiễm Nhan cũng nở nụ cười, thầm nghĩ hoá ra tổ tiên Tiêu gia là làm nghề thợ mộc, trách không được Tiêu Tụng đem một cây trâm hoa đào khắc đến sinh động như thật, "Đầu tóc tổ mẫu hiện tại sờ lên vẫn thuận tay hơn tơ lụa, chải cũng không tốn sức."
"Ngươi đi theo Cửu Nhi, vậy mà cũng học được dỗ người khác." Tiêu thái phu nhân cười nói.
Nhiễm Nhan cũng không phủ nhận, tóc của Tiêu thái phu nhân tốt hơn rất nhiều so với người già bình thường, nhưng đương nhiên là không bằng lúc trẻ.
"Tùng nhi, đi lấy kiện Khúc Cư thêu Ỷ địa thừa vân* kia mang ra đây." Tiêu thái phu nhân nói.
*Khúc Cư là một dạng trang phục phổ biến thời Tiên Tần-Hán, thường là áo giao lĩnh, phần vạt áo được thêu trang trí như viền cổ và tay áo. Áo khi mặc vào hoàn chỉnh thì sẽ thấy phần vạt thêu đắp phía ngoài cong lên trên rồi uốn lượn bao quanh người như kiểu cầu thang xoắn ốc, bao đẹp luôn. Ai muốn ngó thì Google đồ thời Hán.
"Thái phu nhân, Lưu y sinh đi nấu dược rồi, nô tỳ đi lấy cho ngài." Thị tỳ Lương Nhi bên cạnh khom người nói.
Tiêu thái phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
"Thái phu nhân, nô tỳ chải đầu cho ngài đi?" Lăng Tương thấy Tiêu thái phu nhân vui vẻ, liền lên tiếng dò hỏi.
Lăng Tương năm nay đã 38 tuổi, vốn là thị tỳ bên người của Tiêu Hoàng Hậu, sau này Dương Quảng bị Vũ Văn Hóa Cập sát hại, Tiêu Hoàng Hậu bị phản quân mang đi, sau đó lại bị Đậu Kiến Đức chiếm đi, sau nữa lại bị Xử La Khả Hãn nghênh đi, truân chuyên khắp nơi, Lăng Tương là khi Tiêu Hoàng Hậu đi Đột Quyết được đưa đến cho Tiêu thái phu nhân. Làm người cơ linh, thường chọc Tiêu thái phu nhân vui vẻ.
"Được." Tiêu thái phu nhân cười nói.
Lăng Tương tiếp nhận lược, cẩn thận chải một búi tóc phức tạp cho Tiêu thái phu nhân. Loại búi tóc này cũng không phải là búi cao phổ biến ở Đường triều, nhưng nhìn qua rất ung dung điển nhã, trên tóc không có bất luận vàng bạc phụ tùng gì, chỉ có một cây vân trâm bạch ngọc.
Lương Nhi mang ra một kiện Khúc Cư giao lãnh tay rộng màu đen, màu sắc hình dáng trang nghiêm như vậy, rất giống xiêm y của nhà Hán, khác hoàn toàn với xiêm y của Đại Đường.
Lăng Tương và Nhiễm Nhan hầu hạ Tiêu thái phu nhân mặc vào.
"Ta béo lên nhiều như vậy." Tiêu thái phu nhân nhìn váy áo mặc vào vừa khít cười nói.
Lăng Tương che miệng cười nói: "Thái phu nhân không mập, ngài nhìn eo nô tỳ này, sắp thành cái thùng rồi."
Có lẽ là đã tiếp xúc quá nhiều người chết, Nhiễm Nhan đối với tử vong như có ngoại cảm rất mạnh, đặc biệt là nhìn Tiêu thái phu nhân tinh thần sáng láng, trong lòng nàng đột nhiên có chút dự cảm bất hảo, liền xoay người nhỏ giọng sai một thị tỳ đứng cạnh đi thỉnh Tiêu Tụng và Lưu Thanh Tùng.
Tiêu thái phu nhân quỳ ngồi trên Hồ sàng, hít sâu một hơi, nói: "Lăng Tương, trong phòng ta có cái hộp nam mộc tơ vàng, ngươi bớt chút thời giờ kêu mẫu thân của Cửu Nhi đưa đi cho a Phần."
A Phần, là nhũ danh của Tiêu Hoàng Hậu.
Lời editor: Ai cắt hành???...
Nói thêm về Tiêu hoàng hậu nha, đây là đại đại đại mỹ nhân có mệnh được đoán trước là 'mẫu nghi thiên hạ, mệnh đới đào hoa', lúc sinh ra đã mang vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước, sau đủ thứ gập ghềnh được gả cho Tùy Dạng đế Dương Quảng, mẹ của Dương Quảng khi đó là Độc Cô hoàng hậu rất thích Tiêu hoàng hậu nên chăm sóc bà như con đẻ, mời rất nhiều người giỏi về dạy bà đủ thứ, (Tiêu hoàng hậu là con của Tây Lương đế nhưng vì nhiều lý do nên bà phải lớn lên ở nhà dân), nhờ cực kỳ thông minh nên bà rất nhanh đã trở thành mỹ nhân 10/10. Sau này Tùy Dạng Đế Dương Quảng bị giết, Tiêu hoàng hậu rơi vào tay của Vũ Văn Hóa Cập, rồi Vũ Văn Hóa Cập bị Đậu Kiến Đức xử, Đậu Kiến Đức xưng thần với Tiêu hoàng hậu. Sau này Xử La Khả Hãn, người có hôn ước với em gái của Dương Quảng, tức là em chồng của Tiêu hoàng hậu, dần dần mạnh lên, em gái Dương Quảng muốn Khả Hãn đưa Tiêu hoàng hậu tới chỗ mình, nên Khả Hãn mới đón Tiêu hoàng hậu về Đột Quyết...
Túm váy lại Tiêu hoàng hậu có một cuộc đời khá truân chuyên nhưng đặc sắc, sau này khi nhà Đường thành lập, bà quay về Trường An, nhờ Tiêu Vũ em trai bà có công lập quốc với nhà Đường, nên bà có cuộc sống thoải mái bình an cho đến khi mất.
Nguồn đây là google, Tiêu hoàng hậu là nhân vật có thật, Lão tui ko phải dân sử hay ngữ văn gì đó nên bổ sung thông tin để bà con đọc chơi cho biết thôi, sai đúng thì hạ hồi phân giải...