Tiêu Tụng đưa Nhiễm Nhan về phủ, cả hai đều là người dứt khoát, thời điểm tạm biệt tuyệt đối không tình chàng ý thiếp ướt át bẩn thỉu, nhưng sau khi xoay người thì có chút nhớ nhung.
Mấy ngày nay Tiêu Tụng không được nhàn rỗi, mùng một tham gia cung yến, về tổ trạch hiến tế, mồng hai phải bái kiến các vị trưởng bối của bổn gia, tham gia tộc yến, mồng ba quay về Trường An, cùng bằng hữu, đồng liêu bái phỏng qua lại, cả chút thời gian thở dốc cũng không có, thỉnh thoảng tranh thủ giữa những lúc vội vàng chạy tới thăm Nhiễm Nhan, lại bị Hình Nương ngăn ngoài cửa.
Từ hôm Hình Nương nhìn thấy cử chỉ thân mật của Tiêu Tụng dành cho Nhiễm Nhan, liền nổi lên cảnh giác, bởi vì còn chưa có tin hôn thư được lập, Hình Nương đương nhiên không dám để hai người quá mức thân cận, đặc biệt Tiêu Tụng lại đang tuổi tinh lực tràn đầy. Vốn dĩ thân phận của Nhiễm Nhan đã không bằng Tiêu Tụng, vạn nhất có chuyện gì mà nhà chồng biết được, chỉ sợ sẽ càng bị chị dâu em chồng coi thường.
Bởi vậy, khí thế Hình Nương dùng khi đối mặt với Tiêu Tụng, là căn cứ thái độ "Ngươi muốn qua thì dẫm lên đống xương già này của ta mà qua", Nhiễm Nhan cũng không còn biện pháp nào, chỉ đành cách cửa sổ nói vài câu.
Sau lễ năm mới tuyết rơi hai trận lớn, cuối cùng cũng mây tan nắng đẹp vào ngày mồng bảy, mọi thứ giống như được rửa sạch, thanh thấu sạch sẽ.
Thời tiết Trường An âm u đã lâu, giờ bỗng nhiên lộ ra ánh nắng tươi đẹp như vậy thực sự làm lòng người thoải mái, Nhiễm Nhan bởi vì vụ án Văn Hỉ Huyện chủ mà tâm tình buồn bực rốt cuộc cũng đỡ đi nhiều.
Nhiễm gia cùng Tiêu gia phối hợp bát tự của Nhiễm Vận, Lưu Thanh Tùng, là một cọc cát hôn, liền định hôn sự sau tháng Sáu, mà so ra, hôn sự của Nhiễm Nhan còn chưa có tin tức gì, Hình Nương ngày nào cũng ra chỗ người gác cổng hỏi xem có tin từ trạm dịch đưa tới hay không, chỉ hận không thể tự mình đi Tô Châu nhìn một cái xem sao lại như vậy.
Mà Giang Nam lúc này đã có xuân ý, băng trên mặt sông đã bắt đầu tan, gió sông thổi qua mang theo mùi tanh nhè nhẹ.
Một nữ tử tóc hai búi mặc bộ váy áo màu lam đứng ở đầu thuyền, nhìn ngói đen tường trắng quen thuộc trước mắt, hốc mắt hơi ướt, tay buông bên người cầm lấy vạt áo nắm chặt lại.
"Ca Lam cô nương, đã qua Nhuận Châu, có lẽ muộn nhất là sau trưa mai là có thể đến Tô Châu." Quản sự bẩm báo.
Ca Lam thả tay nắm váy ra, từ trong tay áo móc ra hơn 10 văn tiền thưởng cho hắn, hơi gật đầu với hắn.
Hơn mười văn có thể mua được không ít gạo thóc, quản sự cười nhận tiền, liên thanh nói: "Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi, cô nương nếu còn có việc gì cần phân phó cứ thông báo một tiếng."
Ca Lam hơi mỉm cười, ngược lại móc ra một tờ giấy đưa cho quản sự: Thập Bát nương mấy ngày nay tinh thần không tốt lắm, ăn cái gì cũng nôn, đã gầy đến không ra hình người, vốn dĩ như hoa như ngọc...ngài thường xuyên đi thuyền, có biết cách trị say tàu không?
Người này là quản sự duy nhất biết chữ trên thuyền, Ca Lam vì cùng những người khác giao lưu, mới thường xuyên dò hỏi hắn vài chuyện.
"Ca Lam cô nương thật là tận tâm tận lực, những biện pháp mà mấy người chúng ta biết đều đã thử hết, đều không có hiệu quả, chắc là do Thập Bát nương thân thể ốm yếu, tóm lại ngày mai liền đến Tô Châu, chịu khó một chút, ta sai người nhanh lên." Đối với chuyện Nhiễm Mỹ Ngọc say tàu, quản sự không quá để bụng, còn không phải do ngày thường quá mức nuông chiều, nếu có thể kéo đến hiện tại không xảy ra chuyện, y sinh cũng mỗi ngày đều đến bắt mạch, thì sẽ không có chuyện gì.
Ca Lam gật đầu, khom người hành lễ với hắn, trở vào trong khoang thuyền.
Quản sự tiếc hận mà thở dài, hắn vẫn luôn quản lý sinh ý đường thủy của Nhiễm gia, ở trong tộc Nhiễm thị cũng coi như có chút thể diện, nhà hắn có hai nhi tử, tuổi của tiểu nhi tử cùng Ca Lam không sai biệt lắm, Ca Lam vừa lên thuyền, hắn đã chú ý, muốn quan sát mấy ngày, nếu cảm thấy không tồi liền xin chủ tử cho con thứ hai của hắn.
Đáng tiếc, Ca Lam cái gì cũng tốt, lại bị câm.
Nhà của quản sự cũng coi như không tồi, nhưng hàng năm bận chuyện sinh ý, nữ chủ nhân không chỉ phải chiếu cố hậu viện, nếu có thể còn phải xử lý chuyện giao tế giữa các thương phụ, Ca Lam không thể nói chuyện, đây là một khuyết điểm trí mạng, không phải ai cũng nguyện ý dùng chữ viết để giao tiếp với nàng.
Có thể nói, người hơi có chút địa vị, dù là con trai của quản sự có năng lực trong viện, đều cần phụ nhân trong nhà có năng lực quan hệ nhân tế tốt, giống như Ca Lam, sợ cuối cùng chỉ có thể gả cho một anh nông dân.
Ca Lam vào trong khoang thuyền, gặp ngay Bích Nhi thị tỳ bên người của Nhiễm Mỹ Ngọc. Thời gian Bích Nhi bên cạnh Nhiễm Mỹ Ngọc không coi là ngắn, nàng ta cũng luôn cho rằng mình thông minh, nhưng vẫn đối với Ca Lam kính nhi viễn chi, nàng ta đã từng nhìn thấy Ca Lam đối phó với người khôn khéo như Cao thị, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, Ca Lam bị mất tích hai năm, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết.
"Ca Lam tỷ tỷ." Bích Nhi hơi khom người hành lễ, giương mắt thấy Ca Lam cũng gầy ốm đi rất nhiều, sắc mặt không có bao nhiêu huyết sắc, nghĩ chắc cũng có chút say tàu mấy ngày nay.
Ánh mắt Ca Lam nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, khom người đáp lễ, rồi đi về phòng mình.
Bích Nhi đối với hành vi mấy ngày nay của Ca Lam hơi khó hiểu, rõ ràng Thập Thất Nương cùng Thập Bát nương đã như nước với lửa, Ca Lam làm thị tỳ bên người của Thập Thất Nương, dọc theo đường đi lại rất chiếu cố cho Thập Bát nương, còn tinh tế chu đáo hơn so với thị tỳ bên người chân chính như Bích Nhi, chẳng lẽ là muốn đầu nhập Cao thị?
Bích Nhi nhéo nhéo đầu có chút choáng váng, có lẽ là mấy ngày nay sóng quá lớn, nàng là người từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước mà còn say tàu, trách không được Thập Bát nương nôn lợi hại như vậy. Sông nhỏ trong thành Tô Châu chưa bao giờ có sóng lớn, bởi vậy lần này say tàu, cũng không cảm thấy kỳ quái, dù gì cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có Thập Bát nương thể nhược, là tình huống tệ nhất.
Hết thảy nhìn qua đều vô cùng bình thường, dù cho là ai cũng sẽ không nghĩ đến, cái gọi là "say tàu", bất quá là kế Ca Lam từ lúc bắt đầu đã bày ra, nàng khi vừa lên thuyền, đã giúp đỡ xử lý cuộc sống hàng ngày cho Nhiễm Mỹ Ngọc, vẫn luôn rất thoả đáng, cho nên mặc dù sau đó Nhiễm Mỹ Ngọc và thị tỳ của nàng ta có chút "say tàu", cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Ngày cuối cùng...
Ca Lam đóng cửa lại, từ trong bao quần áo lấy ra một bao vải nhỏ, lấy từ bên trong ra một bình sứ màu đỏ, màu đỏ kia như màu máu, phảng phất như đang cảnh cáo đồ bên trong là thứ nguy hiểm, tháo bạch điệp bố bọc đồ vật bên cạnh ra, lộ ra ống tiêm bằng sứ trắng.
Nàng nắm bình sứ kia, đôi mắt tràn đầy hung ác, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười tàn khốc, Cao thị...đây chỉ là bắt đầu, ta phải cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.
Nhiệt độ trong gió sông dần dần tan đi, theo đêm dài, con thuyền cũng càng ngày càng gần Tô Châu.
Đêm càng khuya.
Cửa phòng Ca Lam nhẹ nhàng mở ra, bước chân thả nhẹ nhanh chóng đi đến giữa khoang thuyền, dùng trâm cài cạy nhẹ then cửa, lắc mình đi vào. Thắp sáng một trản đèn, rồi đặt lên bàn con, như vậy bên ngoài sẽ không thấy rõ bóng dáng trong phòng.
Ca Lam nhẹ nhàng ngồi bên giường, Nhiễm Mỹ Ngọc bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm, phảng phất muốn la lên nhưng lại không phát ra tiếng được.
"Ta sẽ không thương tổn ngươi, ta tới, chỉ là muốn nói cho ngươi một cái tin tốt." Ca Lam thình lình mở miệng nói chuyện, làm Nhiễm Mỹ Ngọc sợ tới mức giật mình.
Một người câm bỗng nhiên mở miệng nói chuyện,hơn nữa giọng nói của Ca Lam rất thô ráp, rất khàn, rất trung tính.