"Thuốc hay như vậy, chỉ sợ là bí phương không thể truyền ra đi!" Tiêu Tụng cười đánh vỡ yên lặng.
Trước giờ sách y học rất ít, lưu truyền về sau chỉ có 'Hoàng đế nội kinh', 'Thần Nông bản thảo', với vài quyển dược thư về bệnh nhẹ như thương hàn, hơn nữa mấy quyển thư này đều được các y sinh coi như bảo bối gia truyền, giữ kín không lộ ra. Không có y thư thì đương nhiên là theo phương thuốc mà phối dược, tạo nên phong trào trong các y sinh là sưu tầm phương thuốc.
Mặt già của Chu y lệnh cùng với lão y giả kia cũng không khỏi đỏ lên. Bọn họ đương nhiên không phải là mơ ước phương thuốc kia, nhưng thân là y sinh lại gặp được phương thuốc có hiệu quả trị liệu rõ ràng như vậy đương nhiên sẽ cảm thấy tò mò, bị Tiêu Tụng nói ra, bọn họ cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Lúc này thanh âm Nhiễm Vận từ bên ngoài truyền vào, "Ngươi nhanh lên, không ăn cơm a?"
Lưu Thanh Tùng thở hồng hộc, ai oán nói: "Tiểu cô nãi nãi, ta còn thiếu nước làm gia súc cho ngươi lôi đi, còn ngại chậm..."
Nhiễm Vận hiển nhiên không có tâm tư cùng hắn so đo, "Mau đi nhìn a huynh của ta một chút, không phải ngươi nói y thuật của ngươi lùi về 500 năm trước tiến tới 500 năm sau cũng không có ai theo kịp ngươi sao?"
Nhiễm Vân Sinh đã thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng mọi người đã nhẹ nhàng rất nhiều, đối thoại của Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Vận làm mọi người không khỏi mỉm cười, không khí trong phòng đã linh động hơn. Chu y lệnh cùng với lão y sinh cũng không đem lời Nhiễm Vận nói để ở trong lòng, chỉ coi như trẻ con hồ ngôn loại ngữ.
Lưu Thanh Tùng bị Nhiễm Vận đẩy nhào vào nội thất, đang lảo đảo thì được một người đỡ lấy.
"Cảm ơn a." Lưu Thanh Tùng nói theo bản năng.
"Đừng khách khí." Một thanh âm thuần hậu từ đỉnh đầu truyền đến, rõ ràng mang theo ý cười, lại làm người cảm thấy lành lạnh.
Lưu Thanh Tùng đỡ trán, không cần nhìn cũng biết mình chạy một vòng trong rừng rậm, lại đụng phải hồ ly, không khỏi yếu ớt nói: "Cửu Lang, gặp nhau không bằng nhớ nhung, ngươi cứ làm bộ như không phát hiện ra ta đi..."
Tiêu Tụng lạnh lẽo nói: "Mới ngáp một cái, thịt lại tự chạy vào miệng, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ."
Lưu Thanh Tùng chưa kịp nói chính mình khối thịt này thì không đủ cho Tiêu Tụng nhét kẽ răng, Nhiễm Vận đã bước vào, "A huynh sao rồi?" dứt lời, mới nhìn thấy người đứng đầy phòng.
"Không có việc gì, không có việc gì, đã không có việc gì." La thị liên tục nói.
Nhiễm Vận lau mồ hôi, thở phào nói: "Không có việc gì là tốt rồi, ta đi bốc thuốc, trước đó đưa tới một đống, có dùng được không?"
Mọi người toát mồ hôi, "trước đó đưa tới một đống" là sao?
La thị nói: "Dùng được."
Chờ đến khi Nhiễm Bình Dụ thỉnh mọi người đi ra tiền sảnh, lúc đi ngang qua viện, tất cả mọi người kinh dị nhìn chằm chằm một 'ngọn núi nhỏ' trong viện, rốt cuộc đã hiểu được cái gọi là 'một đống'.
"Ngươi đây là bốc thuốc hay là buôn thuốc, Thập Lang dùng được nhiều như vậy sao?" Lưu Thanh Tùng càm ràm, trong lòng thì nghĩ Nhiễm Vận quả nhiên không hổ là thiếu nữ lắm tiền hắn coi trọng, vừa có thể kiếm tiền vừa chịu tiêu tiền, ngoài miệng lại nói: "Phô trương lãng phí."
Nhiễm Vận trừng hắn, "Ta chỉ có một ca ca như vậy, ta thích phô trương cho hắn, lãng phí cho hắn, ngươi quản được sao?"
Lưu Thanh Tùng không phải muốn quản, mà là hâm mộ ghen tị hận. Vừa nghe lời này xong, liền càng thêm hâm mộ ghen tị hận.
Lúc Nhiễm Vân Sinh té xỉu, Nhiễm Vận thật sự luống cuống, tuy rằng ngày thường đối với hắn bất mãn chỗ này bất mãn chỗ kia, nhưng chuyện tới trước mắt, đừng nói là một chút tiền riêng, cho dù có táng gia bại sản cũng mua cho a huynh nàng chén thuốc, hơn nữa làm như mua càng nhiều dược, bệnh của Nhiễm Vân Sinh càng nhanh khỏi, bởi vậy mới dựa theo phương thuốc y sinh khai hầu như đi cào hết thuốc của mấy nhà thuốc ở ngoài chợ đông về.
Nhiễm Nhan trong lòng cảm động, tay lại được một bàn tay to ấm áp bao lấy. Nàng hơi kinh hãi, theo bản năng mà muốn rút về, mà bàn tay kia nắm rất chặt, nhất quyết không buông.
Nhiễm Nhan tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tụng, hạ giọng nói: "Nhiều người như vậy."
Tiêu Tụng cũng quá lớn mật, hắn đi đến đâu cũng là tiêu điểm thu hút ánh mắt của mọi người, vạn nhất người khác nhìn qua thì làm sao bây giờ? Nàng còn đang nghĩ ngợi, trên trán lại hơi nóng lên, lại bị đánh lén lần nữa.
Chờ nàng có phản ứng, Tiêu Tụng đã mang vẻ mặt sung sướng bước lên phía trước, vừa lúc Nhiễm Bình Dụ cùng Chu y lệnh quay đầu lại, mặt Nhiễm Nhan đỏ lên, nói thầm nguy hiểm thật, may mắn là không bị ai thấy.
"Ta thấy rồi nha." Lưu Thanh Tùng khoanh tay lại mang vẻ mặt đáng khinh chồm qua, "Aizz, Nhiễm pháp y, ngươi hồng loan tinh động a!"
Nhiễm Nhan hơi bực, "Không làm việc cho đàng hoàng, ngươi đến tột cùng là y sinh hay là thầy bói?"
"Lưu bán tiên được trên phố xưng tụng biết chuyện một ngàn năm trước và một ngàn năm sau, đúng là kẻ bất tài tại hạ đây!" Lưu Thanh Tùng theo cột bò lên, sau đó ái muội mà hạ giọng: "Cửu Lang chính là rất lâu rồi không có chạm vào nữ nhân, vô cùng cơ khát, chậc chậc, phỏng chừng thân thể nhỏ bé này của ngươi không thể thỏa mãn nổi nhu cầu của hắn."
Nhiễm Nhan trầm tĩnh nhìn hắn một cái, yên lặng quay đầu, nói với Nhiễm Vận bên cạnh: "Lưu y sinh nói hắn dục cầu bất mãn, hỏi thân thể nhỏ bé của ngươi có thể thỏa mãn hắn hay không!"
Nhiễm Vận đã sớm thấy Lưu Thanh Tùng mang biểu tình đáng khinh mà nhỏ giọng với Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan lại có khuôn mặt mang chữ "Chân lý", nói cái gì cũng không làm người khác cảm thấy là nói đùa hay nói xạo, Nhiễm Vận liền cho là thật, lập tức xù lông, mặt đỏ lên, bẻ xuống một nhánh cây khô bên cạnh, rồi quất lên người Lưu Thanh Tùng, giận dữ hét: "Lưu Thanh Tùng, ngươi là một tên lưu manh!"
Mấy người đang khách khí hàn huyên đằng trước, kinh ngạc xoay người lại.
Nhiễm Bình Dụ thấy Nhiễm Vận cầm cành cây đuổi đánh Lưu Thanh Tùng chạy khắp viện, tức khắc đen mặt, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Nhiễm Nhan rũ mắt, cung kính nói: "Là Lưu y sinh đùa giỡn a Vận."
Biểu tình Nhiễm Bình Dụ thả lỏng lại. Trường An nhiều nương tử đanh đá, chỉ cần không phải là Nhiễm Vận sai, đanh đá một chút cũng không sao. Mới ngại ngùng chắp tay nói với Tiêu Tụng và Chu y lệnh: "Tiểu nữ tính tình nỏng này, để hai vị chê cười rồi."
Tiêu Tụng cùng Chu y lệnh khách khí một hai câu, tình huống như vậy, mỗi ngày trên phố không biết đã trình diễn bao nhiêu hồi, mọi người đương nhiên không để trong lòng. Tiêu Tụng áy náy thi lễ nói: "Lưu y sinh bị lão thái thái nhà ta sủng đến hư, hành vi rất không hợp lễ, thỉnh Nhiễm lang quân thứ lỗi, ta ở đây thay hắn tạ lỗi."
"Tiêu Thị lang nói quá lời." Nhiễm Bình Dụ vội vàng nâng nhẹ hắn, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, dù gì cũng là người khác đùa giỡn nữ nhi nhà mình, hắn cũng không thể nói là không có chi a!
Chỉ là chút phong ba nho nhỏ, mấy người tiếp tục đi, Tiêu Tụng lại ý vị thâm trường mà liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, đôi mắt mang ý cười ý tứ rõ ràng: Thủ đoạn không tồi.
Nhiễm Nhan trừng lại hắn một cái: Giống nhau mà thôi.
Nụ cười của Tiêu Tụng càng thêm loá mắt, hắn thích khai quật ra một chút cảm xúc đằng sau dáng vẻ không gợn sóng của nàng.
Có lẽ là vừa mới đã trải qua một hồi mạo hiểm, giờ phút này khi bình tĩnh lại, tâm tình đặc biệt vui vẻ.
Cách đó không xa, trong một góc tường âm u, một bộ huyền y đứng lẳng lặng, giống như hòa vào trong đêm đen, đem tất cả những hình ảnh vừa rồi thu hết vào mắt, bao gồm cả nụ hôn trộm của Tiêu Tụng dành cho Nhiễm Nhan.
Ánh mắt u ám lạnh như huyền băng, không chút nào dao động, chỉ là ánh mắt dõi theo Nhiễm Nhan rất lâu, rồi lặng yên không một tiếng động như quỷ mị lắc mình rời đi.
Lúc Nhiễm Nhan đi đến lối rẽ, cáo từ với mọi người, quay về Hòa Nhã cư, nàng đi vài bước, rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm địa phương nơi bộ huyền y kia vừa mới đứng, cẩn thận nhìn hết một lượt xung quanh, đôi mắt đen vốn luôn luôn không gợn sóng lại thoáng ảm đạm.
"Nương tử, làm sao vậy?" Vãn Lục thấy nàng nhìn chằm chằm một cái góc tường, không khỏi hỏi.
Nhiễm Nhan lắc đầu, trên mặt bỗng nhiên nở rộ một nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Về thôi."
Vẻ mặt Vãn Lục không thể hiểu được, liếc nhìn Ca Lam một cái. Ca Lam cũng chỉ hơi mỉm cười, Vãn Lục càng thêm không hiểu, không khỏi lẩm bẩm: "Sao ai cũng khó hiểu vậy."